“Anh biết rõ chuyện trước đây cũng không hoàn toàn do tự em chủ động. Anh cũng biết em từng chịu ảnh hưởng của mấy loại thuốc không tốt mà bị rối loạn tâm thần. Anh cũng biết Quý Mộng Nhiên giở trò sau lưng em, cái gì anh cũng biết rồi còn gì!” Quý Noãn hoàn toàn không vì những lời anh nói mà kích động, ngược lại càng nghiêm nghị chăm chú nhìn cặp mắt đen láy của anh, kiên định nói: “Trừ chuyện em đã từng vì đòi ly hôn mà làm vài chuyện ngu xuẩn cứng đầu khiến anh tức giận, thì em chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì trái với đạo lý và đi ngược lại lương tâm cả. Em không hiểu vì sao bây giờ mình lại bị anh đẩy xa đến cả nghìn dặm! Cho dù là trước đây hay bây giờ, em vẫn là vợ của anh! Mặc Cảnh Thâm! Em sẽ không đồng ý ly hôn đâu!”
Cô vẫn đứng trước cửa, không có ý định tránh ra. Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát, không có ý định đứng ở cửa lãng phí thời gian với cô, quay người vứt áo vest lên sofa. Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi tí tách, càng khiến cho không gian ở đây thêm tĩnh mịch.
“Đời người không thể lặp lại. Cô hãy xem tất cả những chuyện xảy ra mười tháng qua như một giấc mơ. Tốt nhất là chúng ta nên trở lại thời điểm ban đầu đi.” Anh không định tranh cãi với cô, cũng không muốn nói lòng vòng.
“Sao lại có thể là giấc mơ? Người đàn ông em yêu đang đứng trước mặt em, vết thương trên người anh còn đang đau, em tự bấu mình một cái cũng thấy đau. Anh đang ở đây, không phải giấc mơ, em cũng không phải đang mơ.” Quý Noãn nhìn bóng lưng lạnh băng tuyệt tình của anh: “Anh chính là anh, là chồng của em! Em yêu anh!”
“Tốt nhất cô nên đồng ý ly hôn đi. Nếu cô sợ nhà họ Quý bị phá sản, sợ công việc ở phòng giao dịch không thể gánh nổi cuộc sống đầy ẩn số của cô thì tôi sẽ sang tên một nửa cổ phần của Mặc thị cho cô, coi như là…” Giọng anh lặng đi một lúc: “Là món quà cuối cùng mà Mặc Cảnh Thâm của mười tháng vừa rồi tặng cho cô.”
Khi nói những lời này anh vẫn quay lưng lại với cô. Quý Noãn không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lãnh đạm tuyệt tình của anh.
Mặc Cảnh Thâm của mười tháng vừa rồi.
Anh đang tự phủ nhận mình, làm như người đó hoàn toàn không phải là anh.
Thật sự quá đau lòng.
Quý Noãn đưa ngón tay lên khẽ lau khóe mắt, không thốt nên lời, vừa hận vừa đau lòng.
Cô trấn tĩnh lại nói: “Em nhất định sẽ không ly hôn. Vào lúc này, em cũng không muốn bàn về chuyện này nữa. Em đói rồi. Anh vừa từ công ty về cũng chưa ăn gì phải không? Chúng ta ăn cơm nhé?”
“Cô tự ăn đi, tôi không đói.”
“Sao anh không đói được? Từ trước đến giờ, lúc ở công ty bận rộn anh liền không ăn không ngủ. Anh đừng vì có em ở đây mà đến cả một bữa cơm cũng phải trốn. Vừa rồi em mới mua một ít thực phẩm và trái cây ở siêu thị dưới nhà, dù sao bên ngoài trời cũng đang mưa, không đi ra ngoài được. Chúng ta ở nhà ăn đơn giản thôi được không?”
Anh xắn tay áo sơ mi lên, vẫn quay lưng lại với cô, không thèm nhìn cô lấy một lần: “Tùy cô.”
Nói rồi anh đi thẳng vào phòng sách.
Nhìn thấy anh đóng cửa phòng sách lại, Quý Noãn bặm môi đứng trong phòng khách nhìn trân trân vào cánh cửa kia.
Khi mua thực phẩm về đây, có lẽ trong tiềm thức cô vẫn mong mỏi Mặc Cảnh Thâm sẽ nấu cho cô ăn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, muốn anh lại tự nấu cho cô ăn nữa thì chỉ có thể nằm mơ thôi.
Vừa rồi rốt cuộc tại sao cô lại có ý nghĩ kỳ quặc là anh xắn tay áo vào bếp chứ? Có lẽ cuộc sống còn chưa giày vò cô đủ để cô đối mặt với thực tế tàn nhẫn, nên vẫn còn có ảo tưởng.
Nhưng cũng may là anh không bỏ đi, không thật sự quẳng cô lại đây một mình.
Phải biết thế nào là đủ chứ.
Quý Noãn tự an ủi mình, sau đó một mình vào bếp rửa tay, rửa rau, rửa rửa cắt cắt chuẩn bị nấu ăn.
Không được Mặc Cảnh Thâm nấu cơm cho ăn thì cô cũng không đến mức đói chết. Tuy tay nghề của cô kém xa anh, nhưng dầu gì cũng ăn được. Lúc trước ở Campuchia, anh em trong căn cứ XI ai cũng ăn ngon lành đấy thôi.
Chẳng bao lâu sau, Quý Noãn đã nấu xong hai bát mì. Dù sao cũng không còn sớm nữa, giờ có muốn làm thêm thức ăn này kia thì quá lãng phí thời gian. Chỉ có nấu mì là nhanh nhất.
Nấu xong, cô cắt hành lá rau thơm trứng gà trang trí lên một bát mì theo hình trái tim, sau đó bê bát mì tình yêu này vào phòng sách, khẽ gõ hai tiếng rồi bước vào.
Mặc Cảnh Thâm đang đọc tài liệu của công ty. Quý Noãn không quấy rầy anh, cô bước đến gần đặt bát mì cách anh khoảng hơn hai mươi centimetre. Sau đó cô liếc sang nhìn anh đang bận rộn chăm chú với công việc, yên tĩnh lãnh đạm, khẽ nói: “Em nấu mì, anh ăn một chút đi.”
Anh không trả lời, nhưng cô biết anh có nghe thấy.
Cô không nhắc lại nữa, quay người đi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa phòng sách lại.
Không có ai ăn cùng, thì cùng lắm là ăn cơm một mình.Quý Noãn nhanh chóng ăn sạch sẽ bát mì của mình, sau đó tự đi dọn bếp, dọn tủ lạnh, còn cắt ít hoa quả, để một nửa vào một cái đĩa riêng, định chờ đến bao giờ Mặc Cảnh Thâm đi ra thì đưa cho anh ăn. Dù sao bây giờ cô đi vào quấy rầy anh cũng không tiện.
Sau khi tắm gội, Quý Noãn tìm một quyển sách để đọc. Anh vẫn chưa ra khỏi phòng sách, nên cô lặng lẽ ngồi trên sofa phòng khách đọc sách.
Cuộc sống với những ngày tháng yên bình như vậy đã từng tồn tại cách đây không lâu, ở Quốc tế Oran, ở Ngự Viên, ở thành phố T.
Một đời, hai người, ba bữa, bốn mùa.
Thật ra cuộc sống giản dị bình thường mới là cuộc sống hạnh phúc nhất.
Trời dần về khuya, mưa bên ngoài cũng đã tạnh. Mưa xuân vốn dĩ ngắn ngủi, nhưng trận mưa tối nay dường như hiểu lòng Quý Noãn, đến lúc cần thiết thì vẫn mưa, lúc đêm khuya thanh vắng thì tĩnh lặng, không còn tiếng tí tách phiền nhiễu nữa.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn sàn bên cạnh sofa. Ánh đèn rọi từ đầu xuống người cô, Quý Noãn đưa tay lật từng trang sách, rồi nhìn về phía cửa phòng sách.
Lúc cô đưa mì vào là hơn tám giờ, bây giờ cô vào lấy bát ra cũng được xem là hợp lý, không phải là quấy rầy, đúng không?
Cô đặt sách xuống đứng dậy khỏi sofa, bước đến cửa phòng sách ghé tai vào lắng nghe.
Không biết bây giờ Mặc Cảnh Thâm đã hết việc để nghỉ ngơi chưa, hay vẫn bận bịu như trước.
Trong phòng sách của Quốc tế Oran không giường, chỉ có một chiếc ghế dài. Không phải vì cô ở lại đây nên anh định cứ như vậy mà ngủ trong phòng sách đấy chứ?
Quốc tế Oran cũng không phải chỉ có một phòng ngủ, anh không cần phải tự mình chịu thiệt như vậy.
Quý Noãn khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy đèn trong phòng sách vẫn sáng, lại thấy anh vẫn ngồi trước máy tính đọc tài liệu của công ty, cửa phòng sách bị cô đẩy vào tạo ra tiếng động mà anh cũng không thèm để ý tới.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Quý Noãn khẽ hỏi.
Biết anh không để ý đến mình, Quý Noãn cũng không tự làm mình bẽ mặt mà trông chờ anh trả lời. Cô nhìn sang bên cạnh tay anh, phát hiện ra anh không hề đụng đến bát mì cô đưa vào mấy tiếng trước.
Đến cả gia vị trang trí hình trái tim cũng không hề suy chuyển.