Phong Lăng lạnh mặt: “Cô ấy đi cùng tôi nên mới bị bắt, dù là đặt vào vị trí của ông Mặc hay là vị trí vệ sĩ của cô ấy thì trách nhiệm đều là của tôi. Kể cả tôi có bị tan xương nát thịt thì nhất định vẫn phải đưa cô ấy trở về an toàn!”
“Chỉ sợ dù em có bị tan xác thì cũng không tìm được cô ấy.” Nam Hành lạnh lùng trách mắng.
“Ông Mặc nắm bí mật giao dịch vũ khí trong tay, bên cạnh đó bọn chúng cũng còn e dè vì đã từng bị ông Mặc gây áp lực, bọn chúng sẽ không dễ dàng dám xuống tay với ông ấy. Nhưng Quý Noãn thì không như vậy, cô ấy không biết bọn chúng, không biết tay bọn chúng nhuốm đầy máu tanh, không biết bọn chúng giết người là chuyện rất đỗi bình thường, huống chi bây giờ cô ấy còn đang có thai!”
“Cũng vì cô ấy đang có thai, nên dựa vào trí thông minh của cô ấy thì Quý Noãn không đến nỗi không nhận ra tình huống nguy hiểm như thế nào. Cô ấy có con thì sẽ càng bảo vệ bản thân tốt hơn. Bây giờ em có lao vào thì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá thôi.” Nam Hành lạnh nhạt nói: “Tôi biết, với chuyện Quý Noãn gặp nạn, em nóng ruột lo lắng hơn ai hết. Hai người đã sống chung với nhau lâu như vậy, tình cảm lại rất gần gũi. Nhưng Phong Lăng, em phải nhớ kỹ cho tôi, em là thành viên của căn cứ XI, nguyên tắc của căn cứ là gì em đã quên mất rồi sao?”
Phong Lăng lạnh mắt nhìn anh không đáp lại.
“Không được xúc động là nguyên tắc thứ nhất!” Nam Hành bất chợt tấn công khi cô không phòng bị, nhắm thẳng bắp chân cô đá tới. Phong Lăng đang định tránh né thì anh liền duỗi tay cướp súng bên hông cô, quay khẩu súng một vòng rồi giắt vào hông mình.
“Anh…” Phong Lăng căm tức nhìn anh.
“Trước mắt cứ ngoan ngoãn ở đây chờ cho tôi. Nếu không phải trong rừng dày đặc bom mìn thì ông đây đã đi vào từ lâu rồi, còn phải chờ em nôn nóng ở đây sao?” Nam Hành không thay đổi sắc mặt nói: “Tôi đã thông báo với lực lượng cứu nạn của Biên phòng trong nước và đội đặc nhiệm có quan hệ rất tốt với Mặc Cảnh Thâm ở Mỹ rồi. Bọn họ sẽ cử máy bay trực thăng đến đây rất nhanh, nhẫn nại một chút, biết chưa?”
“Chúng ta cũng có trực thăng, để tôi lái vào!” Phong Lăng cau mày.
“Tào lao!” Nam Hành thẳng thừng mắng cô: “Căn cứ của chúng ta đã chiến đấu với bọn người trong đó bao nhiêu năm rồi mà còn chưa diệt trừ được hết. Hiện giờ bọn chúng có bản lĩnh mai phục Mặc Cảnh Thâm, đủ để biết ở đây đã được bày bố tầng tầng lớp lớp mai phục, chỉ chờ người của căn cứ chúng ta đi vào thôi. Bây giờ em bay vào, chẳng chờ đến khi em nhảy dù xuống cứu cô ấy thì em đã bị bắn hạ rồi. Trải qua bao nhiêu nhiệm vụ, từ trước đến nay em vẫn là người tỉnh táo nhất, cẩn trọng nhất, tại sao bây giờ lại không bình tĩnh được rồi?”
Phong Lăng mím môi, chân mày nhíu chặt.
“Nếu em không cách nào bình tĩnh lại thì quay về Hải Thành chờ tin tức đi, ở đây không cần em!” Nam Hành lại lạnh lùng nạt nộ, tịch thu súng của cô rồi không thèm để ý, quay người bước đi.
Phong Lăng nhìn bóng lưng lạnh lùng cao lớn của anh thì chợt tiến lên một bước, vươn tay định đoạt lại khẩu súng. Nam Hành dễ dàng đè lại tay cô đang đặt trên vai anh, rồi dùng sức quăng thẳng người cô về phía trước. Phong Lăng nảy sinh ác ý không ngừng tấn công anh. Nam Hành lạnh mặt không cảm xúc nhìn cô, giơ tay lên đỡ đòn, chỉ thủ chứ không tấn công.
Đến cuối cùng anh trở tay khống chế cổ tay cô, kéo thẳng người phụ nữ tóc ngắn vào ngực mình ôm lấy. Phong Lăng thấy vậy cong người giãy giụa trong lòng anh. Nam Hành cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô một cái.
“Buông tôi ra!” Phong Lăng đau đến run cả người, khàn giọng giận dữ mắng mỏ.
A K và mấy anh em trong căn cứ nghe thấy tiếng động bèn chạy lại xem, kết quả từ xa đã nhìn thấy cảnh này.
“Con m* nó!” Các anh em quả quyết lấy tay bịt mắt, nhưng lại hé ra chút khe hở nhìn sang.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Khóe miệng A K co rút.
Chuyện này là thế nào đây?
Lão Đại và Phong Lăng có chuyện gì đây?
Nhìn thấy có người đi đến, Phong Lăng càng thêm ác ý, giẫm mạnh lên mu bàn chân Nam Hành, rồi cong chân về phía sau đạp lên xương chân anh.
Nam Hành buông cô ra kịp, nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh né đòn tấn công của cô.
Phong Lăng giơ tay lên lau mạnh cổ, lạnh lùng liếc anh, rồi lại đảo mắt nhìn đám A K, lạnh giọng nói: “Còn đứng đó nhìn cái gì?”
A K ho khan một tiếng, nhìn thấy vết cắn hình tròn lộ ra trên cổ Phong Lăng thì có chút hậm hực lôi kéo hai anh em khác định đi ra. Lúc này, bởi vì ánh mắt dường như đã hiểu ra được gì đó của họ mà Phong Lăng lại nói tiếp một câu: “Vừa rồi có con rắn bò đến cắn tôi một cái. Lão Đại chỉ đến hút máu độc giúp tôi thôi, không phải như các anh nhìn thấy đâu.”
Lời giải thích không hề hoàn hảo này vừa nói xong, đám A K lại còn chuồn nhanh hơn.
M* nó, với bản lĩnh của Phong Lăng, đừng nói là bị rắn cắn, mà kể cả có bị rắn cắn thật thì làm sao con rắn có thể bò đến cổ mà cô không phát hiện ra được.
Cắn được cả lên cổ, con rắn kia có loại bản lĩnh này sao?
Thấy mấy người bọn họ chuồn thật nhanh, Phong Lăng tím mặt quay sang nhìn Nam Hành. Nam Hành đang đút một tay vào túi quần, một tay vuốt báng súng vừa mới cướp được của cô, đôi mày kiếm anh tuấn xếch lên vô cùng không thân thiện.
Phong Lăng nhắm mắt hít một hơi thật sâu để nén giận, bất chợt vươn tay: “Trả lại súng cho tôi!”
Nam Hành khẽ nhếch môi cười lạnh: “Nói đến chuyện bị rắn cắn, lúc trước khi làm nhiệm vụ ở Mỹ, đúng là em cũng từng bị rắn cắn nên bị thương. Lúc ấy tôi làm thế nào để hút máu độc cho em, em còn nhớ rõ không?”
Phong Lăng nghiêm mặt không lên tiếng.
Nếu không phải vì sự cố đó thì anh đã không phát hiện ra cô là gái trả trai.
Cô bỏ qua khẩu súng trong tay anh, quay người rời đi, rồi lại rút dao găm bên chân ra, ném mạnh ra sau lưng, cắm thẳng xuống đất, mặt không biến sắc bước nhanh đi.
Nam Hành liếc mắt nhìn con dao cắm chính xác ngay cạnh chân mình thì cười hừ một tiếng, cúi xuống rút dao găm lên đi theo.
***
Quý Noãn ngủ trong bất an. Hơn nữa khi cô đang ngủ thì chợt giật mình theo bản năng, trở người mới thấy sống lưng rét run không kiềm chế được. Cô chợt mở mắt ra, nhìn thấy ngay một họng súng đen ngòm ngay trước đầu mình.
Cô kinh ngạc, đồng thời lập tức làm ra vẻ hốt hoảng, vội vàng ngồi dậy.
Họng súng vẫn chĩa vào cô, cô núp vào chiếc cột ở góc giường, ôm chặt hai chân, ngước lên nhìn người đang giơ súng nhắm vào cô.
Ngón tay A Cát Bố đặt lên cò súng, hắn ta lạnh lẽo nhìn cô, chất vấn bằng tiếng Anh: “Nói, thật ra ai cử mày lén lút trà trộn vào đây? Mày cho là cố tình làm đổ nồi canh là có thể trốn được sao? Ha, nực cười, tưởng mình thông mình lắm à!”
Nói rồi nòng súng lạnh như băng kia lại càng dí sát vào trán cô. Chỉ cần ngón tay của hắn khẽ siết lại là đầu của Quý Noãn sẽ bị đạn xuyên thủng trong nháy mắt.
Quý Noãn mở đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, nâng cánh tay bị quấn băng trắng lên, chỉ vào tai mình, rồi lại làm mặt tủi thân lắc đầu, ý là mình không nghe được gì cả.