Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1330: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (590)



Biết là Lệ Nam Hành sẽ không làm theo những gì mình muốn nên Phong Lăng cũng không nói nhiều lời vô ích với anh, cô chỉ nhìn bé Mạc Mạc đang chơi vui vẻ ở bên cạnh rồi chụp một bức ảnh gửi cho Văn Nhạc Tình.

Gửi ảnh đi đã mấy phút nhưng giờ cô vẫn chưa nhận được hồi âm, đoán là bây giờ Văn Nhạc Tình không có thời gian chú ý đến điện thoại, Phong Lăng liền bỏ điện thoại xuống, đưa mắt nhìn bé Mạc Mạc, khóe miệng của cô hơi cong lên.

Từ biệt thự trên núi về đến đây, trời cũng đã về khuya, bây giờ đã là mười một giờ đêm. Bé Mạc Mạc chơi một lát thì nằm ngủ quên trên ngựa gỗ, không thèm tắm gội. Phong Lăng vốn định vỗ gọi cậu nhóc dậy để tắm rửa, xong rồi mới đi ngủ tiếp nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm vô cùng đáng yêu lại vô cùng giống Bác sĩ Văn và Văn Nhạc Tình của cậu nhóc, cô liền thu tay về. Cô chỉ bế cậu bé lên, rồi đặt xuống chiếc giường mềm mại, đắp chăn xong xuôi cho nhóc con, Phong Lăng mới ngồi bên cạnh giường, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ rất ngon kia. Không hiểu sao trong lòng cô bỗng dưng vô cùng ấm áp và thoải mái.

Thế giới của trẻ con thật tốt đẹp.

Nhìn thêm một lúc, Phong Lăng mới đứng dậy. Khi quay người, thiếu chút nữa cô đã ngã vào vòng tay của người đàn ông phía sau nên vội lùi lại phía sau một bước. Gót chân va phải mép giường, may mà đã trong căn cứ huấn luyện nhiều năm nên cô giữ thăng bằng khá tốt, không bị ngã ra chiếc giường sau lưng. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mặt Lệ Nam Hành: “Sao anh còn chưa đi?”

“Em có bảo anh phải đi hả?”

“Vậy em về trước đây, ngày mai công ty vẫn còn việc phải giải quyết, chuyện của TMing còn phải xử lý cho xong. Tạm thời em gửi bé Mạc Mạc cho anh nhé.” Dứt lời, cô quay người, định lướt qua anh để đi ra ngoài.

Anh ôm cô vào lòng: “Muộn quá rồi, em ngủ ở đây luôn đi, sáng mai hẵng về.”

“Không được, em còn phải về công ty một chuyến! Công ty ở Washington chỉ là chi nhánh nhỏ thôi, sau khi nhận được khoản đầu tư thì em sẽ phải quay lại New York. Rất nhiều vấn đề cần em giải quyết.” Phong Lăng thờ ơ nói: “Anh cũng biết, khi em tiếp quản Phong thị, nguồn tài chính của cả công ty đã rơi vào khủng hoảng, khó khăn lắm em mới tập hợp được những chi nhánh lẻ tẻ của công ty nên cần phải chú ý cẩn thận hơn. Dù sao mỗi công ty con hoặc những bộ phận nhỏ đều có thể sẽ xảy ra vấn đề, em...”

“Sau khi đến Washington, em chưa được ngủ ngon giấc bao nhiêu đêm rồi?” Người đàn ông vờ như không nghe thấy những lời cô nói, chỉ rũ mắt nhìn khuôn mặt cô.

Phong Lăng ngập ngừng.

“Em hiểu rõ tính cách của anh. Không cho em đi thì em còn lâu mới đi được, có thời gian ở đây đôi co với anh thì chi bằng tắm sớm rồi ngủ một giấc đi. Sáng mai nếu như kịp thì em tự lái xe về, không kịp thì anh sẽ phóng xe đưa em về. Tóm lại anh sẽ không làm nhỡ việc của em đâu.” Người đàn ông chỉ ôm lấy eo của cô, không làm ra những hành động gì khác khiến cô nổi giận, đồng thời hàng lông mày tuyệt đẹp hơi nhếch lên: “Hoặc là đổi cách khác. Anh giúp em cởi đồ đi tắm, rồi nhìn em ngủ, ngủ cùng em!”

Phong Lăng không nói gì, sau đó cô buông cánh tay đang chống trên người anh xuống. Hành động này chứng tỏ lúc này cô không hề muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, cũng có nghĩa là lựa chọn thỏa hiệp.

Lúc này Lệ Nam Hành mới buông cô ra, hất cằm về phía phòng tắm, anh nói: “Đi tắm đi.”

Phong Lăng cũng không nói nhiều mà đi thẳng vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, cô mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, thấy một khay trái cây và chút đồ ăn vặt được đặt trên chiếc bàn đối diện với bộ sofa.

Lúc dự tiệc, cô không ăn được gì, chỉ uống hai ly rượu, mặc dù không đến mức say nhưng cứ để bụng rỗng mà đi ngủ thì cũng không thoải mái.

Lệ Nam Hành đã đi rồi, chỉ có bé Mạc Mạc đang say giấc trên giường.

Phong Lăng liếc nhìn chiếc bàn một cái, cô đi lấy điện thoại trước sau đấy mới ngồi xuống ghế sofa, vừa ăn hoa quả và đồ ăn vặt, vừa xem điện thoại. Tin nhắn trả lời của Văn Nhạc Tình được gửi đến từ năm phút trước.

Văn Nhạc Tình: [Ha ha! Cảm ơn nhé! Thằng bé rất thích chơi cầu trượt, một mình có thể chơi cả chiều cũng không biết mệt. Thằng bé sẽ không làm phiền em đâu.]

Phong Lăng mỉm cười, trả lời tin nhắn: [Không có gì. Em không sợ bị cậu nhóc làm phiền đâu. Nếu bận quá, em sẽ nhờ người khác chăm nom hộ. Tóm lại, chị cứ yên tâm.]

Văn Nhạc Tình không nhắn lại, Phong Lăng đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn. Trong khay đồ ăn vặt có hai loại hương vị bánh ngọt khác nhau. Một loại là vị việt quất mà cô vẫn rất thích ăn, một loại là vị trứng sữa – hương vị mà bỗng nhiên cô thích trong một năm ở Anh.

Lệ Nam Hành còn biết được cả chuyện này nữa.

Phong Lăng vừa ăn bánh ngọt, vừa liếc nhìn đồng hồ. Cũng không còn sớm nữa, ngày mai cô còn phải trở lại công ty. Sau khi ăn vài miếng, cô đi đánh răng rồi nằm lên giường ôm lấy bé Mạc Mạc, nhắm mắt ngủ.

Trên người trẻ con có mùi hương mà người lớn không hề có, thoang thoảng nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất buồn ngủ mà không rõ tại sao. Có cảm giác như cả thế giới đều trở nên mềm mại hơn, tâm tình cũng trở nên mềm mỏng hơn.

...

Sáng sớm hôm sau, Phong Lăng lái xe về công ty.

Vừa đến công ty, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đi cùng cô đến Washington không nhiều nhưng mặt mày ai nấy đều vô cùng ủ rũ, giống như đã xảy ra chuyện gì đấy không vui.

Khi cô bước chân vào phòng làm việc, trên màn hình chiếc tivi LCD lắp ngầm trên tường đang hiện lên cảnh trước cửa tổng công ty Phong thị ở New York. Dưới tòa nhà, đủ các thể loại xe lớn xe nhỏ của các đài truyền hình lớn nối đuôi nhau san sát vây quanh cả con đường đến giọt nước cũng không lọt vào được. Đám người đến hóng hớt cũng ngày càng đông.

Phong Lăng đang nhìn cảnh tượng trên màn hình thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở, là Tần Thư Khả bước vào.

“Chị quay lại rồi à? Nếu tối qua chị không nhắn tin báo bình an cho em, em thật sự sẽ báo cảnh sát đi tìm chị đấy. Ai ngờ tối qua chị lại không về.” Tần Thư Khả vừa nói, vừa nhìn cảnh tượng đang chiếu trên màn hình tivi: “Trước mắt thì tình hình bên New York không giấu được nữa. Sau khi chúng ta đến Washington, không biết là ai bắt đầu tung tin đồn trong nội bộ nói Phong thị bị giới tài chính của nước Mỹ chĩa mũi dùi vào, có khả năng sắp phá sản, còn nói công ty chuẩn bị sa thải lượng nhân viên lớn. Cộng thêm việc đơn hàng bị hủy và chuyện cổ phiếu của công ty nữa, bây giờ các nhân viên trong công ty ai nấy đều cảm thấy bất an. Có vài người bị xúi giục, nói muốn...”

Thấy Tần Thư Khả chần chừ, lông mày của Phong Lăng khẽ nhướng lên: “Muốn gì? Nói tiếp đi.”

Loại tin đồn này không cần nghĩ cũng biết, nhất định là do Phong Minh Nhất giở trò, sợ TMing bị thu hồi về tổng công ty nên muốn đi trước một bước để tiêu diệt Phong thị.

Bước đầu tiên là làm lung lay lòng tin của nhân viên, đúng là một nước cờ hay.

“Có vài người tâm lý không vững, sau khi bị kích động, xúi giục thì đòi nhảy lầu để gây áp lực cho chị, buộc chị phải bỏ quyết định sa thả nhân viên.” Tần Thư Khả vừa nói, vừa thở dài: “Chuyện này đúng là rất bất thường. Mặc dù mấy năm qua tình hình của Phong thị không được tốt nhưng cũng chưa bao giờ có kiểu họa đến dồn dập như thế này.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv