Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1218: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (479)



Khi sự thật hoàn toàn hé lộ, Phong Lăng phát hiện bản thân bình tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Ba chữ ngắn ngủi, Lệ Nam Hành nói ra không chút ngập ngừng, hiển nhiên là anh nhìn ra cô đã có chuẩn bị.

Phong Lăng im lặng một lúc lâu, cũng không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn thêm mấy miếng. Sau khi nói xong cái tên đó, anh không nói thêm nữa, cũng không uống cà phê, chỉ kiên nhẫn ngồi nhìn cô.

Phong Lăng ăn thêm mấy miếng, rồi đặt đũa xuống, khẽ nói: "Lúc trước gặp bà Phong, bà ấy nói Phong Minh Châu đã ra nước ngoài giải sầu với bạn..."

"Giải sầu không có nghĩa là sống lâu ở bên ngoài, cô ta về từ lâu rồi."

Cũng đúng.

Phong Lăng chưa từng suy nghĩ kĩ càng về chuyện của Phong Minh Châu, hơn nữa còn khá mơ hồ về rất nhiều thứ nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô lại im lặng chốc lát, rồi ngước mắt nhìn anh: "Anh đã biết được những gì rồi?”

Ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Nam Hành kiên nhẫn và dịu dàng – những cảm xúc chỉ cô có thể nhìn thấy: "Những chuyện em biết, những chuyện em không biết, anh đều biết hết."

Phong Lăng: "Cho nên?"

Có lẽ giờ đã đến lúc vạch trần sự thật, ví dụ như cô và nhà họ Phong đã kiểm tra quan hệ máu mủ bằng xét nghiệm DNA, ví dụ như ba năm trước mộ chôn quần áo và di vật anh cưới về chính là cô.

Nhưng trước mắt, toàn bộ tâm trí và sức lực của Phong Lăng đều đã dồn hết vào việc huấn luyện đội thanh thiếu niên, cô có quá nhiều trách nhiệm với những đội viên này. Trong phút chốc, tất cả mọi chuyện đều đổ ập xuống đầu cô. Bất kể nội tâm của cô mạnh mẽ thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng không cách nào chấp nhận được.

"Đợi tuần sau, khi cuộc sát hạch đội người mới kết thúc và mọi chuyện đã ổn thỏa, anh cho em xem thứ này." Ngón tay Lệ Nam Hành như có như không khẽ chạm vào miệng tách cà phê, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Cứ lo làm tốt chuyện của mình trước đã, đừng nghĩ nhiều quá, âm mưu hãm hại, lừa gạt kiểu cỏn con thế này căn bản chẳng thể làm tổn thương được em, chỉ cần em có đủ sự cảnh giác thì cô chủ nhà giàu được nuôi trong khuê phòng không phải là đối thủ của em đâu."

"Nhưng anh bị thương rồi."

Lệ Nam Hành bật cười, dựa nửa người lên mặt bàn rồi nghiêng về phía cô, mặc dù không dựa vào quá gần nhưng tư thế và động tác đột nhiên sáp lại như thế vẫn thu hút sự chú ý và ánh mắt tò mò của mấy người mới đang ở trong nhà ăn.

Anh không đếm xỉa đến những ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn cô hỏi: "Em đau lòng hả?"

Phong Lăng bình tĩnh ngồi im ở đó đáp: "Khi đó em rất đau lòng, em cũng đâu có giấu anh."

Lệ Nam Hành hài lòng cười, nhưng ngoài miệng lại nói: "Là lỗi của anh. Khi đó thấy chiếc xe suýt chút nữa là đâm vào em nên anh nhất thời kích động, nếu không thì một phát súng là có thể giải quyết xong rồi, cần gì phải tấn công gã đến mức mình cũng bị thương chứ.”

Nói thì nói vậy, nhưng với tình hình lúc đó, cách một chiếc xe thì có bắn súng cũng vô dụng. Cho dù anh bắn nổ bánh xe của đối phương thì trong xác suất 0.01 giây, chiếc xe đó chỉ dựa vào quán tính cũng có thể đâm chết Phong Lăng, cho nên, khi ấy việc nổ súng cũng có ý nghĩ gì, trừ khi dùng đầu xe của mình đâm thẳng vào.

Nhưng may mà Lệ Nam Hành chỉ bị thương ngoài da do va đập, không quá nghiêm trọng, qua mấy ngày sẽ lành lại thôi.

Đột nhiên Phong Lăng đảo mắt nhìn về phía những ánh mắt xung quanh, thấy mấy người mới đang nhìn về phía cô và Lệ Nam Hành bằng ánh mắt hóng hớt và tò mò, tựa như cuối cùng cũng kết luận được giữa cô và vị phó huấn luyện chưa rõ thân phận này chắc chắn có chuyện gì đó.

Cô bỗng thu lại ánh mắt, nhìn anh nói: "Nói xong rồi thì anh có thể đi được rồi đấy."

Lệ Nam Hành nghe thế, lạnh lùng nhíu mày đáp: "Dùng xong rồi ‘vứt’ à? Bây giờ em không phải người vừa khóc vừa la gọi anh là chồng ơi của tối hôm đó nữa rồi?"

Phong Lăng: "..."

Giọng nói của Lệ Nam Hành không lớn, nên những người không dám ngồi gần đương nhiên không nghe thấy.

Nhưng hiệu quả của câu nói này vẫn khiến cơ thể Phong Lăng bắt đầu nóng lên, cô không dám tin nhưng hình như loáng thoáng có chút ấn tượng: "Em, em gọi anh như vậy lúc nào?"

Cô gái bị anh “ức hiếp” trên giường một hồi lâu, kêu tới mức giọng nói cũng khàn đi, sau khi bị kích thích mấy lần, cuối cùng trở nên cực kỳ ngoan ngoãn. Anh thì thầm dụ dỗ, bảo cô nói cái gì thì cô nói cái đó, đừng nói là chồng ơi, ngay cả mấy chữ anh Nam Hành, tuy xấu hổ nhưng cô cũng đã gọi tận mấy lần.

"Giả vờ mất trí nhớ với anh à?"

"..."

"Tối nay tiệc rượu kết thúc mình nghỉ ngơi ở ngoài để anh giúp em nhớ lại chút nhé?"

Phong Lăng: "... Người mới vừa bị chấn động não hôm qua à, anh thật sự xứng với hai chữ cầm thú đấy."

"Người phụ nữ của anh lượn qua lượn lại trước mặt anh mỗi ngày, nhất là khi ở trong căn cứ, nhìn thấy được lại không sờ được, kiềm nén sắp thành thần tiên rồi. Sau khi ra khỏi căn cứ, làm cầm thú dù sao cũng tốt hơn không bằng cầm thú."

Phong Lăng không nói lại được bèn không để ý anh nữa, chỉ dùng ánh mắt nhắc nhở anh đừng dựa vào gần cô trước mặt nhiều người mới như thế. Lệ Nam Hành nhìn áo cao cổ bên trong đồng phục chiến đấu của cô, nở nụ cười nhạt, cuối cũng cũng thuận theo ý cô không làm gì quá đáng.

...

Đêm.

Los Angeles, tại một bữa tiệc rượu thương mại.

Phong Lăng không muốn mặc trang phục đặc biệt gì, dù sao cô cũng chỉ xem như người làm hoặc vệ sĩ vào chung với Lệ Nam Hành thôi, cô chắc chắn sẽ không mặc mấy bộ lễ phục như những cô gái xuất hiện ở nơi này.

Lệ Nam Hành cũng tùy cô, nhưng tối nay anh đại diện cho Lệ thị chứ không phải căn cứ XI, cho nên đã đổi sang âu phục, để tránh bị hiểu lầm thành không đủ tôn trọng người đứng ra tổ chức. Còn Phong Lăng, cô muốn mặc đồng phục chiến đấu thì để cô mặc, dù sao anh cũng không thích để người khác nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của cô, cứ yên lặng ở bên cạnh anh như thế là đủ.

Tối hôm đó, Quý Noãn quả thực đã đến chung với Mặc Cảnh Thâm. Vết thương của Mặc Cảnh Thâm đã đỡ hơn nhiều so với lúc ở Campuchia. Gần đây, vợ chồng hai người họ vẫn luôn ở nhà họ Mặc tại Los Angeles, Phong Lăng cũng không rõ tình huống bên đó thế nào, nhưng nghe nói Chủ tịch Mặc bị Mặc Cảnh Thâm tạo áp lực, không thể không chấp nhận Quý Noãn. Ngược lại bà Mặc - bà Vạn Chu lại rất thích Quý Noãn, vậy nên sống chung với nhau hẳn là rất hòa thuận.

Lúc nhìn thấy Quý Noãn đang mang thai xuất hiện chung với Mặc Cảnh Thâm trong phòng tiệc, thấy gương mặt cô ấy hồng hào, ánh mắt lấp lánh, Phong Lăng cũng có thể biết được gần đây tâm trạng cô ấy không tệ, mọi chuyện đều rất tốt.

Phong Lăng nhân lúc Lệ Nam Hành nói chuyện với người khác, tranh thủ sang chào hỏi Quý Noãn nhưng chốc lát sau cô đã bị Lệ Nam Hành đưa đi. Trò chuyện được một lát đã bị người đàn ông chỉ cần rời khỏi căn cứ là lại lên cơn động dục này đẩy vào một góc trong phòng tiệc rượu, ngăn cô trong góc tường, cúi đầu bên tai cô, chậm rãi nói những lời khiến cô ngượng ngùng luống cuống, cô rối tới mức cắn anh hai cái.

Kết quả, Lệ Nam Hành lại có cuộc gọi quan trọng mà vì phòng tiệc quá ồn nên anh phải đi ra ngoài nghe điện thoại. Bấy giờ cô mới có thể hít thở, nhìn một vòng phòng tiệc rượu thì đột nhiên phát hiện ra là Quý Noãn đã biến mất!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv