Tiếng ông cụ Mặc cũng đồng thời ngừng lại, giọng nói chuyển hướng, dường nhưông đang xoay đầu lại nhìn người mới đến.
"Cháu là An Thư Ngôn à?"Ông cụ Mặc hỏi.
Thư ký An gật đầu với ông cụ Mặc, vô cùng khách sáo vàđầy kính trọng: "Chào ông Mặc, mấy năm không gặp, thoạt nhìn ông vẫn còn khỏe mạnh như xưa."
Ông cụ Mặc cười, gật đầu: "Lần trước ông gặp cháu là khi còn ở nước Mỹ thì phải nhỉ? Hai ngày trước, ông nghe nói cháu đã trở về nước, không ngờ lại là thật. Ba cháu vàông nội cháu vẫn khỏe chứ?"
Thư ký An mỉm cười: "Họđều khỏe ạ, nhưng ông nội cháu không khỏe mạnh nhưông Mặc đâu. Thoạt nhìn ông đâu có chỗ nào giống ông lão tám mươi tuổi chứ, nói ông sáu mươi tuổi chắc người ta cũng tin."
"Ha ha, cháu vẫn khéo miệng như vậy! Haiz, cháu gái nhà họ An cũng đã lớn như vậy rồi, quả nhiên năm tháng không chừa một ai."Ông cụ Mặc nói rất thoải mái, tâm tình có vẻ rất vui vẻ. Ông cười cảm khái: "Cháu làm việc ở tập đoàn Shine bên Mỹđã hơn một năm, nghe nói rất giỏi giang, xử sự cẩn trọng quyết đoán, sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học Harvard. Sao bỗng nhiên cháu bị chú Mặc điều về nước thế? Lại còn vào làm ở công ty của Cảnh Thâm?"
Thư ký An vẫn giữ vững nụ cười đúng mực: "Đây làý của chú Mặc ạ. Tuy rằng tập đoàn Mặc thị không tham gia vào hệ thống công ty nhà họ Mặc, nhưng nơi này cũng là công ty có sức ảnh hưởng nhất trong nước. Cháu thấy ởđâu cũng đều có thể rèn luyện cả. Nếu chú Mặc đãđiều cháu về nước, cháu cũng xin nghe theo thôi ạ."
"Hử? Làý của chú Mặc cháu à?" Ngữ khíông cụ Mặc chợt nhẹ lại, ngắt quãng một đoạn.
Thư ký An gật đầu: "Lúc cháu đến công ty nộp hồ sơ, Mặc tổng đang đi công tác ở nước Anh. Chú Mặc sắp xếp cháu vào, cho nên giảm thiểu được trình tự bàn giao với phía bộ phận nhân sự. Chiều hôm qua cháu mới có cơ hội gặp được Mặc tổng."
Quý Noãn ở dưới bàn, nghe vậy mới biết cô thư ký mới tên An Thư Ngôn này dường như rất thân với nhà họ Mặc, có lẽ có quan hệ thế giao thân thiết.
Nhưng cô ta nói làđược chú Mặc điều về nước…
Chú Mặc?
Trong tập đoàn Shine thì còn có thể là chú Mặc nào nữa chứ?
Nhiều năm nay ba mẹ Mặc Cảnh Thâm không ở trong nước. Tập đoàn Shine vẫn do ba của Mặc Cảnh Thâm là Mặc Thiệu Tắc nắm quyền. Nửa năm trước lúc bọn họ kết hôn, chỉ có mẹ Mặc Cảnh Thâm đích thân bay về nước để gặp mặt cô con dâu này. Cô cũng chưa từng thấy mặt Mặc Thiệu Tắc.
Cho nên chú Mặc mà thư ký An gọi thân thiết đó hẳn chính là Mặc Thiệu Tắc.
Ông ta cốýđưa con gái gia đình thân thiết nhiều đời về nước, lại còn điều đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm. Chuyện này… chẳng phải mục đích trong chuyện này đã rõ rành rành rồi sao?
Quý Noãn ngước mắt lên, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm vẫn ngồi yên sau bàn làm việc, không hề xen vào.
Nhận ra ánh mắt "bốc lửa" của Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm tựa như nhìn xuống dưới bàn, vẻ mặt sâu xa, bình tĩnh không gợn sóng. Cô không thể nhìn ra rốt cuộc anh có suy nghĩ và dựđịnh gìđối với cô thư kýđược cốý gài vào này.
Ban đầu lúc kết hôn, ông nội Mặc kiên quyết chỉ muốn cưới một mình Quý Noãn. Ông cũng là người hiểu rõ và che chở Quý Noãn nhất trong nhà họ Mặc. Nhưng ba Mặc Cảnh Thâm vẫn không xuất hiện, không biết do phía Shine quá bận rộn hay do ông ta cóý kiến gì nữa.
Bây giờ, dựa vào khả năng quan sát nhạy cảm của phụ nữ, Quý Noãn mới giật mình nhận ra, dường như trước giờ ba Mặc Cảnh Thâm chưa từng thừa nhận cô con dâu này.
Ông cụ Mặc lại trò chuyện cùng thư ký An vài câu. Những chuyện sau đó, Quý Noãn chẳng nghe vào câu nào.
Cô vẫn luôn núp ở dưới bàn nhìn Mặc Cảnh Thâm. Anh thì vẫn tập trung nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm, không nói lời nào.
Cho đến khi thư ký An bận việc mà phải tạm biệt trước, ông cụ Mặc đứng trong phòng làm việc im lặng, đột nhiên hỏi: "Cảnh Thâm, cháu thấy sao?"
Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhếch môi: "Cháu thấy sao cái gì?"
"Rõ ràng ba cháu cốýđối địch với ông. Nó biết rõ Quý Noãn đã gả vềđây lâu rồi, vậy mà vẫn chưa từ bỏýđịnh, cứ nhất quyết muốn con bé An Thư Ngôn này gả cho cháu." Trong lời nói của ông cụ Mặc có chút không vui: "Bây giờ nó lại càng trắng trợn, dám điều người từ bên Mỹ vềđây, rõ ràng không xem cháu dâu ông chấm ra gì cả."
"Tuy nói con bé nhà họ An không tệ, lúc nó còn nhỏông cũng đã từng gặp vài lần. Nhưng cháu vẫn không có hứng thú gì với An Thư Ngôn, cứ không mặn không nhạt. Trong chuyện này, ông cũng chẳng muốn ép buộc cháu."Ông cụ Mặc thở dài nói: "Chỉ mong con bé Quý Noãn kia không biết chuyện này. Nếu không, lỡ nó suy nghĩ nhiều, vậy thìông đây hết mất hết cơ hội ôm chắt trai."
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm dao động, thầm cười đầy ẩn ý.
Người ngồi ngay dưới bàn, sao lại có thể không biết được?
Quý Noãn: "…"
Đúng là cô có nghĩ, nhưng cũng không đến mức quá tiêu cực.
Dù sao ông ta cũng chỉ gài một người từ nước Mỹ về làm thư ký mà thôi, đâu phải nhét lên giường Mặc Cảnh Thâm đâu. Mà nếu thật sự nhét lên giường, anh ấy cũng chưa chắc chịu ngủ, có gì mà cô phải nghĩ nhiều?
"Ông phải trở về gọi điện cho ba cháu. Nó bây giờ thấy mình lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả cháu dâu ông chấm cũng không coi ra gì! Dù sao ông đây cũng phải mắng nó một trận mới được!"Ông cụ Mặc đùng đùng nổi giận, chống gậy đi ra ngoài, chẳng thèm quay đầu lại.
Mặc Cảnh Thâm cũng không ngăn ông, khẽ nhếch môi. Phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa, anh nhìn cô gái vẫn còn ở dưới bàn rề rà chưa chịu chui ra.
"Không khí bên dưới thế nào?"
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế da lười nhác dựa người ra sau. Anh đưa tay lên nới lỏng cổáo sơ mi một chút, trong mắt dường nhưẩn chứa ý cười.
Sau khi Quý Noãn chui ra, côđứng lên, mạnh miệng nói: "Bàn làm việc của anh chắc chắn là làm từ gỗ thật, chất lượng cao cấp, chẳng có tí mùi Formaldehyde nào, không tồi không tồi."
Mắt Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng lên: "Chỉ vậy thôi?"
"Chứ còn gì nữa?" Quý Noãn giơ tay lên chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch vìđộng tác vừa nãy.
Cô cũng không thể nói vừa rồi ở dưới bàn, mỗi lần ngẩng đầu lên làđối mặt ngay với hai chân anh…
Tư thế ngồi của anh rất thoải mái, bình thường tùy ý, không chụm hai chân, mà hơi tách ra. Chiếc quần dài bao quanh đôi chân thon dài khỏe khoắn. Tuy nhiên mỗi lần cô ngước mắt lên, cái đập vào mắt trước tiên đều là… vị trí giữa hai chân anh.
Thấy ánh mắt Quý Noãn lay động, Mặc Cảnh Thâm cười khẽ: "Cách xa như vậy làm gì? Đến đây."
Quý Noãn kéo áo khoác ngoài trên người mình, không chịu bước tới.
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, bước tới bên cạnh cô, nhìn cô gái nhỏ thấp hơn anh không chỉ một cái đầu từ trên xuống dưới: "Em đểý sao?"
"Em nói em không ngại, anh tin không?"
Cô không suy nghĩ nhiều, nhưng không phải không ngại.
Đôi mắt đen thẫm lạnh nhạt của anh nhìn dáng vẻ tưởng như rất lý trí nhưng vẫn có chút xấu hổ của Quý Noãn. Anh giơ tay lên ngắt lỗ tai trắng như tuyết không đeo trang sức của cô.
Quý Noãn bất giác run rẩy.
Không biết cốý hay vô tình, ngón tay anh quét ngang một điểm nhạy cảm sau tai cô. Quý Noãn ngước mắt trừng anh.