Quý Noãn ngồi cùng mẹ Mặc Cảnh Thâm nói chuyện khách sáo hết câu này đến câu khác. Mặc Cảnh Thâm vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt Quý Noãn như đang được cưng chiều.
Trong phòng khách rất nóng, cách đó không xa còn có lò sưởi âm tường kiểu phương Tây, đối diện với chỗ cô ngồi. Cô gái nhỏ như quên mất không cởi áo khoác, lúc này không biết do ngượng ngùng hay bị nóng mà dường như khuôn mặt hơi ửng hồng.
Lông mày Mặc Cảnh Thâm khẽ cong lên, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ: “Em không định cởi áo khoác ra sao, đến bữa cơm tất niên thì chắc phải nướng em lên thành thức ăn rồi.”
Lúc này Vạn Châu mới để ý, cười nhìn Quý Noãn: “Con bé này, sao vào nhà mà không cởi áo khoác ra. Trong phòng cũng phải đến hai bảy hai tám độ đấy, mau đưa áo cho mẹ, để mẹ gọi người đi cất giúp con.”
Quý Noãn lúc này mới vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc rồi gật đầu một cái cảm ơn.
Dường như phát hiện ra Quý Noãn bây giờ quá khác với lúc bà mới gặp trong lễ kết hôn, Vạn Châu nheo mắt cười: “Lần trước mẹ gặp con là trong hôn lễ của con với Mặc Cảnh Thâm, lúc ấy con thật sự rất ngại người lạ phải không? Bây giờ gặp lại thấy tình cảm vợ chồng son các con thật hạnh phúc. Con không còn thấy mẹ lạ lẫm nữa phải không?”
“Quả thật ngày hôm đó con có chút e dè ngại người lạ, không lễ phép, mong mẹ bỏ qua.” Cũng vì chuyện đó mà đến bây giờ Quý Noãn vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Đừng ngại đừng ngại, lúc mẹ kết hôn cũng còn rất trẻ, cũng rất ác cảm với người nhà họ Mặc, một hai không chịu nhận người nhà. Mà ai cũng muốn đến gặp mẹ chào hỏi, trong lòng mẹ thật sự thấy chán ghét vô cùng nhưng vẫn phải giữ nụ cười trên mặt. Mẹ hiểu rất rõ cảm giác này, chờ một thời gian nữa rồi con sẽ dần quen thôi.” Vạn Châu vừa nói vừa đảo mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Cảnh Thâm, vết thương của con thật sự không nghiêm trọng chứ? Nghe nói con nằm viện rất lâu hả?”
“Không sao rồi.” Mặc Cảnh Thâm cũng khá mềm mỏng với mẹ, ngữ điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng khi nói chuyện với Mặc Thiệu Tắc.
“Vậy tốt rồi. Cũng lâu rồi con mới về nhà, lần này đã mang Noãn Noãn về, hay là ở nhà vài hôm đi. Dù sao bây giờ cũng đang là kỳ nghỉ lễ trong nước, không có việc gì cần thì đừng vội về.”
“Để con xem tình hình rồi nói tiếp.”
Mặc Cảnh Thâm không tỏ thái độ thẳng thừng cự tuyệt là chuyện hiếm thấy.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Ông cụ Tô và Tô Tri Lâm bước vào nhà cùng Mặc Thiệu Tắc. Nhìn thấy Quý Noãn đang được mẹ Mặc Cảnh Thâm chèo kéo nói chuyện, ông cụ Tô cười nói: “Tin Cảnh Thâm kết hôn cũng thật đột ngột, không hề biết trước. Không ngờ lại đúng dịp năm mới này mà may mắn được gặp bà Mặc.”
Quý Noãn nghe tiếng quay đầu lại, đứng dậy gật đầu lễ phép chào ông cụ Tô: “Chào ngài.”
Ông cụ Tô cười gật đầu với cô, tuy cười nhưng tia vui vẻ không chạm được đến đáy mắt. Ông ta nhìn cô vài giây rồi quay sang nói chuyện với Mặc Thiệu Tắc. Ánh mắt Quý Noãn và Tô Tri Lam chạm nhau, Tô Tri Lam như có điều suy nghĩ liền dời ánh mắt đi. Đối với lần này Quý Noãn được mẹ Mặc Cảnh Thâm một hai gọi là con dâu, cũng xem như cô ta không ra mặt chống đối.
Quý Noãn ngồi lại xuống ghế thì Mặc Cảnh Thâm đã đặt áo khoác xuống. Đã một thời gian không quay lại công ty, anh cũng không cần mang thân phận Tổng Giám đốc Mặc thị. Thân hình anh to lớn cao ngất, vẻ tái nhợt suy yếu mấy ngày trong bệnh viện đã không còn. Bây giờ anh chỉ mặc áo len màu trắng, quần âu thẳng tắp khéo léo bao quanh đôi chân thon dài của anh. Anh ăn mặc hợp thời trang, rất nổi bật trong căn biệt thự phương Tây không có quá nhiều không khí Tết cổ truyền. Anh ngồi bên cạnh Quý Noãn trên sofa, nghe Vạn Châu vẫn ân cần hỏi han Quý Noãn thì khóe miệng khẽ nhếch lên cười, yên lặng ngồi ngắm hai mẹ con.
Đúng là đã rất nhiều năm Mặc Cảnh Thâm không về nhà. Những người giúp việc đã nhìn anh lớn lên không biết phải gọi anh là cậu Mặc hay là Mặc tổng như những người khác. Một người giúp việc khá lớn tuổi thấy anh về nhà thì có vẻ vui hơn những người khác, bước đến nhét một quả táo đỏ mới rửa vào tay anh.
Nhìn qua cũng biết ngay ông đã biết anh từ bé đến lớn.
Mặc Cảnh Thâm không từ chối, ngồi tại chỗ cầm quả táo đỏ, ngón thon dài cùng khớp xương rõ ràng. Có thể do ở trong bệnh viện một thời gian dài, không ra ngoài phơi nắng phơi sương nên da anh có vẻ trắng ra một chút. Làn da trắng trẻo của anh đối lập hoàn toàn với quả táo đỏ. Khóe miệng anh khẽ cười, nhân tiện hỏi thăm người giúp việc vài câu.
Dường như trước mặt người giúp việc cao tuổi nhà họ Mặc và mẹ mình thì Mặc Cảnh Thâm mới thể hiện một bộ mặt khác, hiền hòa nhẹ nhàng, bình dị gần gũi, ấm áp hơn nhiều so với thái độ bình thường.
Ông cụ Tô được Mặc Thiệu Tắc mời ngồi đối diện với bọn họ để nói chuyện. Khi nói đến nguyên nhân Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn kết hôn thì sắc mặt Mặc Cảnh Thâm lại trở về lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt lần lượt lướt qua từng gương mặt ngồi đối diện: “Hôm nay là Tết Nguyên Đán, là ngày gia đình đoàn viên, chuyện nên nói không phải là hôn nhân của con.”
Lúc này Tô Tri Lam cũng nói theo: “Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên Quý Noãn đến nhà họ Mặc, dù sao cũng chưa quá quen với mọi thứ. Ông nội và chú Mặc cứ nói chuyện như vậy thì chắc cô ấy sẽ không được tự nhiên đâu.”
“Tôi không sao.” Quý Noãn nói: “Dù sao đây cũng là nhà mình, có gì mà mất tự nhiên chứ?”
Nụ cười trên mặt Tô Tri Lam như nhạt đi, cô ta ngưng một chút rồi lại nói: “Vậy thì tốt. Tôi thấy dì Châu rất nhiệt tình với cô, như là sợ cô vẫn chưa quen. Chắc dì Châu còn có việc bận, để tôi dẫn cô đi dạo trong ngoài nhà họ Mặc một vòng nhé.”
Nói rồi Tô Tri Lam lại cười một tiếng, như thể hoàn toàn lờ đi vẻ mặt lãnh đạm cười cho có lệ của Quý Noãn, cười nói tiếp: “Nhà họ Mặc ở Mỹ và nhà họ Mặc ở Hải Thành chắc là rất khác nhau. Chú Mặc sưu tầm tượng cổ La Mã từ tám mươi năm Trước Công nguyên, lần nào tôi nhìn thấy cũng phải khen ngợi nức nở. Cô Quý cô có muốn đi xem không, tôi dẫn cô đi?”
Quý Noãn lạnh nhạt mỉm cười: “Tôi không hiểu rõ lắm về tượng cổ La Mã. Nếu ba tôi chuyên sưu tầm những thứ này thì hẳn là ông rất sành sỏi. Tôi là người ngoại đạo, không muốn khoe cái dốt của mình ra, không biết mà giả vờ biết mới là khó xử nhất.”
“Tôi chỉ cảm thấy dường như cô Quý ngồi đây không quá quen với không khí và hoàn cảnh nhà họ Mặc, nên muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo thôi.” Tô Tri Lam nhếch môi nói: “Chỉ đi nhìn một cái thôi, có gì liên quan đến chuyện sành sỏi hay không chứ?”
“Nếu Noãn Noãn đã nói không thích thì cũng không cần vào trong xem những thứ đó. Mấy thứ đó đều do ba Cảnh Thâm sưu tầm từ hơn mười năm trước, bình thường dì cũng ngại gọi người ta đến dọn dẹp.” Vạn Châu lúc này mới lên tiếng: “Noãn Noãn cứ ở lại đây vài ngày, đi đi lại lại cũng mất khá nhiều thời gian. Bây giờ mới về thì cứ ngồi một lát, nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần vội vàng.”
Lời nói của Tô Tri Lam mới đến miệng nhưng vì người vừa lên tiếng can ngăn là mẹ Mặc Cảnh Thâm nên cô ta lập tức không nói thêm nữa, chỉ cười: “Dì Châu nói rất đúng. Lần đầu tiên tới nhà họ Mặc, cô cũng nên ở lại một hai hôm. Nếu không, quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ xa lạ như những người không thân thích vậy.”