Người căn cứ XI phụ trách đưa những đứa bé trở về thôn trang. Mọi người dọn dẹp, chuẩn bị trước khi trời tối thì rời khỏi biển hồ Tonle Sap. Vì Mặc Cảnh Thâm và những người khác bị thương nên họ phải bay đến bệnh viện thủ đô Campuchia trước, sau đó mới bay về Mỹ.
Quý Noãn hỏi xem mình có cần phải theo bọn họ đi Mỹ không. Nam Hành chỉ đáp một câu, Mặc Cảnh Thâm đi, lẽ nào cô không đi?
Đáp án đương nhiên là đi.
Giờ phút này, Mặc Cảnh Thâm đang ngồi yên trên ghế tại phòng điều trị ở Campuchia. Các bác sĩ và y tá ngoại khoa liên tục kinh ngạc, thỉnh thoảng lại buột miệng nói một tràng vì vết thương trên lưng Mặc Cảnh Thâm quá nghiêm trọng. Bọn họ vừa xử lý vết thương vừa theo dõi vẻ mặt cho dù đã lâm vào tình huống này vẫn vô cùng anh tuấn của anh, tìm đủ mọi cách để bắt chuyện.
Quý Noãn không hiểu bọn họ nói gì, nhưng khi thấy nữ bác sĩ và y tá cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và lưng Mặc Cảnh Thâm, lập tức trong lòng cô như bị đổ cả một chai giấm chua trên đầu ngọn lửa, vừa nóng lại vừa rát.
Tuy nhiên, trong thời điểm này, cô chẳng thể cáu giận được. Vết thương của Mặc Cảnh Thâm quá nghiêm trọng, dù gì bác sĩ cũng đang xử lý vết thương, cô không thể chạy đến tròng áo lên người anh rồi kéo anh chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.
Mặc kệ bác sĩ và y tá đang nói gì, cũng không biết Mặc Cảnh Thâm nghe có hiểu không, anh vẫn chỉ ngồi đó, đôi mắt trong suốt trầm tĩnh. Lúc Quý Noãn bất chợt đứng dậy, định đi ra hít thở không khí thì anh lập tức gọi lại: “Em định đi đâu?”
Cô nhìn anh. Mặc dù đang cố chịu đau đớn, đầu sũng mồ hôi nhưng anh vẫn không hề nhíu mày một lần. Dù khi y tá cầm nhíp và kim khâu vết thương, gân xanh trên mu bàn tay anh hằn lên rõ rệt, anh vẫn không rên một tiếng, chỉ nâng mắt nhìn cô.
“Em đi rót ly nước.”
Quý Noãn nói xong liền đi ra ngoài tìm nước uống.
Còn lâu cô mới nói đó là vì mấy cô y tá kia cứ nhìn chằm chằm mặt anh, nói bô lô ba la một tràng gì đó. Cảnh tượng bọn họ vừa giúp anh khử trùng, vừa cúi người dán sát vào tai anh, thỏ thẻ gì đó đã lập tức đạp đổ bình giấm chua trong lòng cô.
Bây giờ không phải là lúc ghen tuông vớ vẩn, nhưng cô nghe không hiểu ngôn ngữ Campuchia kia, cảm thấy mình kìm nén đến phát điên, lại không muốn các cô ấy xử lý miệng vết thương không cẩn thận, cho nên cô dứt khoát đi ra ngoài một lát.
Nhưng Quý Noãn cũng không rời đi quá lâu. Phong Lăng đang đứng ở bên ngoài, sau khi trò chuyện với Phong Lăng vài câu, cô mới rót ly nước trở về.
Sau khi vào, cô mới nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Chiếc áo đẫm máu của Mặc Cảnh Thâm bị vứt trên đất, cơ thể dính đầy bụi, trên chân mày có vết bầm mờ nhạt.
Bởi vì cô đã quay lại nên mi mắt anh hơi nhướng lên nhìn cô, nụ cười nhàn nhạt, giống như đã sớm nhìn thấu sự ghen tuông trong lòng cô.
Mặc Cảnh Thâm ngồi đó, rõ ràng trông vô cùng nhếch nhác, nhưng lại đẹp trai chết người.
Đây là lần đầu tiên Quý Noãn ý thức được, một người có đẹp hay không, không phụ thuộc vào vẻ bề ngoài chỉn chu của họ. Tuy rằng ngoại hình của Mặc Cảnh Thâm quả là sự sáng tạo kiệt xuất của Thượng đế, nhưng vào giờ phút này, vẻ anh tuấn của người đàn ông này không phải là sự lãnh đạm cao quý cô từng quen, mà là phẩm vị đàn ông toát ra từ trong xương tủy.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Anh không hề mặc âu phục đắt tiền như thường ngày, cũng không có vẻ ngoài sạch sẽ lịch sự.
Nhưng giờ phút này, lực hấp dẫn của anh là chí mạng.
Cho nên chuyện nữ y tá bác sĩ vừa xử lý vết thương, vừa trồng cây si anh là chuyện có thể thông cảm…
Quá trình khâu vết thương kéo dài đến tận đêm. Lúc chín giờ rưỡi, Mặc Cảnh Thâm mới mặc quần áo vào.
Trước khi ngồi máy bay về Mỹ, nhân dịp trạng thái tinh thần thả lỏng, mọi người đi tìm một tiệm mì tươm tất gần bệnh viện, gọi về mười mấy bát mì bò.
Bởi vì vết thương trên lưng Mặc Cảnh Thâm vừa mới khâu lại nên tạm thời anh không thể cử động. Nhiệm vụ đút boss Mặc ăn đương nhiên là của Quý Noãn.
Quý Noãn đứng trước mặt Mặc Cảnh Thâm, vừa khuấy mì trong bát vừa nói: “Mấy hôm trước là lần đầu tiên em đút cho anh ăn, vậy mà anh còn hất đổ cả bát canh.”
Mặc Cảnh Thâm khựng lại. Anh cảm giác cô đang có ý tính nợ với mình.
“Trong tình huống đó, anh ăn được mới có vấn đề đấy.” Tuy rằng trong lòng hai người đều rõ, nhưng anh vẫn giải thích một câu.
Quý Noãn lập tức nhìn anh dò xét: “Nhưng lúc em đút anh uống nước, anh có thể tiếp tục lạnh nhạt với em mà. Sao anh lại đột nhiên trêu chọc em vậy chứ?”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Nói gì thì nói, Quý Noãn cũng không muốn để anh đói bụng. Hiện giờ anh đang bị thương nặng, cần được chăm sóc kỹ lưỡng.
Thấy cô gái nhỏ tỉ mỉ đưa thìa mì còn hơi nóng đến gần miệng thổi, sau đó đưa đến gần miệng anh, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô cười khẽ: “Em đút một lần hai lần không thành, nên vẫn luôn tìm cơ hội đút anh ăn một bữa chứ gì?”
“Chẳng lẽ bây giờ tay và bả vai anh có thể nâng lên được sao?” Quý Noãn đưa sợi mì đến sát môi anh: “Bác sĩ bảo trước khi vết thương khép miệng, anh không được cử động mạnh vai và lưng. Nếu không vết thương sẽ bị rách lần nữa, đến lúc đó rất khó mà xử lý.”
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khẽ cong môi, nể tình cô đút nên mới há miệng ăn.
Vừa rồi Quý Noãn cũng ăn qua loa vài miếng trong bát, khẩu vị của người Campuchia và người trong nước không giống nhau. Tuy rằng đây cũng được xem như là tiệm mì khá ngon ở gần bệnh viện, nhưng vị nước súp không phải là vị cô thích, bảo chua cũng không phải, ngọt cũng không đúng, lại còn có vị mặn. Tóm lại, cô ăn không quen.
Cũng may nước mì ở đây khá sạch sẽ, sợi mì cũng nhuyễn. Thức ăn làm từ bột mì rất tốt cho bao tử và dễ tiêu hóa, thích hợp cho người đang bị thương không thể cử động mạnh, vì vậy cô mới nghĩ cách để anh ăn nhiều một chút.
Sau khi ăn xong, người trong căn cứ đã chuẩn bị lên máy bay. Quý Noãn cũng giúp mọi người khuân vác hành lý.
Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề nhàn rỗi, anh ngồi nói chuyện với Sĩ quan đặc công Ân và Nam Hành rất lâu.
Lúc Quý Noãn đi tìm anh lần nữa, đúng lúc nhìn thấy một chiếc đèn sáng trưng bên ngoài trực thăng chiếu rọi lên người anh. Sắc mặt anh tĩnh lặng, giống như những gì đã trải qua mấy ngày nay đều không thể khiến anh rối loạn được. Không biết sĩ quan đặc công Ân đang nói gì mà anh chẳng đáp một lời, chỉ là đầu mày càng thêm lãnh đạm thờ ơ.
Thấy Quý Noãn đi tới, bởi vì phần cánh tay nối liền với phần lưng, anh nghe lời bác sĩ khuyến cáo nên không động mạnh, chỉ dùng mắt ra hiệu cho cô đi qua.
Quý Noãn bước nhanh đến gần đứng trước mặt anh. Ánh đèn rọi xuống hai người tạo thành hai chiếc bóng giao nhau.
Mùa Đông ở Campuchia đã nóng bức nhiều ngày, chỉ có đêm nay mới cảm giác được một chút mát mẻ.
Quý Noãn xoay mặt về hướng biển hồ Tonle Sap.
Bầu trời Campuchia yên tĩnh trầm lặng, chỉ có ánh sao lấp lánh.
Đất nước này rất đẹp.
Nhưng cả đời này, cô cũng không muốn trở lại lần nữa.