Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1377: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (637)



Trong phòng quá yên tĩnh, nếu như không phải Phong Lăng vẫn đang lảm nhảm không ngừng, đề tài nào cô cũng đều có thể tìm cơ hội để tán gẫu thì trong căn phòng này e rằng sẽ chỉ là sự im lìm.

Ngày thường Phong Lăng rất ít nói, với lại cô vốn không sao nói nhảm được, nhưng lúc này lại giống như người nói nhiều, giống như rất sợ giây tiếp theo anh sẽ biến mất. Cô sợ anh không nghe thấy, lại giống như không muốn xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không chân thật, không thể xác định cô đang tỉnh, không thể xác định anh vẫn đang sống.

"Cho nên, sau khi em uống say rốt cuộc có dáng vẻ gì?"

"Em đã nói rất nhiều sao? Cho nên anh mới có thể biết em rất cần phần tiền vốn đó? Cho nên anh mới có thể biết việc đầu tiên em muốn làm là diệt sạch TMing, cho nên sau đêm đó anh đã giúp em thực hiện từng việc một? Chẳng lẽ là khi đó, em đã nói với anh những điều này?"

"Còn gì nữa không? Anh rất thích dáng vẻ em khi say hả?"

"Anh thích mặt nào của em?"

"Nếu như hiện tại không phải anh bị thương quá nặng cần người chăm sóc, thì em có thể uống ngay hai chai rượu trước mặt anh, anh muốn thế nào thì thế đấy."

Không biết là lúc cô nói đã vô tình chọc vào chỗ đau của anh hay gì khác mà ngón tay của người đàn ông chợt động đậy, Phong Lăng nhìn tay anh, đưa tay qua muốn chạm vào, nhưng lại thấy anh rụt ngón tay lại, nhẹ nắm thành quyền, không hề có ý định đan tay với cô.

Phong Lăng cứ nhìn tay anh như vậy một lúc, lại không miễn cưỡng chạm vào nữa, rộng lượng nói: "Thôi vậy, anh là bệnh nhân, tâm tình không tốt là khó tránh khỏi, em không so đo với anh."

Đêm khuya.

"Lệ Nam Hành, anh muốn uống nước không?

"..."

"Lệ lão đại, anh cứ nằm mãi, lưng có mỏi không?

"..."

"Lệ Nam Hành, anh ngủ chưa?"

"..."

"Lệ Nam Hành, em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nhàm chán lại cực kỳ nghiêm trọng. Mấy ngày nay ngày nào anh cũng ho ra máu làm quần áo dính máu hết lần này đến lần khác, nên phải thường xuyên thay quần áo lau người, đều là Calli giúp anh sao?"

"..."

"Cho nên, anh bị cô ấy thấy hết rồi phải không?"

"..."

Cuối cùng, người đàn ông im lặng cả đêm cũng nhíu mày, khàn giọng nói: "Cô ấy là bác sĩ."

Nghe thấy anh mở miệng, hơn nữa còn là để giải thích, Phong Lăng đứng bên giường nhìn anh, bỗng chốc im lặng.

Có lẽ là do người phụ nữ nói cả một đêm đột nhiên yên lặng, nên bầu không khí nghiêm túc lúc này có hơi kỳ lạ. Sau khi im lặng trong chốc lát, người đàn ông trên giường mở đôi mắt không tiêu cự "nhìn" về phía Phong Lăng.

Phong Lăng nhìn vào mắt anh, cho dù bốn mắt nhìn nhau, anh lại không nhìn thấy cô.

"Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, trừ trước kia Phong Minh Châu đơn phương ra, anh chưa từng khiến em ghen tuông lần nào, nhưng mà hiện tại, em thật sự ghen rồi."

Cô nói bản thân đang ghen, nhưng giọng lại hơi đắc ý, hiển nhiên là vì cuối cùng đã ép được anh chịu mở miệng nói chuyện.

Lệ Nam Hành lạnh lùng không đáp.

Đúng lúc này điện thoại di động của Phong Lăng rung lên hai cái, cô cầm điện thoại lên xem, là tin tức Tam gửi tới.

Họ đã biết được tin tức đại ca và A K đều ở đây, chuẩn bị trời vừa sáng sẽ nghĩ cách thoát khỏi khu vực giới nghiêm trong nội thành Jerusalem để tới, đồng thời họ cũng đã thông báo cho căn cứ XI.

Sau khi xem tin tức, Phong Lăng đặt điện thoại xuống, lại nhìn người đàn ông yên lặng trên giường.

Căn cứ nhận được tin tức nhất định sẽ chạy tới đây đầu tiên, bất kể Lệ Nam Hành có muốn hay không, cho dù là khiêng đi, bọn A Phong, Hàn Kình cũng sẽ đến khiêng anh lên trực thăng.

Nhưng mà nơi như Isarel mà lái phi cơ trực thăng đến, sẽ gây náo động không nhỏ, cô ngẫm nghĩ, gửi lại tin nhắn cho họ, bảo họ lúc đến đây nên chú ý chút, đừng dọa người ở nông trường Gorjing.

Người ở đây bị ám ảnh bởi chiến tranh, nhưng họ vốn hiền lành chất phác, suy cho cùng cũng đã cứu mạng Lệ Nam Hành và A K, Phong Lăng hi vọng bọn họ đến và đi trong yên lặng, đừng gây ra ảnh hưởng và chấn động quá lớn.

...

Sáng sớm hôm sau, mưa suốt một đêm, bầu không khí của nông trường Gorjing hiếm khi ẩm ướt không hanh khô như thường ngày nữa, rất nhiều người ở đây đều dậy từ sớm, đi lại ở bên ngoài, Phong Lăng nghe thấy tiếng động cũng tỉnh luôn.

Cô nằm bên giường cả đêm, lúc tỉnh lại ngước mắt thấy Lệ Nam Hành đang ngủ, vội vàng đứng dậy sờ trán và bên cổ anh, dò tìm nhịp đập động mạch của anh.

Kết quả người đàn ông ngủ say vì động tác của cô mà tỉnh lại, mặc dù chưa mở mắt, nhưng đã lạnh lùng nói: "Không cần dò, vẫn còn sống."

Giọng nói của anh rất nhẹ, rất trầm, nhưng mấy chữ ngắn ngủi khiến trái tim Phong Lăng vẫn đang treo lơ lửng được bình yên.

Cô thu tay lại, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, nói thẳng: "Bọn Tam đã liên lạc với căn cứ rồi, với thời gian và tốc độ của trực thăng, có lẽ sẽ đến trước buổi trưa."

Lệ Nam Hành không đáp, nhưng vùng trán rõ ràng nhăn lại, dường như không hề muốn được người của căn cứ đón đi trong tình trạng như thế này.

Lúc này, Phong Lăng quay người tìm khắp căn phòng nhỏ, tìm được gạo trắng trước kia Calli đến xin ở chỗ bà Mạch. Người của nông trường Gorjing rất hiếm khi ăn gạo trắng, dẫu sao bà Mạch cũng đến từ Trung Quốc, cho nên thỉnh thoảng sẽ mua một ít từ thương nhân bên ngoài, tích trữ trong nhà. Món ăn khác của nơi này Phong Lăng không biết làm, may mà có gạo trắng để nấu cháo.

Chưa tới một giờ đồng hồ sau, cả phòng ngập mùi cháo, Phong Lăng múc ra bát tới đút cho anh ăn.

Lúc này, Lệ Nam Hành rõ ràng cũng biết có chống cự cũng không có ích gì, cho dù thái độ vẫn lạnh nhạt có ý khó gần như cũ, nhưng cũng không tốn công vô ích nữa. Cô đỡ anh dậy, anh cũng phối hợp, không nói chuyện, nhưng chí ít cũng chịu ăn cháo cô đút.

Cháo vừa nấu xong, còn rất nóng, trước khi đút cho anh Phong Lăng đều sẽ thổi mấy lần, rồi dùng môi mình khẽ chạm vào thử nhiệt độ, có mấy lần bị nóng đến run lên, người đàn ông trên giường rõ ràng cảm nhận được cử động của cô, anh lặng lẽ ngước đôi mắt không tiêu cự lên, nhìn sang phía cô.

Sau khi đút hết một bát, cô hỏi anh có muốn ăn nữa không, mới đầu người đàn ông im lặng, mấy giây sau lại gật đầu, Phong Lăng nhanh chóng đi múc thêm bát nữa, kết quả lúc quay lại bên giường muốn đút cho anh, anh lại không ăn.

Không thể lãng phí, Phong Lăng thấy anh không ăn, cô dứt khoát ăn mấy miếng. Sau khi ăn xong, cô nhìn về phía người đàn ông đang thản nhiên ngồi dựa vào bên giường, lúc này mới phản ứng lại.

Anh vốn muốn để cô ăn nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv