Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1395: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (655)



Phong Lăng còn chưa nói gì, Lệ Nam Hành đã xoa nhẹ mắt cô: “Đã thế đôi mắt này vừa to vừa sáng, tốt hơn cái chân giả phải làm từ máy móc của A K nhiều.”

Phong Lăng định hất tay Lệ Nam Hành ra nhưng anh không buông, đã thế còn mân mê xung quanh mắt cô, vô cùng hài lòng mà gật gù: “Xương quanh hốc mắt cũng rất tốt, kể cả sau này có già cũng vẫn là mỹ nhân.”

Tự dưng bị chọc ghẹo, Phong Lăng phát hiện cứ mỗi khi cô muốn nói chuyện nghiêm túc với Lệ Nam Hành thì lại không thể làm gì được anh.

Trên đường về, Phong Lăng đưa Lệ Nam Hành vào hiệu cắt tóc, nhờ người ta chỉnh lại tóc tai cho anh.

Thợ cắt tóc cắt về độ dài mái tóc trước đây cho anh, không phải kiểu cực ngắn như đầu cua, nhưng cũng không dài như mấy ngày vừa rồi, tóm lại trông rất sáng sủa, đẹp trai. Lúc đeo kính râm ra khỏi hiệu cắt tóc, trông anh không khác gì bình thường, chỉ có điều hơi gầy hơn trước.



Mấy hôm trước Phong Lăng còn bảo chắc mấy ngày tới kiểu gì A K cũng tới thăm, không ngờ A K lại tới thật.

Ngày thứ hai kể từ lúc A K đeo chân giả, anh ta mất cả một ngày trời để làm quen với cái chân giả này, sau đó lại sung sướng mặc một bộ com-lê bảnh trai ngời ngời, đến thăm Lệ Nam Hành cùng với mấy anh em đội bắn tỉa.

Lúc bấy giờ, Lệ Nam Hành đang ngủ trong phòng. Buổi trưa sau khi uống thuốc, vì tác dụng của thuốc nên anh phải ngủ hai tiếng đồng hồ, điều này đã thành một thói quen. Hai giờ chiều, anh bị tiếng cười nói ngoài phòng khách làm tỉnh, anh chải lại mái tóc hơi xù lên rồi mò mẫm, mở cửa phòng ra ngoài.

Tam với Lâm Thành vốn đang ngồi trong phòng khách cười nói, quay lại bỗng thấy Lệ lão đại, đã thế lúc này mắt lão đại còn không quấn băng, khiến họ im bặt theo bản năng. Bầu không khí thoáng chốc chùng hẳn xuống, không ai dám ho he câu nào.

Phong Lăng đang đi xếp đống hoa quả và quà mà đám Tam mang đến tặng, thấy phòng khách bỗng im ắng, cô ló đầu ra nhìn thử, chỉ thấy bốn cái tên sư tử xù lông kia trông thấy Lệ lão đại tỉnh một cái lập tức biến thành cún con, hơn nữa người nào người nấy đều đưa tay lên miệng làm động tác cấm nói.

Phong Lăng bật cười.

Thật sự thì Lệ Nam Hành chỉ rời căn cứ trên danh nghĩa thôi vì trong mắt những người anh em này, anh vẫn luôn là lão đại của họ. Vừa thấy anh là ai nấy đều biết điều hẳn.

“Làm cái gì mà cứ gào tướng lên thế?” Lệ Nam Hành vác cái mặt “ông vừa mới bị ồn tỉnh cả ngủ” đi ra.

Thấy lão đại đi thẳng một mạch ra sofa, bước đi rất vững, còn không phải lần sờ gì, không hề giống người không nhìn thấy chút nào, Tam, Lâm Thành và A K đều đần cả người.

Lẽ nào mắt của lão đại khỏi rồi?

Lúc đi đến chỗ sofa, lại bị Lâm Thành đang ngồi trên bàn trà thò chân qua hơi ngáng đường, Lệ Nam Hành đạp anh ta một cái: “Bỏ cái chân ra.”

Lâm Thành sợ quá rụt vội chân về. Cả đám thấy Lệ Nam Hành từ từ ngồi xuống ghế, nhưng mắt không hề nhìn về phía ai trong số họ, còn lần lần tay trên sofa, sờ thấy một cái gối ôm màu xanh nhạt trông rất thiếu nữ thì mới ngồi xuống.

Thấy lão đại đã gầy đến mức không thể gầy hơn, lại ôm thứ đó, bốn người kia nhìn nhau, thầm xác định chắc chắn mắt lão đại vẫn chưa khỏi.

Có khi anh còn không biết cái gối mà anh ôm có hình dáng với màu sắc thế nào ấy chứ.

“Gì ấy nhỉ, lão đại, chúng em đưa A K tới thăm anh.” Tam rất tự giác mà đứng dậy, lại vỗ Lôi Bằng và Lâm Thành đang hơi chướng bên cạnh, ba người ngồi lên bàn trà, để A K với lão đại ngồi trên ghế.

A K vốn cũng định đứng dậy nhưng lại bị Tam lườm một cái, ý bảo ngồi xịch ra một chút, đừng động vào lão đại là được, dù sao anh ta cũng là bệnh nhân, kể cả lão đại có muốn moi móc ai thì chắc chắn sẽ không phải là A K.

Nói thì nói vậy, nhưng ngồi chung ghế với lão đại cũng vẫn thấy áp lực gấp bội chứ bộ.

Nhất là khi cái mạng này của anh ta là do lão đại cứu.

Là lão đại cứu mạng anh ta trước, sau đó Phong Lăng lại đi “nhặt” mạng của hai người về.

“Lão đại, cái chân giả này của A K chắc là do anh với Phong Lăng giúp đúng không? Giống thật kinh khủng luôn, lúc đi vào hoàn toàn không khác trước kia là mấy. Hơn nữa rất linh hoạt. Hôm qua suýt nữa thì cậu ta lao ra sân tập để đấu với bọn em luôn rồi.” Lâm Thành vừa nói vừa vỗ lên đầu gối của A K.

“Đậu má, nhẹ thôi…” A K đau đến mức vội né chân sang bên cạnh.

“Sao bảo không đau cơ mà?” Lâm Thành nghi ngờ.

“Ngáo à, cậu đập lên chân giả của tôi thì tất nhiên là không đau, nhưng cậu cứ đập đập lên chỗ thịt đầu gối suốt, tôi thử đập mạnh cậu mấy cái xem cậu có đau không nhé. Tưởng chân ông đây làm bằng sắt chắc?” A K vừa nói lại vừa xích chân sang phía an toàn.

“Ồn.”

Lệ Nam Hành day trán, anh chỉ nói đúng một chữ đủ để khiến cả bốn tên kia im như gà.

A K nghĩ rồi vẫn xáp tới chỗ Lệ Nam Hành: “Lão đại, từ lúc chúng ta bị thương đến giờ, em cứ nằm trên giường suốt, vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn đại ơn đại đức của anh một cách chính thức. Dù sao giờ em cũng đứng dậy được rồi, em muốn tới để nói…”

“Không phải nói gì hết, im lặng đừng có đến phiền tôi là tốt nhất rồi.”

“Chẹp, em nói này lão đại, anh xem giờ em cũng đứng lên được rồi, nhưng vì cứu em mà anh đã phải trả một cái giá không nhỏ chút nào, đến giờ mắt anh vẫn chưa khỏi hẳn. Lão đại, sau này mắt của em chính là mắt của anh, lúc nào anh cần em em sẽ tới ngay, hoặc nếu y học phát triển đến một mức nhất định, có bảo em móc mắt ra cho anh cũng được.”

Vì những lời A K nói quá máu me nên cả phòng khách lặng như tờ, Lệ Nam Hành cau mày, tỏ vẻ ghét bỏ.

“Thật mà lão đại, thị lực mắt em tốt lắm, nếu có móc ra cho anh chắc vẫn có thể…”

“Đừng.” Lệ Nam Hành tỏ ra rất kháng cự, anh đẩy ngay cái đầu A K đang xáp đến ra: “Cái mắt lấm la lấm lét đó của cậu mà cũng muốn gắn lên mặt tôi? Có biết thế nào gọi là một đôi mắt hủy cả gương mặt không? Mặt tôi đẹp thế này không thể bị hủy bởi đôi mắt của cậu được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv