Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 369: Chỉ biết hiện tại



Nhưng cô còn chưa tìm được chủ đề, Mặc Cảnh Thâm vẫn nhắm mắt từ đầu đến giờ đột nhiên lên tiếng.

“Về chuyện ly hôn, trở về Hải Thành rồi nói sau, ở chỗ này khoan hãy nhắc tới.” Mặc Cảnh Thâm vẫn không mở mắt ra, lạnh nhạt nói với Quý Noãn.

Mặt Quý Noãn tái nhợt: “Vì sao nhất định phải ly hôn?”

Lúc này anh mới mở mắt ra, ánh mắt vẫn u tối, lạnh lùng, không mang chút tình cảm ấm áp nào.

“Chẳng phải chúng ta đã từng ly hôn rồi sao?”

“Nhưng hiện tại chúng ta không ly hôn! Chuyện trước kia, đối với em là chuyện đã qua, em chỉ biết chuyện hiện tại thôi!” Quý Noãn nhìn anh, kiên định nói: “Em sẽ không ly hôn.”

Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thờ ơ và xa lánh, như một cây gai băng giá.

Tay Quý Noãn từ từ siết chặt, đột nhiên cô hỏi: “Anh… sau đó… có đúng là anh đã cưới người phụ nữ khác không?”

Cô không dám hỏi là An Thư Ngôn, Quý Mộng Nhiên hoặc một người nào đó. Chỉ là một câu hỏi mang tính thăm dò như vậy, cũng đã khiến tim cô như bị xé ra thành nhiều mảnh, không sao hàn gắn lại được.

Đôi mắt đen u tối nhìn cô, anh thong thả ném ra một câu lạnh lùng pha lẫn châm biếm: “Cô nghĩ thế nào?”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim Quý Noãn lạnh toát.

Đây rốt cuộc là anh thừa nhận hay chỉ đang giễu cợt cô?

Cô không hiểu bốn chữ đó.

Cũng giống như cô không sao hiểu được Mặc Cảnh Thâm hiện tại.

Vốn đã là một người không đơn giản, giờ đây anh càng thâm trầm đến mức cô khó có thể đoán định.

Sau một hồi im lặng, cô chậm rãi siết chặt nắm tay đang đặt trên đùi, kiên định nói: “Em sẽ không ly hôn đâu! Mặc Cảnh Thâm, bất luận là ở Mỹ hay trở về Hải Thành, em cũng sẽ không ly hôn!”

Anh lạnh lùng nhìn cô, không nói nữa. Lúc này cửa xe đã mở, khi Quý Noãn lại nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian tranh cãi với cô về đề tài vô dụng này.

Nói thêm một câu với cô, anh cũng cảm thấy là dư thừa sao?

***

Los Angeles, nhà họ Mặc.
Khi mọi người tới nhà họ Mặc đã là buổi trưa, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa cơm.

Những người khác chưa tới, chỉ có mấy người nhà họ Mặc xuống xe vào nhà.

Dọc đường, tâm trạng của bà Vạn Châu rất tốt, bà cùng người giúp việc xách những túi đồ đã mua vào nhà.

“Mấy hôm nay các con toàn ăn cơm bệnh viện hoặc mua ngoài tiệm gần bệnh viện, đã lâu rồi không ăn cơm nhà, mau đi ăn cơm đi.” Vừa nói, Vạn Châu vừa mang túi đồ vào bếp, dặn dò người trong bếp rửa thức ăn mới mua về. Chiều nay bà sẽ tự tay làm cơm.

Sau đó Vạn Châu nhìn thấy Quý Noãn đứng bên bàn, dường như đang chờ các bậc cha chú ngồi xuống trước. Bà mỉm cười, bước tới ngồi xuống, rồi ra hiệu cho Quý Noãn đến ngồi bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.

Trước khi ngồi xuống, Quý Noãn nhìn xuống Mặc Cảnh Thâm, thấy anh chỉ im lặng ngồi đó, cũng không nhìn về phía cô. Anh đã nói, ở nhà họ Mặc không nhắc tới chuyện ly hôn, vậy bây giờ hẳn là anh cũng không dự định duy trì khoảng cách quá rõ ràng với cô. Sau một lúc do dự, cô ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhưng ngồi gần nhau bên bàn ăn, người cô chỉ cách người anh chừng nửa thước, lại dường như bị ngăn cách bởi tình cảnh mười năm. Bên cạnh cô là người mà ở cả hai kiếp cô đều khó với tới được.

Người giúp việc bưng cơm trưa đã chuẩn bị sẵn ra, bày đầy một bàn lớn.

Quý Noãn xới một bát cơm bồi bổ khí huyết được người giúp việc đặc biệt nấu riêng cho cô và Mặc Cảnh Thâm, rồi đặt trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua, không nhận lấy.

“Cảnh Thâm, múc cho Quý Noãn một ít canh gà đi, nó cần được bồi bổ chu đáo. Sau này về Hải Thành con nhớ bảo chị Trần cách vài ngày lại nấu canh gà cho nó, tốt nhất là canh gà ác, rất bổ cho phụ nữ.” Vạn Châu vừa nói vừa nhìn Mặc Cảnh Thâm.

Thằng bé này thật là, trước khi bị thương thì rất thương vợ, thế nào sau khi hôn mê hai tháng tỉnh lại, dường như tình cảm dành cho vợ lại nhạt đi, không còn sốt sắng cưng chiều Quý Noãn như trước nữa. Ngay cả tô canh gà ở gần nó như thế mà nó cũng không múc cho Quý Noãn.

Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, Quý Noãn mỉm cười, hóa giải tình thế lúng túng của mình: “Con không ăn canh gà đâu. Mấy ngày gần đây, mẹ nấu cho con bao nhiêu lần rồi, con sắp bị mẹ nuôi thành kén ăn! Chẳng phải tối nay còn có nữa sao? Con sẽ chờ được ăn canh gà mẹ nấu tối nay.”“Con bé này thật là khéo miệng, muốn ăn canh mẹ nấu chứ gì? Tối nay mẹ sẽ nấu thật nhiều cho con!”

Quý Noãn gật đầu, lại đưa đũa gắp một miếng đậu hũ cá* cho vào bát của Mặc Cảnh Thâm.

(*) Đậu hũ cá là món ăn dùng cá xắt thành miếng nhỏ, có thể xay nhuyễn hoặc không, trộn với hành tỏi băm nhỏ, mắm muối và bột mì, cắt thành miếng vuông như đậu hũ, hoặc vắt lại thành viên tròn, chiên vàng trong dầu.

Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa nâng đũa lên, trong khoảnh khắc hai đôi đũa chạm nhau, Quý Noãn thấy miếng đậu hũ cá đã rơi vào bát anh, liền thu đũa lại.

Không ngờ đột nhiên anh buông đôi đũa trong tay xuống, lạnh nhạt nói: “Mang cho tôi đôi đũa khác.”

Quý Noãn: “…”

Một phút sau, cô thấy anh dùng đôi đũa mới gắp miếng đậu hũ cá kia bỏ ra ngoài, không ăn.

Lúc này Vạn Châu và Mạc Thiệu Tắc mới phát hiện quan hệ giữa Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn không được bình thường lắm. Thế nhưng họ chỉ nghĩ đó là xích mích của đôi vợ chồng son, cái kiểu vợ chồng giận dỗi, đầu giường tranh cãi, cuối giường làm hòa đó thì họ cũng không bận tâm, cũng không xen vào. Từ đầu đến cuối, họ không hỏi tới, chỉ cười bảo hai người ăn nhiều vào, bồi bổ cơ thể.

Lúc này Quý Noãn cũng rất thức thời không gắp thức ăn cho Mặc Cảnh Thâm nữa, chỉ lặng lẽ ăn một chút rồi đặt bát xuống, cô ăn không vào nữa.

“Sao con ăn ít vậy?”

“Dạ con ăn như vậy là nhiều rồi.” Quý Noãn vốn đã ít ăn, lúc này tâm trạng không vui, cô càng ăn ít đi.

“Gần đây con gầy đi đó. Những ngày Cảnh Thâm chưa tỉnh, mặc dù mẹ khuyên con về nhà ba mẹ nghỉ ngơi, nhưng ngày nào con cũng ăn rất ít, nhìn con ăn không ngon ngủ không đủ mẹ rất đau lòng. Bây giờ Cảnh Thâm đã không sao rồi, sao con vẫn ăn ít vậy?” Vạn Châu vừa nói vừa gắp một ít thức ăn cho Quý Noãn: “Con ngoan, ăn nhiều thêm một chút, gầy như vậy là không được đâu.”

Quý Noãn đành phải ăn thêm một chút, nhưng thật sự là cô ăn không vào, chỉ ăn vài miếng nữa rồi buông đũa.

Lúc này Mặc Cảnh Thâm đứng dậy nghe điện thoại. Quý Noãn ngồi bên bàn định đứng dậy thì bỗng Vạn Châu nhỏ giọng hỏi để chỉ mình cô nghe được: “Con và Cảnh Thâm cãi nhau phải không?”

Quý Noãn hơi khựng lại, lắc đầu: “Dạ không.”

Nếu chỉ là cãi nhau thì cũng chưa đến nỗi, nhưng giờ đây e rằng Mặc Cảnh Thâm cũng không thèm cãi nhau với cô, dù chỉ một câu.

Trước đây Vạn Châu đã từng thấy Mặc Cảnh Thâm gắn bó với Quý Noãn như keo như sơn. Bây giờ đột nhiên Mặc Cảnh Thâm lại lãnh đạm như vậy, mặc dù bà cảm thấy con trai mình lãnh đạm trước mặt con dâu như vậy cũng có phần mới mẻ, nhưng vẫn an ủi Quý Noãn: “Con cũng đừng quá đặt nặng trong lòng, vợ chồng với nhau khó tránh khỏi có va chạm, nhẫn nại một chút. Nếu sau khi trở về Hải Thành, Cảnh Thâm ức hiếp con, thì con gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ bay về giải quyết cho con.”

Nếu tiếp tục nói chuyện, nước mắt của Quý Noãn sẽ rơi xuống. Đã lâu rồi, chưa bao giờ tuyến lệ của cô phát triển như thời gian gần đây. Chỉ là rất nhiều khi cô cảm thấy mắt cay cay, trong lòng rất chua xót, nhưng lại không khóc được, chỉ có thể gượng cười nhìn Vạn Châu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv