Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 270: Một đoạn ống tay áo vest màu đen, và một ly đế cao rỗng tuếch



Editor: Nguyetmai

Bạch Vi thấy ánh mắt của Lăng Phi Phi thì cuối cùng mới mở miệng nói một câu: "Tôi không rõ quan hệ giữa Quý Noãn và Tổng Giám đốc Mặc, nhưng từ sau chuyện lần trước ở trung tâm mua sắm nhà họ Quý, cô nên nhận ra Quý Noãn là thiên kim của Quý thị ở Hải Thành rồi. Thế mà cô vẫn cố đâm đầu vào ngõ cụt, một mực không chịu tin."

Sấm sét giữa trời quang.

Lăng Phi Phi ngồi bệt xuống đất bất động, ánh mắt dừng lại trên người Quý Noãn thật lâu. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào người mà mình vẫn tự cho là quản lý của một phòng giao dịch nhỏ.

Quý Noãn hơi nghiêng đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng, có phần lười nhác: "Tôi nói này cô Lăng, trước giờ cô vẫn luôn khinh thường người khác, thôi thì tôi cũng cố gắng nhường nhịn bản tính kênh kiệu của cô. Tôi đã ở đây hơn hai tháng, nhưng chưa từng chèn ép cô lần nào. Tuy nhiên bây giờ đã gần hết ba tháng, sắp mỗi người mỗi ngả, không ngờ cô vẫn muốn chĩa mũi dùi về phía tôi. Chỉ với những lời nói vô căn cứ cùng những bức ảnh này, tôi đã có thể kiện cô rồi."

Lăng Phi Phi tức giận, máu dồn lên não: "Cô… Tôi mặc kệ cô là kẻ thứ ba hay là thiên kim giả mạo, cô sai vệ sĩ đánh bạn cùng phòng là cô không đúng rồi! Cô muốn tố cáo tôi hả, được, vậy chúng ta cùng nhau tố cáo đi! Cô đừng hòng bắt chẹt được tôi!"

"Cô có cái gì để tôi bắt chẹt sao? Cho dù tôi có sai vệ sĩ đánh cô thì trước đó, tôi cũng đã nói lý lẽ với cô rồi. Còn cô? Bức ảnh này là tôi bảo cô chụp, hay là tôi bảo cô theo dõi tôi? Chỉ mới xuống xe, ăn một bữa cơm cũng khiến cô biên soạn ra cả đống chuyện trời ơi đất hỡi, trí tưởng tượng phong phú quá nhỉ! Ban đầu tôi không hề nhắm vào cô, tự cao tự đại khinh thường người khác là do tính cách cô có vấn đề, tôi không muốn phí sức mà chỉnh đốn tính cách của cô. Hơn hai tháng qua, ngoại trừ kêu la mấy chuyện vớ vẩn thiếu não ra, cô còn đăng ảnh lên mạng phao tin đồn nhảm. Tôi đã bỏ qua cho cô rất nhiều lần, chuyện đến ngày hôm nay là do cô tự chuốc lấy, hiểu chưa?"

Quý Noãn ngưng vài giây, đường cong bên khóe môi càng lớn: "Hơn nữa, mồm luôn bảo tôi chen chân vào hôn nhân của Mặc Cảnh Thâm, thế mà tôi là ai, cô cũng không biết. Chuyện này chẳng phải nực cười quá sao?"

Lăng Phi Phi run rẩy khóe môi, nhìn ánh mắt lãnh đạm của Quý Noãn thì lại nghĩ đến một người có bắc tám sào cũng không liên quan đến ngành Giáo dục như Mặc Cảnh Thâm lại đến Đại học T để làm gì. Rốt cuộc dường như cô ta đã hiểu ra được.

Lăng Phi Phi cắn môi dưới đến trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể đỏ mắt, ấm ức ngồi thu mình trong góc phòng.

Cô ta muốn hét lên rằng mình không tin Quý Noãn là vợ của Tổng Giám đốc Mặc, nhưng không tài nào mở miệng nổi.

Phong Lăng nhìn cô ta bằng ánh mắt hả hê, cầm thẻ nhớ lên, ném cho Quý Noãn.

"Cô nói những bức ảnh này có bản sao dự phòng đúng không?" Quý Noãn hỏi: "Vậy tôi và Phong Lăng sẽ không khách sáo với máy tính và các đồ dùng điện tử khác của cô nhé." "Không có bản sao, bản sao duy nhất chính là chiếc thẻ nhớ này…" Lăng Phi Phi nghẹn ngào đáp, ánh mắt khiếp sợ nhìn Quý Noãn.

Quý Noãn lập tức bẻ gãy thẻ nhớ, ra hiệu bằng mắt với Phong Lăng. Phong Lăng cầm lấy máy tính của Lăng Phi Phi, cô ta muốn đứng lên cướp lại nhưng vì đầu gối đau quá nên đã ngã xuống, trơ mắt nhìn Phong Lăng mở máy tính lục soát một lượt. Sau khi xác định bức ảnh trong máy tính đã bị Lăng Phi Phi chột dạ mà xóa từ bao giờ, Phong Lăng mới khóa máy tính lại, vứt lên giường cô ta. Chuyện này xem như kết thúc tại đây.

***

Vụ việc này xem như là chấm dứt ở chỗ Lăng Phi Phi. Thế nhưng tuy bức ảnh và bài viết chỉ tồn tại năm phút trên trang web trường, vẫn bị người khác thấy được. Hai ngày nay, một số nữ sinh Đại học T đều lén lút bàn tán về chuyện này.

Hai ngày sau, Đại học T tổ chức kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường. Ngoại trừ ban lãnh đạo và toàn thể giảng viên sinh viên, còn có rất nhiều người có tiếng trong ngành Giáo dục trong nước đến dự, có thể dùng từ "vô cùng hoành tráng" để hình dung buổi lễ.

Lăng Phi Phi đứng rất xa Quý Noãn, không dám trêu chọc cô nữa. Ngay cả ký túc xá mà cô ta cũng chẳng dám ở, trực tiếp dọn ra ngoài. Đêm nay, cô ta mặc lễ phục, đứng cùng một chỗ với các nữ sinh khác trong lớp Giáo sư Lâm.

Khi thấy Quý Noãn, Bạch Vi và Phong Lăng bước vào, cô ta lập tức nhìn về hướng bọn họ. Ánh mắt cô ta rơi trên bộ lễ phục màu vàng kim của Quý Noãn, nhìn thấy kiểu dáng tao nhã xa hoa kia đủ để chứng minh Quý Noãn không phải là một người quản lý phòng giao dịch nho nhỏ thì Lăng Phi Phi chỉ có thể nghẹn tức trong lòng, không dám tiếp cận cô nữa.

Chỉ là vừa rồi đã có không ít nữ sinh cùng lớp âm thầm bàn tán chuyện Quý Noãn có phải được Tổng Giám đốc Mặc bao nuôi hay không. Nhưng cho dù sự thật là thế nào, bọn họ vẫn chẳng nhìn Quý Noãn bằng ánh mắt tốt đẹp gì.Quý Noãn vừa mới xuất hiện, những âm thanh xì xào bàn tán đó đã giảm đi, nhưng lại không ảnh hưởng đến đám nữ sinh tụm năm tụm ba. Một truyền mười, mười truyền trăm, rêu rao khắp nơi, cứ như đó là sự thật vậy. Ánh mắt cả đám người nhìn Quý Noãn tràn đầy khinh bỉ, ngờ vực, xem thường.

Nhưng chủ đề chính tối nay là kỷ niệm Đại học T tròn một trăm năm. Sau khi bắt đầu nghi thức, tất cả sinh viên đều đứng im lặng trong hội trường lộng lẫy, cho đến khi những người lãnh đạo trường đọc xong diễn văn thì mới bắt đầu tiệc rượu. Ba người Bạch Vi, Quý Noãn, Phong Lăng đứng dưới cầu thang tầng hai tương đối yên tĩnh, vừa uống Champagne vừa tán gẫu với nhau.

Bỗng nhiên, một bạn nữ cùng lớp tên Hứa Dao đứng bên cạnh Lăng Phi Phi đi ngang qua bọn họ, cố ý hất ly rượu trên tay về phía chiếc váy dạ hội rực rỡ của Quý Noãn.

May mà Phong Lăng nhanh tay nhanh mắt kéo được Quý Noãn ra, tránh cho lễ phục bị vấy bẩn. Phong Lăng lập tức lạnh nhìn Hứa Dao: "Cô muốn chết hả?"

"Ôi trời, tôi chỉ trượt tay thôi mà, rượu cũng có văng trúng cô ta đâu. Kẻ thứ ba như cô Quý đây còn chưa lên tiếng, cô gấp cái gì?" Hứa Dao cười khẩy.

Hiển nhiên Lăng Phi Phi sợ mất mặt nên chưa hề giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm Quý Noãn với người khác.

Giọng của cô ta không hề nhỏ, bất chợt thu hút không ít người xung quanh. Bây giờ, các lãnh đạo trường đều đang uống rượu dưới sân khấu, không ai đứng ra làm chủ, nhất thời mọi người đều tập trung ánh mắt vào Quý Noãn. Kể từ khi trang web nhà trường bị phong tỏa một ngày, lời đồn đại càng lan rộng hơn. Ánh mắt mỗi người ở đây đều như ẩn chứa đủ loại sắc thái, tựa như lưỡi dao sắc bén phóng về phía Quý Noãn.

"Tôi nói này Quý Noãn, bộ váy cô mặc trông cũng không rẻ nhỉ, là Tổng giám đốc Mặc mua cho à? Cô thật sự ôm được bắp đùi ngài Mặc rồi sao? Chắc mấy ngày trước cô đã đi khắp nơi khoe khoang lả lơi không ít nhỉ? Cảm giác chen chân vào hôn nhân của người khác thế nào? Tôi thật sự khinh thường loại người như cô… Á!"

Bỗng nhiên đầu Hứa Dao truyền đến cảm giác lạnh băng, cắt ngang tiếng mắng chửi cao ngạo của cô ta.

Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một ly Champagne từ phía trên đổ hết xuống đầu cô ta. Rượu chảy lan xuống váy, nhỏ giọt tí tách trên mặt đất. Trong phút chốc, cô ta trở nên thảm hại không chịu nổi.

Hứa Dao khiếp sợ giơ tay lên sờ rượu đang chảy trên đỉnh đầu, mọi người xung quanh đồng loạt giật mình.

Ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy phía sau tay vịn khắc hoa văn màu vàng kim ở lầu hai xuất hiện một đoạn ống tay áo vest màu đen, và chiếc ly đế cao rỗng tuếch. Dưới ánh đèn, thấp thoáng một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng đấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv