Phong Lăng cưỡng ép đưa Quý Noãn lên chiếc xe việt dã màu đen đang đỗ cách đó không xa. Vừa mở cửa, đột nhiên bên kia vang lên một âm thanh, nghe như tiếng cửa xe biến dạng đã được cạy mở thành công.
Nghe thấy tiếng động này, Quý Noãn khựng người lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh, toan xoay người trở về.
“Quý Noãn, cô đừng qua đó!”
“Mặc Cảnh Thâm đang ở trong đấy, tôi nghe thấy tiếng bọn họ cạy mở cửa xe…”
Phong Lăng kéo cô lại, không cho cô chạy trở về.
Hiện giờ dưới tình huống đó, phỏng chừng khắp người ông Mặc đều là máu. Nếu Quý Noãn qua đấy trong trạng thái này, đoán chừng cô sẽ bị đả kích không nhỏ.
“Phong Lăng, cô để tôi qua đó đi.”
“Quý Noãn!”
“Tôi xin cô…” Rốt cuộc Quý Noãn không nhịn được nữa, nấc nghẹn, nước mắt rơi từng giọt lăn dọc theo khuôn mặt nhếch nhác dính đầy máu, cố chấp nhìn về hướng kia: “Để tôi nhìn anh ấy một tí thôi… Tôi phải nhìn thấy anh ấy…”
Phong Lăng dồn sức kéo mạnh cô trở về, cả người Quý Noãn nhào vào lòng Phong Lăng. Phong Lăng đang định dìu cô vào xe thì đột nhiên cơ thể Quý Noãn mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
“Quý Noãn!” Phong Lăng chấn động, vội vàng đỡ lấy cô. Sợ Quý Noãn xảy ra chuyện gì cho nên Phong Lăng trực tiếp dìu người vào trong xe. Lúc cúi đầu nhìn thân dưới đầm đìa máu của Quý Noãn, Phong Lăng vội vàng cởi áo khoác màu đen bọc lấy thân dưới của cô, sau đó nhanh chóng liên lạc với đội cứu hộ và trung tâm cấp cứu.
Phong Lăng tận mắt nhìn thấy Quý Noãn bị đẩy ra khỏi chiếc xe kia. Ở tốc độ đó, một người bình thường bị đẩy xuống cũng sẽ bị thương, huống chi là trong bụng Quý Noãn còn có…
Phong Lăng không dám nghĩ nữa, một tay cô cầm điện thoại, một tay nắm thật chặt tay Quý Noãn, nhưng lại chỉ cầm được một phiến băng lạnh thấu xương.
Cơ thể đầy máu của Quý Noãn như bị đông lạnh, từ tay đến mặt rồi đến cổ, chỗ nào cũng lạnh. Trong lúc hôn mê, cô vẫn luôn nhíu mày, mê sảng lẩm bẩm gì đó không rõ, cẩn thận nghe kỹ thì tựa như cô đang gọi tên Mặc Cảnh Thâm.
***
Khi Quý Noãn tỉnh lại, cô cứ cho rằng mình chỉ mơ thấy một cơn ác mộng. Nhưng vừa rồi, cô chỉ mới nhúc nhích một cái thôi mà khắp người đã đau đớn, đau như xương và máu thịt toàn thân đều bị tháo ra lắp lại.
Trong tích tắc, cô gần như hoài nghi chuyện mình sống lại chỉ là giả. Hoặc có thể cô đã trở về giai đoạn đầy tuyệt vọng và khổ sở của mười năm sau.
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà và vách tường trắng tuyết của bệnh viện. Thật lâu sau cô mới chậm rãi quan sát bốn phía.
Lại là bệnh viện. Nhưng là phòng hồi sức cấp cứu.
Quý Noãn cảm giác hình như trên lỗ mũi mình có gắn hai ống cố định đang truyền dưỡng khí, cảm giác trên tay đang có vật gì đó kẹp lại, xung quanh còn có bàn điều trị đặt máy móc theo dõi, thỉnh thoảng còn có âm thanh nhỏ giọt.
Quý Noãn mở mắt, rồi lại nhắm mắt, một lát sau lại mở ra.
Những chuyện đã trải qua trên đường cao tốc giống như cơn ác mộng có xua đi cũng không được. Cô rất muốn xem tất cả chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bụng cô vẫn còn đau âm ỉ, mu bàn tay vẫn còn gắn bình truyền dịch treo ngược. Tất cả đều nhắc nhở cô một sự thật tàn nhẫn.
Nếu như đứa con vẫn còn, bác sĩ không thể nào tiêm cho cô thế này.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Quý Noãn không nhúc nhích, cũng không có sức lực để nhúc nhích, một mình im lặng gặm nhắm tất cả mọi thứ. Dường như trái tim và vùng bụng đều co thắt cùng một lúc.
Rõ ràng vừa rồi cô còn nằm mơ, mơ thấy Mặc Cảnh Thâm đưa cô đi du ngoạn trên sông Los Angeles, mơ thấy Phòng giao dịch Mặc Noãn thành danh ở Hải Thành, trở thành công ty bất động sản đầu tư cổ phần, mơ thấy cô và Mặc Cảnh Thâm cùng xuất hiện trong hội nghị cấp quản lý của công ty trong nước, mơ thấy bọn họ cùng đứng sánh vai, cô đứng bên cạnh anh với dáng vẻ đẹp đẽ nhất của mình.
Nhưng khi cô mở mắt mới phát hiện, xung quanh là phòng bệnh trắng toát lạnh lẽo.
Chẳng có một ai.
Đây là phòng vô khuẩn, chỉ có bác sĩ mặc đồ khử trùng rồi mới có thể đi vào. Quý Noãn nằm một mình, nhìn thấy sau khi bác sĩ đi vào thì đứng bên mép giường kiểm tra các chỉ số sức khỏe của cô. Khi phát hiện Quý Noãn đã tỉnh, bác sĩ áp bàn tay mang bao tay y tế lên trán cô, an ủi bằng một câu tiếng Anh: “Cô Quý, tuy rằng tôi biết mọi chuyện đều rất tàn nhẫn với cô, nhưng chúng tôi lấy làm tiếc phải báo cho cô biết rằng đứa trẻ đã không thể giữ được nữa. Dưới tình huống ngã nặng như vậy, mạng người mẹ có thể giữ được đã là việc rất khó khăn. Cô đã mê man suốt năm ngày, và vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Quan sát thêm hai ngày là cô có thể chuyển sang phòng bệnh thường.”
Quý Noãn lẳng lặng nhìn bác sĩ, chớp nhẹ mắt một cái, ra hiệu cô đã nghe thấy. Bác sĩ từng gặp qua nhiều bệnh nhân nữ tâm tình kích động hoặc nổi điên sau khi xảy ra biến cố lớn, nhưng Quý Noãn lại rất tĩnh lặng, không hề động đậy, chỉ chậm rãi nhìn ông rồi khép mắt lại, vô cùng yên tĩnh.
Là sự yên tĩnh khiến người khác đau lòng.
Từ trước đến nay bác sĩ thường thích những bệnh nhân chịu phối hợp như vậy. Thấy thái độ của cô quá bình tĩnh, bác sĩ mới kiên nhẫn nói thêm: “Nhóm bác sĩ phẫu thuật cho cô là những bác sĩ giỏi nhất tại đây, cô cứ yên tâm, cơ quan sinh dục của cô không bị ảnh hưởng gì cả. Đợi đến khi cơ thể lành lặn là cô có thể có con. Đứa bé mới hai tháng cũng chỉ là một phôi thai nhỏ mà thôi, cô đừng quá đau buồn. Cô bị thương rất nghiêm trọng, việc rơi xuống xe với tốc độ như vậy cũng tương đương với việc rơi xuống bốn năm tầng lầu. Cô có thể sống sót đã là rất may mắn, mọi chuyện sau này đều có thể tiếp tục, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Quý Noãn im lặng nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu một cách yếu ớt.
***
Hai ngày sau, đúng như bác sĩ nói, quả nhiên Quý Noãn được chuyển từ phòng hồi sức cấp cứu sang phòng bệnh thường.
Lúc đổi phòng, Quý Noãn vẫn còn đang ngủ. Khi tỉnh lại, cô đã nằm trên giường bệnh.
Phong Lăng đẩy cửa vào, thấy Quý Noãn mở to mắt nằm im bất động nhìn lên trần nhà, cô bước tới: “Vừa rồi Mặc phu nhân có đến đây, nhưng lúc đó cô vẫn còn ngủ. Bà ấy đích thân nấu canh gà cho cô tẩm bổ cơ thể.”
Dứt lời, Phong Lăng cầm bình giữ nhiệt màu trắng bên cạnh giường mở ra, trong chớp mắt, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía.
Quý Noãn mê man suốt năm ngày, rồi lại phải nằm trong phòng cấp cứu hồi sức đeo ống thở hai ngày, cả tuần lễ cô không nói chuyện, khi ngửi thấy mùi thơm thì cánh môi khô nứt giật giật như muốn nói gì đó, âm thanh thoát ra khỏi miệng có phần khản đặc.
“Mặc Cảnh Thâm ở đâu?”
Quý Noãn hỏi là Mặc Cảnh Thâm ở đâu, chứ không phải anh thế nào rồi.
Nếu như đáp án là anh ở bệnh viện, vậy chứng tỏ anh vẫn còn sống.
Nếu như đáp án là… không ở bệnh viện…
Quý Noãn không dám nghĩ tiếp nữa, dời mắt nhìn Phong Lăng đang đổ canh gà ra giúp cô. “Trả lời tôi.”
Phong Lăng đổ canh ra, lấy thìa khuấy nhẹ bát để canh bớt nóng, vừa khuấy vừa đáp: “Thân xe và bên trong xe đều bị đâm đến biến dạng nghiêm trọng. Vị trí ông Mặc ngồi lái quá chật hẹp, đầu bị thương nặng, một góc thép bên trong xe đâm vào xương cổ và cột sống của anh ấy, còn một cái khác thì đâm xuyên qua bả vai…”
Hai bàn tay thả lỏng hai bên người của Quý Noãn bất chợt siết chặt, toàn thân lạnh băng.
Phong Lăng nhỏ giọng, tiếp tục nói: “Cô cũng biết xung quanh cột sống là nơi chỉ cần tổn thương chút ít cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thần kinh trong cơ thể. Tuy rằng phẫu thuật thành công, nhưng trước mắt ông Mặc vẫn còn chưa tỉnh, đang trong thời kỳ nguy hiểm.”