Thật sự là đến tặng nhẫn đính hôn?
Theo lý thuyết, Tô Tri Lam giống Quý Noãn, đều là tiểu thư con nhà danh giá, hẳn là cũng không quá hứng thú đối với loại trang sức quá xa xỉ và phô trương này. Nhưng về chuyện này, trên thực tế, Tô Tri Lam rõ ràng không giống cô.
Rốt cuộc là cô tiểu thư họ Tô này cố ý giả vờ làm thỏ trắng ngây thơ trước mặt cô để cô mất cảnh giác, hay là bản thân cô ta vốn ngây thơ như vậy?
Dùng thủ đoạn đáng ghét và buồn nôn này đối phó với người khác…
Quý Noãn thừa nhận, tâm trạng vốn không có gì xao động của mình bỗng chốc trở nên rất khó chịu.
Lúc này mà nhắc tới nhẫn đính hôn là Quý Noãn đuối lý.
Trước kia khi cô và Mặc Cảnh Thâm kết hôn, trong lễ cưới cô không muốn đeo nhẫn nên kiếm cớ tránh né. Kết quả cuối cùng là cô vẫn bị Mặc Cảnh Thâm đeo nhẫn vào tay.
Thế nhưng đêm đó cô đã ném ngay chiếc nhẫn vào ngăn kéo của tủ đầu giường. Mấy tháng trước, khi ở Ngự Viên, cô đã cố ý đi tìm nhưng không thấy. Cô đoán có lẽ lúc ở Ngự Viên, Quý Mộng Nhiên đã tiện tay lấy nhẫn cưới của cô đi rồi.
Chiếc nhẫn đó không phải do Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm chọn, mà do ông nội của Mặc Cảnh Thâm sai người nhà ra nước ngoài đặt. Kiểu dáng của chiếc nhẫn đó rất hào nhoáng và đắt tiền, so với chiếc nhẫn trước mặt chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cô hoàn toàn không thích kiểu nhẫn đính kim cương quá lớn như thế này. Tính cách Mặc Cảnh Thâm vốn trầm tĩnh, cách sống của anh lại khiêm nhường như vậy, đương nhiên anh cũng không thích loại nhẫn phô trương này, nên cô cũng không cố tìm lại bằng được.
Kết quả là bây giờ Tô Tri Lam viện lý do cô không đeo nhẫn cưới để đối phó cô một cách hạ đẳng như thế này.
Quý Noãn im lặng một hồi không lên tiếng. Lúc này Phong Lăng đã mua xong bánh cupcake và sớm nhận thấy tình hình bên này. Khi vừa nhìn thấy Tô Tri Lam, cô đã định bước tới ngay, nhưng lại thấy hai người điềm đạm ngồi nói chuyện với nhau, nên cô thoáng do dự, nghĩ mình không nên nhiều chuyện, bèn ngồi bên cạnh chờ.
Nhưng chỉ đợi vài phút, Phong Lăng cũng đi về phía hai người.
“Bà Mặc!” Cô đặt chiếc bánh trước mặt Quý Noãn, đồng thời đẩy chiếc hộp nhung đỏ kia ra khỏi tầm mắt của Quý Noãn rồi nói: “Mình ăn bánh rồi tranh thủ trở về thôi, không còn sớm nữa, ông Mặc sẽ lo lắng cho cô.”
“Phong Lăng, đã lâu không gặp!” Thấy Phong Lăng không nhìn mình, Tô Tri Lam nhìn cô cười nói.
Lúc này Phong Lăng mới đưa mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Chào cô Tô.”
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Tô Tri Lam mỉm cười nhìn Phong Lăng, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên cầm chiếc hộp nhung đỏ trên bàn lên, mỉm cười nói: “Nghe nói các người trở về Los Angeles, nhưng mấy ngày nay vẫn ở trong bệnh viện, rốt cuộc là ai bệnh vậy? Nghe ông và bác tôi nói, phía bệnh viện trông chừng rất nghiêm ngặt, không cho ai vào, chẳng lẽ là có ai bệnh rất nặng sao?”
“Xin lỗi, tôi chỉ là vệ sĩ của bà Mặc, những chuyện khác tôi không rõ lắm.” Phong Lăng lạnh nhạt nói.
Nét mặt Tô Tri Lam hơi khựng lại, nhưng rồi cô ta vẫn tươi cười nói: “Người có năng lực như cô mà phải làm một vệ sĩ thì phí lắm. Đây là Nam Hành không còn coi trọng cô nữa hay là ý của Mặc Cảnh Thâm? Nếu bây giờ cô cảm thấy không hài lòng với công việc này, cửa nhà họ Tô luôn mở rộng chào đón cô. Cô giao công việc vệ sĩ vặt vãnh này cho người khác làm đi.”
Phong Lăng lạnh nhạt nhếch môi, cất giọng lạnh lùng nói: “Cô Tô quá lo lắng rồi, giữa tôi và bà Mặc không có quan hệ chủ tớ, chúng tôi coi nhau là bạn. Tuy bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi, nhưng cũng là tôi cam tâm tình nguyện.”
Trước sau đều gặp phải thái độ lạnh nhạt này, rốt cuộc Tô Tri Lam không còn kiềm chế được nữa.
Cô ta nhếch môi, đột nhiên quay sang Quý Noãn nói: “Tính cách của Phong Lăng còn lạnh lùng và cứng đầu hơn cả đàn ông, khó có ai chịu được cô ta như cô. Trước đây, khi mới tiếp xúc với cô ta, tôi cũng từng…”
“Bà Mặc, chúng ta về chứ?” Phong Lăng nhìn Quý Noãn, cắt ngang lời cô ta.
Quý Noãn biết thường ngày Phong Lăng không phải là người nhiều chuyện. Bình thường trước tình huống vợ chính thức và bạn gái cũ nói chuyện với nhau, lẽ ra Phong Lăng không nhúng tay vào, nhưng lúc này, rõ ràng là cô không muốn Quý Noãn tiếp xúc nhiều với Tô Tri Lam.
“Được.” Quý Noãn đẩy chiếc bánh cupcake về phía Tô Tri Lam, nhìn cô ta, cười nói: “Cô Tô bám theo tôi lâu như vậy, dù sao cũng không nên về tay không. Vừa rồi có rất nhiều người xếp hàng mua loại bánh này, hẳn là nó rất ngon, hơn nữa Phong Lăng đã có lòng xếp hàng lâu như vậy mới mua được, mời cô dùng nhé, chúng tôi về trước đây.”
Thấy Quý Noãn đứng lên định rời đi, Tô Tri Lam muốn nói gì đó nhưng lại do dự. Cô ta cũng không tỏ vẻ gấp gáp hay buồn bực, chỉ nói: “Chúng ta chỉ mới nói với nhau được mấy câu, lúc này trời cũng chưa tối mà, sao cô Quý đã vội vã muốn đi rồi?”
Quý Noãn nói: “Ảnh chụp cô đã gửi cho tôi, nhẫn cưới cô cũng đã cho tôi xem, cho dù trong tay cô Tô có nhiều con át chủ bài hơn nữa thì cũng phải cho người khác có thời gian thích ứng chứ? Bằng không chẳng phải là quá gấp gáp, quá tận tâm rồi đúng không?”
Tô Tri Lam không đáp, chỉ mỉm cười nhìn Quý Noãn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nhưng Phong Lăng đã nhanh nhẹn đứng chắn ở giữa, không để hai người nhìn nhau, đồng thời đưa mắt nhắc nhở Quý Noãn nhanh chóng cùng cô trở về.
Quý Noãn xoay người đi thẳng ra ngoài. Khi tới trước cửa bệnh viện, Phong Lăng bỗng hỏi: “Vừa rồi cô ta nói chuyện gì với cô vậy?”
“Bạn gái cũ kiểu này thì làm sao có chuyện gì vui vẻ để nói? Hoàn toàn không cần phải nói gì, chỉ cần cô ta tự tin ngồi ở trước mặt tôi là đủ để tôi chán ghét rồi, còn phải nói sao?” Quý Noãn hờ hững nói: “Tuy nhiên cô ta lại rất hào hiệp nói muốn trao lại nhẫn đính hôn trước kia cho tôi. Tôi hoài nghi rốt cuộc là cô ta thật sự ngây thơ như thế, hay là có vấn đề gì khác? Tuy có thể nhận thấy tính tình cô ta có phần kích động, nhưng hẳn là không đến mức đơn giản như vậy…”
Phong Lăng chăm chú nói: “Quả thật tính cách cô ta không đơn giản đâu, cô đừng để vẻ ngoài của cô ta đánh lừa.”
Quý Noãn dừng bước, liếc nhìn Phong Lăng: “Ý cô là, cô ta rõ ràng là một con sói đuôi dài, nhưng trước mặt tôi lại giả dạng thỏ trắng ngây thơ?”
Phong Lăng nhìn cô: “Cô cẩn thận một chút thì hơn. Cô ta không phải là kẻ dễ trêu vào. Nhà họ Tô cũng là nhà có quyền thế, thế lực phía sau lưng họ không đơn giản đâu.”
Quý Noãn nhướng mắt, mỉm cười: “À.”
Cô biết chắc hôm nay Tô Tri Lam tới với mục đích thăm dò cô.
Hai người đi vào bệnh viện, vào trong thang máy, xung quanh không có ai khác. Phong Lăng đứng bên cạnh Quý Noãn, nói: “Bên cạnh thủ đoạn không đơn giản ra, đôi khi cô ta còn có chứng hưng cảm, thường không tự kiềm chế được mà làm những chuyện khác người. Mấy năm nay, thường ngày ông cụ Tô nhốt cô ta trong nhà, mời bác sĩ tâm lý tới điều trị cho cô ta. Không biết mấy năm nay việc trị liệu như thế nào, nhưng vì thường ngày cô ta bị hạn chế tự do nên tính cách cũng có chút cực đoan. Bởi vậy tôi mới bảo cô tránh xa cô ta, bất cứ lúc nào cũng đừng tiếp xúc gần gũi với cô ta quá.”