Sau đó Phong Lăng uống sạch thuốc và nước trong chén, lúc ngước mắt lên nhìn anh, cô thấy người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt vừa mang ý tứ sâu xa vừa như ẩn chứa một điều gì đó.
Sự ám chỉ trong ánh mắt kia rõ ràng có liên quan tới ý nghĩa câu nói ban nãy của anh.
Cho nên chuyện đã xảy ra trên núi Rogers trước đây, cô đúng là bị ngủ “oan” rồi.
Trong nháy mắt, Phong Lăng bỗng cảm thấy ngột ngạt.
Cô lại muốn nện gối lên người đàn ông này rồi.
Cô nghi ngờ có phải mình bị Lệ Nam Hành yểm bùa hay không. Trước đây rõ ràng cô sẽ không nổi giận, nhưng sao bây giờ lại dễ dàng bị anh làm cho tức giận như vậy?
...
Phong Lăng quay lại phòng ngủ, cầm lấy điện thoại đang sạc pin, đột nhiên trông thấy một tin nhắn chưa đọc.
Mở ra xem thì là Văn Nhạc Tình gửi tới.
Văn Nhạc Tình: “Phong Lăng, mấy ngày nay em đi đâu vậy? Hai hôm trước chị bị dị ứng rượu, phải vào bệnh viện rửa ruột tiêm thuốc, vật vã mấy ngày mới được ra viện, sau khi trở lại phát hiện hai ngày này em cũng không về, gọi điện thoại cũng không nghe. Em về ký túc trường Đại học T ở với cô Mặc rồi à?”
Trông thấy tin nhắn này vừa được gửi tới từ ba, bốn phút trước, Phong Lăng gọi lại cho Văn Nhạc Tình.
“Phong Lăng, em đang ở đâu thế?”
Phong Lăng ngồi trên giường: “Em ở bên ngoài, không có chuyện gì đâu. Chị dị ứng rượu nghiêm trọng thế cơ à? Bây giờ thế nào rồi?”
“Không sao rồi, chị là bác sĩ mà, có nghiêm trọng hơn đi nữa thì có thể sao được chứ.” Văn Nhạc Tình khẽ nói một câu, sau đó suy nghĩ một chút rồi lại bảo: “Phong Lăng, nếu em ở ngoài thì chị phiền em một chuyện, em liên hệ giúp chị…”
Cô ấy vẫn còn chưa nói xong, Phong Lăng đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra từ phía bên kia, tiếp đó Văn Nhạc Tình cũng im bặt, như thể sợ bị nghe thấy, không tiếp tục nói gì nữa.
“Là chuyện gì? Nếu không tiện nói thì gửi tin nhắn cho em.” Phong Lăng nói khẽ.
“Được.” Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Văn Nhạc Tình cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, sau đó lại nhẹ nhàng chúc cô ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Văn Nhạc Tình đảo mắt nhìn về phía người đàn ông vừa đẩy cửa vào, Văn Lận Hàn bước vào cửa với vẻ ngoài sương gió, lúc vào thì thấy cô đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, ôm cái di động không biết là đang nói chuyện điện thoại với ai.
“Điện thoại của ai thế?”
“Của Phong Lăng.” Sau khi trả lời, Văn Nhạc Tình ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông đang đi vào, nhìn anh ta vài giây với ánh mắt bình tĩnh, sau đó nằm dựa vào ghế sofa cứ như thể không hề hứng thú, không có cảm giác nào. Văn Nhạc Tình lẳng lặng kéo chăn che chân mình lại, coi như anh ta không tồn tại mà nhắm mắt đi ngủ.
Sau khi bước vào, Văn Lận Hàn đã trông thấy nhất cử nhất động của đối phương, anh ta thuận tay đóng cửa bên ngoài lại, cũng không nói gì thêm, tránh quấy rầy sự yên tĩnh trong phòng vào lúc này.
Văn Nhạc Tình nhắm mắt lại dựa vào ghế sofa một lúc, nhưng bởi ánh mắt chăm chú của người đàn ông trước mặt, cuối cùng cô vẫn phải mở mắt ra, nhưng lại nhìn anh ta với vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc gì: “Chẳng phải bây giờ anh nên trở về Mỹ rồi sao? Vợ chưa cưới của anh còn đang chờ anh, công việc của anh, bệnh nhân của anh đều đang chờ anh, người không quan trọng như em đã làm phiền anh hơn một tuần rồi, bây giờ em không sao nữa rồi, anh quay về đi.”
Văn Lận Hàn không nói gì.
“Ngoài ra, em cam đoan về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa. Anh đừng suy nghĩ nhiều, em uống rượu chỉ là vì muốn thoải mái một chút, cũng không phải là vì anh, tất cả đều là nguyên nhân từ bản thân em, em không định gây bất kỳ áp lực gì cho anh, cũng không phải là dùng khổ nhục kế để ép buộc anh.”
Văn Nhạc Tình vừa nói vừa rũ mắt xuống, không muốn nhìn vẻ mặt của Văn Lận Hàn mà chỉ dựa vào ghế sofa nói chuyện, cô hơi cau mày lại bởi vì thái độ im lặng từ đầu đến cuối của anh ta.
Trước khi rời khỏi Mỹ, những lời chất vấn Văn Lận Hàn lúc cô đỏ mắt túm lấy cổ áo anh ta vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô khóc đến nỗi không thể tự kìm nén được mà cầu xin anh ta đừng vứt bỏ cô như vậy, cầu xin anh ta đừng lẩn tránh tình cảm của mình, lúc đó anh ta nói với cô những gì?
Từng từ từng chữ như lưỡi dao lạnh lẽo cứa vào trái tim Văn Nhạc Tình, bây giờ nhớ lại trái tim vẫn còn cảm thấy run rẩy.
Văn Nhạc Tình đảo mắt nhìn về phía anh ta: “Anh, em đã nói rồi, anh không cần phải cảm thấy mọi thứ em làm bây giờ đều là để cho anh xem. Đã gần mười năm rồi, em đã từng vì anh mà phải đánh đổi tất thảy ngây thơ, tùy hứng và không lý trí của mình. Bây giờ, em xin lỗi anh về mọi chuyện. Em xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của anh lâu như vậy, xin lỗi vì đã quấy rầy anh bao nhiêu năm qua. Có lẽ nếu như không có em làm phiền, thì từ ba, bốn năm trước anh đã có thể thuận lợi kết hôn với vợ chưa cưới của anh rồi. Tất cả đều là lỗi của em.”
Cô lại nói: “Anh không cần phải cố ý ở đây với em! Từ giờ trở đi em sẽ không tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt anh nữa, em không ép anh ở lại. Anh có thể đi rồi.”
Văn Lận Hàn nhìn cô với vẻ thờ ơ, từ đầu đến cuối không nói câu gì.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm dưới sàn nhà, rất ấm áp, anh ta tiện tay cởi áo khoác gió trên người ra, đồng thời kéo cổ áo sơ mi trắng bên trong, rồi lại cởi ba nút áo, dáng vẻ lạnh lùng điềm đạm, người lạ chớ tới gần trước kia thoáng chốc đã trở nên hiền hòa hơn nhiều. Cùng lúc, ánh mắt của anh ta dừng lại trên khuôn mặt lạnh như băng dường như đã sẵn sàng từ bỏ tình yêu của Văn Nhạc Tình: “Vì một câu nói của anh, em có thể giày vò bản thân thành thế này, còn nói không phải đang làm cho anh xem? Nếu lần này không phải anh chạy tới kịp, đưa em tới bệnh viện xử lý trước khi triệu chứng dị ứng của em phát tác hoàn toàn, em biết bây giờ mình sẽ có kết quả như thế nào không? Em muốn sau này cổ và mặt của mình bị sưng phù cả đời, hay là muốn đường hô hấp bị nghẹt nghiêm trọng, phải đưa tới phòng cấp cứu phẫu thuật? Hay là một mình lặng lẽ ở nơi mà người khác không hề hay biết, tìm một góc xó xỉnh nào đó rồi say đến chết, dùng cách thức buông tay đau khổ bi thảm để vả vào mặt anh? Sau đó áp đặt tội danh bức tử em gái lên đầu anh?”
Giọng điệu nói chuyện của anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, lạnh đến mức khiến trái tim Văn Nhạc Tình vô cùng đau đớn.
Cô chợt đảo mắt: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Văn Lận Hàn cười gằn: “Em dằn vặt bản thân thành bộ dạng như ma quỷ, làm sao anh có thể không suy nghĩ cho được? Em thật sự cho rằng anh của em không có trái tim sao?”
“Vậy à?” Văn Nhạc Tình nhẹ nhàng nói: “Em còn thật sự cho là anh không có trái tim chứ, thì ra anh cũng sẽ để chuyện của em ở trong lòng, thì ra anh cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận về chuyện của em, chứ không phải vĩnh viễn chỉ xem em là một đứa trẻ càn quấy mà ném em qua một bên, không quan tâm tới mọi cảm xúc của em, mãi mãi chỉ biết nói với em ba chữ, đừng làm loạn.”
Bởi sự khiêu khích trong lời nói của cô mà lông mày Văn Lận Hàn nhíu lại, anh ta nhìn bộ dạng ngồi dựa trên ghế sofa mà chẳng hề nhúc nhích của Văn Nhạc Tình.
Cô quả thực là viên ngọc quý của nhà họ Văn, mọi mặt đều nhận được quá nhiều kỳ vọng và sự chú ý từ người nhà họ Văn, một cô gái xuất sắc đến mức khiến người ta không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Vậy mà cô lại vì anh ta mà năm lần bảy lượt suy sụp tinh thần, bây giờ nhìn cái bộ dạng uể oải ngồi dựa vào ghế này, rõ ràng là vẻ buông trôi sau nỗi tuyệt vọng.