Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1390: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (650)



Los Angeles, nhà họ Lệ.

"Không ngờ Phong Lăng lại tự chăm sóc cho Nam Hành, hơn nữa còn rất tốt." Cụ Ba nhà họ Lệ nghe được truyền tin về, thảnh thơi ngồi trong vườn hoa sau nhà vừa uống trà vừa nói.

Cụ Tư nhà họ Lệ đang cho chim ăn liếc cụ Ba một cái: "Ông lấy tin ở đâu thế?"

"Tôi mua được từ cậu nhóc Tiểu Hứa thường ngày đi theo Nam Hành kia, bảo cậu ta thỉnh thoảng qua lại tặng quà chỗ Phong Lăng và Nam Hành, cho dù có khiến bọn nhỏ nghi ngờ cũng không sao cả, cùng lắm chỉ cho rằng mấy lão già chúng ta đang lo lắng cho bọn nó mà thôi." Cụ Ba nhà họ Lệ chậc chậc vài tiếng rồi bảo: "Nghe Tiểu Hứa nói sau khi Nam Hành xuất viện đã đến chỗ Phong Lăng nghỉ ngơi điều dưỡng cả nửa tháng nay, thoạt nhìn sắc mặt đã tốt lên rất nhiều rồi. Cộng thêm Phong Lăng ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, tôi nghĩ tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn so với ở bất kỳ đâu đấy chứ."

Cụ Tư nhà họ Lệ lại cười nhạo: "Nhớ hồi Nam Hành còn nhỏ, nó nghịch đến mức có vào vườn hoa này nhảy giếng cũng là chuyện bình thường, lúc đó chúng ta đều nghĩ thằng nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ thành lưu manh không chịu nghe lời. Mẹ nó, ai mà ngờ vứt nó vào căn cứ nhiều năm như vậy, giờ nó lại thành một tên si tình, dồn hết tim gan cho vợ mình, còn mấy chuyện khác thì chẳng thèm đếm xỉa, đệt, quả thật là y cái tính của ông nội nó."

Đúng lúc này, ông nội của Lệ Nam Hành, lão đại của nhà họ Lệ - Lệ Quân Diên chống gậy đi ra, nghe thấy câu nói đó thì lườm bọn họ một cái: "Cái gì giống tôi?"

"Thì cái máu si tình từ trong tủy của Nam Hành chứ gì, y đúc hồi ông còn trẻ chứ đâu, nếu không phải vì bà nội nó ra đi sớm quá thì bây giờ chắc ông vẫn còn đang đội vợ lên đầu cưng chiều hết mực ấy." Cụ Ba cười.

Lệ Quân Diên lạnh mặt, lười nói chuyện.

Cụ Hai nhà họ Lệ ở bên cạnh bật cười chen lời vào: "Anh Cả của chúng ta mấy chục năm qua chỉ nặng tình với một người phụ nữ duy nhất là bà nội của Nam Hành mà thôi, còn mấy cô khác thì ông ấy còn chẳng thèm liếc lấy một cái nữa là, bà nội của Nam Hành chắc phải tích đức mấy đời mới khiến cho anh Cả chúng ta chung tình đến vậy nhỉ."

Cụ Tư cười: "Đúng đấy, trong mắt anh Cả thì trên đời này chỉ có một người phụ nữ duy nhất, đó là bà nội của Nam Hành, còn mấy cô khác thì đều là bịch phấn hoặc là quỷ khóc nhè, không ai lọt nổi vào mắt xanh của ông ấy cả."

Lệ Quân Diên: "..."

Cụ Ba nhíu mày lại bảo: "Nên mới nói đừng thấy tên nhóc Nam Hành này lưu manh quá như thế mà nhầm, trong xương tủy nó vẫn đang tuân theo truyền thống tốt đẹp của mấy cụ nhà họ Lệ chúng ta, chung tình không thay lòng. Đã nhận định ai thì chỉ có người đó, những cô gái khác đều như phù du, chỉ cần một người là đã đủ cho nó chết lên chết xuống rồi, chỉ là không biết đến lúc nào nó mới có thể cưới được người ta về nhà."

"Ầy, tôi nghĩ cũng khó đấy." Cụ Hai bỗng cười nhạt lắc đầu.

Ba cụ già đều đồng loạt quay đầu về phía cụ Hai hỏi: "Khó gì?"

Cụ Hai nhướng hàng mày bạc trắng lên: "Bị thương thành ra như thế, bây giờ nó yếu đến nỗi còn không đánh lại được cô gái như Phong Lăng nữa, chẳng biết có còn khả năng nối dõi tông đường không."

"..."

"..."

"..."

Mấy ông cụ bỗng trầm mặc.

"Chắc không đâu..."

"Hẳn là không thể nào..."

"Ừm... Cháu trai chúng ta làm gì đều có tính toán sẵn, lúc bị nổ tung đó chắc chắn nó đã che được..."

"Khó nói, khó nói lắm."

"Nếu có vấn đề thật thì phải làm sao?"

"..."

"..."

Lão đại nhà họ Lệ - Lệ Quân Diên bỗng lạnh lùng ho khan một tiếng, ông hắng giọng một cái là ba cụ già kia lập tức im lặng hết.

Lệ Quân Diên lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, bảo Tiểu Hứa kia phải đưa nhiều đồ bổ đến cho bọn nó, thiếu cái gì thì bù cái đó, hải sâm, lộc tiên, ngưu tiên, cả các loại thực phẩm chức năng tráng dương bổ thận, đưa hết đến cho chúng."

...

Sáng sớm, Phong Lăng vẫn như mấy ngày gần đây, giúp Lệ Nam Hành đắp thuốc lên mắt rồi xoa bóp đầu để làm tan bớt máu bầm đè lên dây thần kinh thị giác của anh.

Lúc chuông cửa vang lên thì không cần đoán cũng biết là Tiểu Hứa cứ cách hai ngày là chạy đến tặng đồ.

Ban đầu cô còn tưởng là Tần Thư Khả liên lạc với anh ta, nhưng qua vài lần thì cũng cơ bản đoán được rằng có lẽ bốn cụ già nhà họ Lệ bảo Tiểu Hứa đến đây quan sát tình hình.

Phong Lăng đi đến mở cửa, nghĩ rằng chắc Tiểu Hứa lại mang tặng đồ ăn gì đó thôi, không ngờ lần này Tiểu Hứa lại cầm theo hai cái hộp.

"Hi, chào buổi sáng!" Trong giây phút thấy Phong Lăng mở cửa thì Tiểu Hứa nở nụ cười.

Phong Lăng thản nhiên, chỉ nhìn anh ta một cái: "Hôm nay lại đem gì đến đấy?"

Tiểu Hứa không phí lời nữa mà đưa thẳng hộp sang: "Mấy thứ này, ừm, về sau mỗi ngày cô cứ hầm cho Lệ lão đại ăn một ít nhé, làm thành súp hoặc cứ đun nước bình thường rồi ăn, đều được hết!"

Phong Lăng nhận lấy cái hộp, chỉ nhìn rõ vài chữ gì mà đại bổ này nọ, nên gật đầu rồi bảo: "Được, tôi biết rồi."

"Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, hai ngày sau tôi lại đến, cô nhớ phải cho lão đại ăn đấy nhé, nhất định phải ăn đó!"

"Ừ."

"Còn nếu cô muốn thì cũng có thể dùng, nhưng mà chỉ nên ăn một ít thôi nha."

"?"

Thấy vẻ mặt khó hiểu của Phong Lăng, Tiểu Hứa không nói gì nữa, cười hì hì rồi vẫy tay chuồn ngay tắp lự.

Phong Lăng khó hiểu nhìn bóng lưng đi đến cửa thang máy của Tiểu Hứa, sau đó đóng cửa lại, cầm hộp quà đi vào trong.

"Lại đưa gì sang vậy?" Lệ Nam Hành cũng không còn ngạc nhiên với chuyện này nữa, vẫn ngồi trên sofa nhắm mắt như cũ, hẳn còn đang chờ Phong Lăng đến mát xa giúp mình.

Phong Lăng không nói gì, chỉ đặt hai cái hộp này xuống bàn trà trước sofa, sau đó mới nói: "Hai hộp đồ bổ."

"Quà à?" Lệ Nam Hành buồn cười: "Mấy cụ già đó đều là trưởng bối, đưa quà gì cho anh chứ?"

Anh còn đang nói thì Phong Lăng đã mở hộp, lấy mấy sản phẩm đã được tinh chế ở trong hộp ra.

"Hải sâm..." Phong Lăng nói.

Lệ Nam Hành vừa nghe lời này thì lập tức quay mặt sang phía cô.

"Thận heo?" Phong Lăng tiếp tục đọc.

Lệ Nam Hành: "?"

"Thận dê."

"?"

"Lộc tiên, thịt hươu, ngưu tiên, thịt rùa..."

Lệ Nam Hành: "..."

Phong Lăng mở hai cái hộp ra, nhìn một lượt xong thì vẻ mặt khó hiểu: "Mấy thứ này bổ gì nhỉ? Bổ khí huyết à? Mấy ngày trước đưa đến thịt gà, vịt, ngỗng, với mấy loại canh thuốc thì đã đành, còn mấy thứ này là sao? Trước đây em chưa từng thấy qua, luộc thế nào đây? Luộc nước trắng thôi sao?"

Lệ Nam Hành cạn lời bóp trán.

Mấy ông cụ nhà họ Lê kia tưởng anh bị thương ở đâu chứ?

Gửi nhiều thực phẩm tráng dương bổ thận đến là sợ anh bị bất lực à?

Thấy Lệ Nam Hành không nói gì, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh: "Anh biết chế biến mấy thứ này không?"

Lệ Nam Hành dở khóc dở cười, xua tay: "Trước hết cứ để đó đã, anh không cần mấy thứ này đâu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv