Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1252: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (512)



Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, Phong Minh Châu chưa từng bị mẹ mình đánh. Cái bạt tai bất ngờ này đã khiến cho Phong Minh Châu loạng choạng lùi lại, sau đó cô ta chợt ngước mắt lên nhìn ông bà nội của mình, chứng kiến sự kích động và kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt họ.

“Minh Châu đã biết từ lâu rồi sao?” Bàn tay cầm xấp tài liệu của ông cụ Phong cũng đang run rẩy, ông cụ tiếp tục nói với Phong Minh Châu: “Cháu… chuyện này… tại sao cháu không nói ra?”

Phong Minh Châu cắn chặt môi, chỉ lạnh lùng nhìn họ.

Tần Thu đã tức giận đến mức vừa ôm ngực vừa ngồi xuống sofa. Bà cụ Phong vẫn đang rất xúc động, nhìn mãi vào cô gái trên bức ảnh, sau đó bà cụ ngước mắt lên nhìn bọn họ: “Bây giờ, đứa trẻ này đang ở đâu? Con bé đang ở đâu?”

Ông cụ Phong lại tiếp tục cúi đầu đọc tập tài liệu trong tay, vừa đọc vừa nói: “Trên tập tài liệu này có nói con bé tên là Phong Lăng, đây là ở… căn cứ XI?”

Ông cụ Phong sững sờ, sau đó ngạc nhiên khẽ nói: “Con bé ở chỗ của Lệ Nam Hành?”

Hai ông bà già đều tiến lại gần, không ngừng đọc những tài liệu đó như thể muốn những thứ này lập tức có thể đưa một người sống sờ sờ đến trước mặt họ. Ông cụ Phong cũng đã đọc hết chỗ tài liệu này, vẻ bình tĩnh cố khắc chế trong mắt ông cụ dần không còn duy trì được nữa, ông hơi vội vã hỏi Tần Thu: “Tiểu Thu, có phải con đã gặp đứa trẻ này rồi không?”

Hơi thở của Tần Thu đã dần ổn định hơn, bà bỏ bàn tay đang ôm ngực xuống, chậm rãi nói: “Nói ra thì đúng là trùng hợp! Ngày trước, lúc con và mẹ con ra ngoài mua đồ, mẹ bị giật mất túi xách, cũng chính Phong Lăng vô tình đi ngang qua đã giúp lấy lại chiếc túi đó. Chúng con đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên trong tình huống tình cờ như thế.”

Tần Thu kể lại hết sự việc một cách vắn tắt, sau đó lại nói: “Ban đầu, lúc biết con bé mang họ Phong, con cũng không nghĩ gì nhiều! Về sau, khi đoán được có khả năng con bé là con gái của mình, con mới nhớ tới miếng ngọc bội mà con bé luôn đeo trên người từ lúc mới sinh. Bên trên có khắc một chữ Phong, con đoán là vì miếng ngọc bội trên người con bé nên người ta mới để con bé mang họ này.”

Bà cụ Phong càng nghe càng kích động, dù sắc trời bên ngoài đã tối đen, nhưng bà cụ vẫn nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa bấu chặt vào tay của ông cụ Phong ở bên cạnh: “Ông à, đi, mình đi thôi! Chúng ta đi thăm con bé, chúng ta đi đón cháu gái về nhà thôi…”

Phong Minh Châu nghe thấy họ còn muốn đón Phong Lăng về nhà thì ngay lập tức nhìn họ bằng ánh mắt căm tức: “Đón con ranh ấy về nhà? Mọi người xác định muốn đón nó về? Người ta có muốn về cái nhà họ Phong hay không còn chưa biết mà mọi người đã đòi đón nó về?”

Hai ông bà cụ cảm nhận được cơn bực tức của Phong Minh Châu, ánh mắt của hai ông bà cụ lại đổ dồn về phía cô ta, ông cụ Phong nhìn cô ta hỏi: “Minh Châu, rốt cuộc con đang tức giận chuyện gì vậy? Đó là em gái của con, là em gái ruột của con đó. Hồi nhỏ, khi con nghe tin em gái mình rơi xuống biển, không phải con còn khóc lóc đấy sao? Con không nhớ hồi nhỏ, mình vẫn thường hay hôn em gái còn quấn tã của mình hay sao? Đều là chị em cùng chung một dòng máu, mà sao con…”

Phong Minh Châu cười lạnh: “Nếu mọi người là con thì mọi người có vui nổi không?”

Ông cụ Phong sững sờ nhìn Phong Minh Châu, dẫu sao đây cũng là cháu gái của ông, bất kể cô ta đã làm bao nhiêu chuyện không hay, chắc chắn ông cụ cũng không thể nghĩ xấu về cô ta, ông không biết giờ cô ta nhạy cảm đến mức nào. Ông cụ chỉ nhìn cô ta, không hiểu vẻ quả quyết như thể nếu như họ dám đi đón Phong Lăng về thật, cô ta chắc chắn sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Phong cho lắm.

“Đủ rồi, con còn muốn để cả nhà nhìn thấy suy nghĩ đen tối đó của con nữa sao?” Tần Thu chợt quát lên, ngoảnh lại trừng mắt với Phong Minh Châu: “Về phòng ngay! Tự ngẫm lại xem mình đã sai ở đâu!”

“Con sai?” Dấu tay trên mặt của Phong Minh Châu vẫn còn, cô ta cười khẽ, nhưng tiếng cười lại lạnh lẽo, giọng nói vang lên sắc bén chứa đầy lửa giận: “Mẹ, người ngày xưa lỡ tay làm rơi con mình xuống biển không phải là con, mẹ mới là tội đồ của nhà họ Phong chứ không phải con! Con có gì sai chứ? Con sai ở đâu nào?!”

Sắc mặt của Tần Thu lập tức trắng bệch vì câu nói này của Phong Minh Châu, bà nhìn con gái lớn của mình với vẻ khó tin.

“Láo toét! Con đang ăn nói hỗn hào gì thế hả?” Ông cụ Phong chợt tức giận quát: “Minh Châu! Xin lỗi mẹ con ngay!”

Phong Minh Châu không nói gì, chỉ có Tần Thu là tái mặt, sau đó Phong Minh Châu lại nhìn sang bà cụ Phong đang không thể che giấu được tâm trạng hồi hộp, kích động khi biết tin về cháu gái út của mình, tiếp theo cô ta lại nhìn tới ông cụ Phong đang trừng mắt nhìn thẳng vào mình.

Xem đi, xem đi kìa!

Chẳng qua họ chỉ mới biết cô em gái đó của cô ta chưa chết thôi, chỉ mới vừa biết Phong Lăng vẫn còn sống thôi đó!

Bây giờ hình như cả nhà này đã muốn tập trung tấn công cô ta rồi!

Nếu một ngày nào đó, Phong Lăng thật sự được đón về đây, cái danh cô chủ nhà họ Phong của cô ta sẽ phải chia một nửa cho Phong Lăng. Tất cả mọi thứ thuộc về cô ta từ nhỏ tới lớn, cũng sẽ bị cái người vốn nên chết từ lâu đó cướp mất. Có lẽ, vì áy náy, nên họ sẽ còn đền bù cho Phong Lăng nhiều thứ hơn, thậm chí có khi còn bắt người chị này phải nhường nhịn Phong Lăng mất, cô ta sẽ phải chịu đựng những uất ức này.

Tóm lại, chỉ cần Phong Lăng còn sống trên cõi đời, cô sẽ hủy hoại mọi thứ của cô ta.

“Ông bảo con xin lỗi, con còn dám trừng mắt lên với ông sao?” Bây giờ, cuối cùng ông cụ Phong cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt phẫn hận của Phong Minh Châu, ông cụ chợt híp mắt lại nói: “Vừa nãy… mẹ con nói, con đã biết chuyện này từ lâu rồi? Giấy giám định DNA và tài liệu này là do con đã điều tra? Sau khi biết kết quả, tại sao con không nói cho ai biết? Con, không muốn em gái con về nhà sao?”

Bà cụ Phong cũng nhìn Phong Minh Châu với vẻ khó tin: “Minh Châu, con nỡ lòng nào để em gái con lưu lạc mãi bên ngoài như thế, tại sao con lại không nói ra?”

“Tại sao không nói à?” Phong Minh Châu lên tiếng, cô ta đứng tại chỗ, ánh mắt hơi trống rỗng, giọng nói cũng đều đều không nghe ra được tâm trạng gì hết. Nụ cười lạnh lẽo thoáng xuất hiện trên gương mặt cô ta: “Đúng, tại sao con không nói… con đang sợ điều gì chứ?”

Tần Thu nhìn vẻ mặt dường như đã bị đả kích của Phong Minh Châu. Dù tức giận, nhưng bà cũng không thể nhẫn tâm nhìn cô ta cứ đi vào ngõ cụt như thế, bà cau mày nói: “Minh Châu, con không còn là trẻ con nữa, cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện rồi, các con đều đã trưởng thành. Dù Phong Lăng về nhà thì cũng không ai có thể tranh giành tình yêu thương của cả nhà dành cho con. Huống chi, tác phong hành xử từ trên xuống dưới của nhà họ Phong chúng ta thế nào, con cũng biết rõ. Dù Phong Lăng về nhà, mọi người trong nhà cũng sẽ không thiên vị ai! Con vẫn là viên ngọc sáng quý báu của cả nhà! Tất cả mọi thứ mà con muốn vẫn sẽ thuộc về con, con hãy bỏ qua những vướng mắc đó đi. Dù Phong Lăng có muốn về nhà hay không, con cũng hãy đối xử thật tốt với con bé, được không?”

“Được.” Phong Minh Châu khẽ hất cằm lên, cảm xúc trong ánh mắt vẫn không rõ ràng: “Nếu nó về nhà thật, nhất định con sẽ chung sống hòa thuận với nó.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv