Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 450: Vừa Rồi Ông Mặc Ngồi Ở Trên Kia (3)



Tiểu Bát lại vừa mới báo cảnh sát, kết quả là cảnh sát còn chưa tới, thì khi cô chạy tới phòng khách thì đã thấy Tổng Giám đốc của Hằng Thành tức giận mặt mày đỏ bừng đi thẳng một nước.

Tiểu Bát vô cùng kinh ngạc đứng ngoài cửa nhìn một lúc. Đợi khi những người kia đều rời đi, cô vội bước vào phòng, nhìn thấy Quý Noãn ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Chị Đại, chị không sao chứ?”

“Không sao, em báo cảnh sát à?”

“Dạ, em thấy chị và mọi người ở trong đó không ra, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì, nên báo cảnh sát…”

Quý Noãn gật đầu: “Được, đến lúc đó để họ tới đồn cảnh sát ghi lời khai cũng tốt, để người ở trên đều biết, cũng là ra oai phủ đầu họ. Sau này họ cũng không dám trở lại Tập đoàn MN giở thói ngang ngược nữa đâu.”

Tiểu Bát nghe cô nói nửa hiểu nửa không, nhưng thấy dường như Quý Noãn không hề hoảng sợ, lại nghĩ tới mấy năm nay Quý Noãn đã từng gặp không ít chuyện ở Luân Đôn mà vẫn có thể xử lý ổn thỏa, xem ra là mình lo lắng dư thừa rồi.

Hai ngày sau, quả nhiên Tổng Giám đốc của Hằng Thành đến gặp phía chính quyền cầu tình, cũng đương nhiên là không dám tiếp tục cố ý nhằm vào Tập đoàn MN nữa. Chưa tới hai ngày, thế lực các nơi của Tập đoàn Hằng Thành ở Hải Thành đều bị tan rã. Ngay cả Tổng Giám đốc của Hằng Thành cũng không dám lộ diện. Những người khác càng không dám tiếp tục giở trò. Phía Tập đoàn MN rốt cuộc cũng trở lại yên ổn.

***

Cuối tuần, ban ngày Quý Noãn không đến công ty, ở nhà một mình quét dọn nhà cửa, rồi đến siêu thị mua một một ít thức ăn, làm một bữa cơm trưa ngon lành.

Buổi chiều, Quý Noãn lại dành một tiếng đồng hồ tập yoga. Cô đang quỳ rạp trên mặt đất thực hiện động tác cuối cùng thì đột nhiên có cuộc gọi đến. Cô lăn một vòng trên thảm đến bên sofa, rồi ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động trên bàn.

“A lô?”

“Cô Quý, tôi là Vinse.” Tiếng một người đàn ông truyền ra từ điện thoại, giọng không nhanh không chậm: “Tôi đã đặt chỗ trước ở nhà hàng tối nay rồi, buổi chiều không có việc, nên đến sớm đón cô luôn.”

Lúc này Quý Noãn mới cầm điện thoại di động đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên cô nhìn thấy xe của Mr. Vinse đã đậu ở dưới lầu khu nhà.

“Chẳng phải đã nói là năm giờ chiều sao? Bây giờ mới hơn ba giờ thôi.” Quý Noãn nhìn đồng hồ.

“Cô về nước cũng chưa bao lâu, trước khi về nước chẳng phải cô đã nói trở về nghỉ ngơi một thời gian sẽ dọn nhà sao? Tôi đến xem cô có đồ vật gì cần chuyển không.” Mr. Vinse nói qua quýt: “Tôi có thể lên nhà ngồi không?”

Từ rất xa, Quý Noãn nhìn thấy cửa xe mở ra, Mr. Vinse mặc âu phục từ trong xe bước xuống, nhưng không đi vào cửa, mà nhìn lên vài lần, như đang tìm xem nhà Quý Noãn ở phía nào.

“Vậy anh chờ tôi một lát, tôi sẽ đi xuống.”

Nghe ra cô không có ý mời mình vào nhà, Mr. Vinse cười buồn: “Ban ngày ban mặt tôi không thể làm được gì cho cô, chỉ muốn xem trong nhà cô có đồ vật gì cần chuyển, rốt cuộc cô lại rất dứt khoát, không muốn để tôi vào nhà.”

“Trong nhà tôi rất lộn xộn, lúc này không tiện tiếp đãi.” Quý Noãn nói qua loa, rồi dứt khoát cúp điện thoại.

Thấy cô cự tuyệt dứt khoát như vậy, Mr. Vinse cười buồn, bỏ điện thoại di động vào túi áo.

Khoảng mười phút sau, Quý Noãn đi xuống lầu.

Cô đã thay quần áo, mái tóc ngang vai bị gió thổi ra sau đầu. Cô không cần trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp tự nhiên. Gương mặt trắng trẻo ngước lên, trông xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái trang điểm khéo léo trên đường.

“Những cô gái cùng tuổi với cô đều nhân dịp cuối tuần ra ngoài hẹn hò ăn cơm, hoặc là xem phim. Cô thì ngược lại, thời tiết đẹp như thế này lại giam mình ở trong nhà! Cả ngày nay bây giờ cô mới xuống lầu phải không?” Khi mở cửa xe, Mr. Vinse cười hỏi.

“Không, hồi sáng tôi tới siêu thị, nhưng cũng chỉ mua vài thứ rồi về.” Quý Noãn ngồi vào trong xe, lại nói: “Nhà hàng mà anh đặt, hẳn là năm giờ chiều mới có thể đến. Anh đến sớm thế này, trong nhà tôi cũng chưa thu dọn, ngổn ngang lộn xộn nên không tiện mời anh vào ngồi chơi. Còn mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta cũng không thể cứ ngồi trò chuyện trong xe vậy chứ?”

Mr. Vinse mỉm cười nhìn cô: “Nếu cô đồng ý, thật ra tôi rất thích trò chuyện với cô trong không gian nhỏ hẹp như thế này, trò chuyện bao lâu cũng được.”

Quý Noãn nhìn anh ta rồi thu hồi ánh mắt: “Dù sao thì tối nay tôi cũng muốn đến phố thương mại. Tôi biết bên kia có quán cà phê không tệ. Trước đây khi còn mở phòng giao dịch, tôi từng mua cà phê ở đó, mùi vị rất nguyên bản, hay là mình vào đó ngồi một lúc?”

“Được.”

“Ok, vậy thì đi thôi.” Quý Noãn tiện tay thắt dây an toàn.

Thấy dáng vẻ phấn chấn của cô, Mr. Vinse mỉm cười, đánh vô lăng đưa xe rời khỏi khu nhà ở, hỏi: “Cô đã nghĩ ra nơi nào để chuyển chỗ ở chưa? Đến khu vực gần công ty ở Thành Tây hay là một nơi có phong cảnh đẹp và không khí trong lành?”

“Gần đây tôi không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, dù sao thì hiện giờ tạm thời có một chỗ ở là đủ rồi. Thường ngày tôi còn dành thời gian về nhà thăm ba tôi. Về chuyện dọn nhà, tuy ban đầu tôi định như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bỏ ý định đó rồi, thật sự không có thời gian lựa chọn nhà.”

“Mười mấy căn biệt thự của Tập đoàn BGY ở khu xây dựng ngoại ô cũng không tệ, tôi giúp cô dọn sang một căn có cảnh vật đẹp nhất nhé?”

“Không cần đâu. Nhà do công ty anh xây chiếm diện tích quá lớn, phần lớn xoay quanh vùng ngoại ô. Tuy ở đó không khí tốt lành, thích hợp người giàu có sinh sống, nhưng đối với người mà đôi khi ngay cả lái xe cũng lười như tôi, thì chỉ thích hợp ở khu vực gần công ty.”

“Tôi có mấy căn nhà ở khu Thành Tây đã được lắp đặt thiết bị, có một căn rất gần công ty cô. Nếu bây giờ cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên chuyển đi đâu, thì có thể chuyển đến đó.”

“Thật sự là không cần đâu.”

“Tôi lại không thu tiền thuê nhà. Nếu cô ở, tất cả thẻ khóa phòng đều giao cho cô, tôi không thể tùy tiện xông vào nhà, cô sợ cái gì?”

Quý Noãn bậm môi: “Tôi nghe nói, anh vì công việc ở BGY mới tới Hải Thành. Trước đây anh cũng không phải là người Hải Thành, bây giờ lại có nhiều nhà ở đây như vậy. Chỉ là khu Thành Tây hơi hẻo lánh, sao anh cũng có nhà ở đó?”

“Nếu tôi nói thật lòng, chỉ sợ cô sẽ càng né tránh tôi.”

“… Vậy à?”

Nhân lúc đèn đỏ, Mr. Vinse dừng xe lại liếc nhìn cô: “Trước kia, lúc cô còn ở nước Anh, tôi đã biết sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về. Thấy công ty cô ở khu Thành Tây, tôi cũng suy nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ tới ở vùng phụ cận công ty, nên tôi đã mua mấy căn nhà ở gần công ty cô. Đơn giản là tôi hi vọng khi cô ở đó, tôi cũng đến ở, hàng ngày đều có thể có cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt cô. Rồi thời gian càng lâu về sau, cô sẽ càng quen với sự tồn tại của tôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv