Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1033: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (294)



Cả người Trần Bắc Khuynh đau nhức, anh ta cố nhẫn nhịn, giây phút ngẩng đầu lên lại nghe thấy người đang ông lạnh lùng nói: “Lúc ông đây bày tỏ với người phụ nữ của mình, không biết cậu còn đang đóng bỉm ngồi nghịch bẩn ở đâu đâu.”

Trần Bắc Khuynh nhíu mày, định đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông đè vai, áp lực tăng thêm khiến anh ta quỳ gối, không đứng lên được.

Trần Bắc Khuynh có thể cảm nhận thấy rõ rằng thời gian Lệ Nam Hành và huấn luyện viên A Linh quen biết chắc lâu hơn anh ta. Dù vậy, Trần Bắc Khuynh vẫn không có ý định nhận thua hay nhường đường cho anh. Cho dù đang bị đè vai ép xuống đất, mồ hôi trán chảy dòng dòng, Trần Bắc Khuynh vẫn nhếch miệng cười lạnh: “Lúc tôi còn đóng bỉm, anh đã theo đuổi cô ấy, vậy xem ra anh đã theo đuổi rất lâu mà chưa có kết quả gì, quả đúng là thế hệ đi trước, kinh nghiệm thất bại chắc chắn nhiều hơn một lính mới như tôi rất nhiều. Chi bằng xin Lệ tiền bối hãy gợi ý cho tôi xem cô ấy ghét anh nhất ở điểm nào? Tôi nhất định sẽ tránh những điểm mà cô ấy ghét, để nắm chắc được trái tim của cô ấy.”

Lực ép trên vai Trần Bắc Khuynh nặng hơn, khiến Trần Bắc Khuynh nghi ngờ liệu vai của mình có bị người đàn ông đè nát không.

“Muốn chết à?”

“Lệ Nam Hành.” Lúc này cánh cửa phòng học mở ra, Phong Lăng đi vào, trông thấy cảnh tượng này, cô đã không còn thấy làm lạ nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía Trần Bắc Khuynh – người dù đang bị áp chế dưới đất vẫn không chịu thua, sau đó đảo mắt nhìn sang người đàn ông còn lại: “Anh đang làm gì vậy?”

Lệ Nam Hành thờ rụt tay lại, lơ đãng phủi tay, hờ hững cong môi liếc nhìn cô: “Không có gì.”

Rõ là giấu đầu hở đuôi nhưng thái độ che giấu cho có lệ đó đã chứng tỏ sự khó chịu của anh với Trần Bắc Khuynh.

Mấy ngày nay, Phong Lăng cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện không đâu của hai người họ.

Hai gã tâm thần này hôm nào cũng đánh qua đánh lại, cô thật sự không muốn để ý đến họ nữa. Dẫu sao cả hai đều rất phiền phức, đánh chết được người nào thì hay người ấy, hay đánh nhau tàn phế hết thì có lẽ thế giới của cô mới có thể yên bình được.

“Huấn luyện viên trưởng tìm anh có việc, anh ra ngoài một lát đi.” Nói xong, Phong Lăng quay người bỏ đi.

Thấy Phong Lăng chẳng buồn nhìn hai người họ thêm một cái, Lệ Nam Hành đá người ở dưới đất ra, Trần Bắc Khuynh đang nửa quỳ cũng đảo mắt nhìn về phía người đã quay người rời đi, tiếp theo hai người cứ như vậy lặng lẽ trừng mắt nhìn nhau, rồi lạnh lùng im lặng quay mặt đi.

Đến khi Lệ Nam Hành ra ngoài, Trần Bắc Khuynh mới bò dậy, cầm một chai nước suối giội xuống đầu. Sau khi tỉnh táo lại, anh ta cầm khăn bông lau mặt, đảo mắt nhìn ra bên ngoài, một tay chống nạnh, thở dốc kịch liệt, vừa bình ổn lại hơi thở, vừa đi ra khỏi đó.

Anh ta cần phải nghĩ ra một cách đối phó, nhưng nghĩ mãi mới phát hiện anh ta thật sự còn chưa biết Lệ Nam Hành là người như thế nào, muốn cạnh tranh công bằng hình như không hề dễ dàng.

Trong văn phòng, trông thấy Phong Lăng đi vào, huấn luyện viên trưởng mỉm cười đi tới định nói chuyện với cô, đột nhiên liếc thấy Lệ Nam Hành theo cô bước vào, nụ cười trên mặt anh ta thoáng cái đã nhạt đi. Anh ta ngước lên nhìn người đàn ông trước cửa: “Hai ngày nay ông chủ không có ở đây, tạm thời chuyện của nơi này sẽ giao cho tôi. Dạo này, có rất nhiều người đến xin làm huấn luyện viên trong võ quán, anh Lệ bước vào đây danh không chính, ngôn không thuận, cũng không biết thân thủ của anh rốt cuộc như thế nào. Nếu chỉ có chút võ nghệ khua tay múa chân mà lại muốn chiếm mất vị trí của người khác, vậy thì hình như không được hay cho lắm, chi bằng chúng ta tìm thời gian tỉ thí vài chiêu xem sao?”

Lệ Nam Hành có vẻ hờ hững, không có biểu cảm gì, thậm chí dường như không muốn cười: “Anh muốn đánh nhau với tôi?”

“Nếu anh đã nói một cách thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không cần quá vòng vo nữa.” Huấn luyện viên trưởng bật cười thành tiếng: “Tìm cơ hội đánh một trận, anh thấy sao?”

Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, lạnh lùng nói: “Anh chọn thời gian đi.”

Thấy vẻ mặt không hề sợ hãi, lại nhìn vóc dáng cao lớn và cơ bắp rõ ràng không quá đáng sợ trên cánh tay anh, cơ thể Lệ Nam Hành cân đối hoàn mỹ, cách một lớp quần áo thì không nhìn rõ thứ gì, nhưng ít nhiều anh ta cũng cảm thấy được rằng bản lĩnh của Lệ Nam Hành không quá kém.

Mấy ngày nay anh ta cũng đã nghe đám học viên nam trong lớp của Phong Lăng than phiền, họ nói thân thủ của trợ lý huấn luyện viên mới đến rất tốt, người này còn nghiêm khắc hơn cả huấn luyện viên A Linh, thật sự rất tàn ác. Cả đám người đều không ngừng kêu than, không khiến bọn họ đau đến mức sống không bằng chết thì anh sẽ không cho họ ngừng huấn luyện.

Lúc này, huấn luyện viên trưởng chợt bật cười, anh ta đi về phía Lệ Nam Hành: “Anh mặc bộ võ phục này vừa vặn thật đấy, không biết lúc tập võ thật sự thì…” Lúc nói câu này, anh ta tiện tay cầm lấy cổ tay Lệ Nam Hành.

Kết quả, anh ta còn chưa dồn lực vào bàn tay thì Lệ Nam Hành đã tránh khỏi, hơn nữa anh ta còn bị Lệ Nam Hành nắm ngược lại, cổ tay đau nhức.

Cùng lúc đó, huấn luyện viên trưởng lại nhìn Lệ Nam Hành, đối diện với ý cảnh cáo rõ ràng trong mắt Lệ Nam Hành, anh ta không nói gì, chỉ nhìn bàn tay có thể tránh khỏi tay mình một cách vừa nhanh vừa không để lại dấu vết, thậm chí còn có thể dễ dàng bắt ngược lại cổ tay anh ta. Dù đây chỉ là một động tác nho nhỏ có biên độ vận động không được xem là quá lớn, nhưng anh ta có thể thấy được rằng Lệ Nam Hành này không hề đơn giản.

Thân thủ và tốc độ phản xạ của Lệ Nam Hành rất nhanh, tốt hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của anh ta.

Dù anh ta là huấn luyện viên trưởng ở đây, nhưng bàn về phương diện bản lĩnh, e là anh ta kém hơn Lệ Nam Hành cực nhiều.

Trên gương mặt của hai người đàn ông đều nở nụ cười vô cùng thản nhiên, hai người cứ nắm tay nhau như vậy, nhưng sự thật là âm thầm đọ sức với nhau. Cho đến khi huấn luyện viên trưởng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Lệ Nam Hành, sau khi tỉnh bơ đưa bàn tay đã trắng bệch ra sau lưng, Lệ Nam Hành mới có vẻ bình thản, lạnh nhạt nhìn anh ta: “Huấn luyện viên trưởng có gì muốn nói với tôi nữa không?”

Trong phút chốc, huấn luyện viên trưởng không nói gì, chỉ nhìn Lệ Nam Hành. Hai người đàn ông nhìn nhau, cả hai đều im lặng, dù không có kiểu cạnh tranh đối đầu như lúc có Trần Bắc Khuynh, nhưng đấu chọi trong yên lặng thế này lại khiến Phong Lăng cảm thấy lạnh sống lưng một cách kỳ lạ.

Hai người này sẽ không đánh nhau vì cô chứ?

Vì cô?

Chắc không đến mức ấy đâu.

Lúc Phong Lăng thấy chắc mình đã suy nghĩ nhiều, có lẽ không có khả năng họ sẽ đánh nhau, huấn luyện viên trưởng đã thấy tay mình đỡ đau hơn nhiều, anh ta tùy ý đặt tay bên người, không đụng chạm với Lệ Nam Hành nữa, chỉ nói: “Tối nay, sân thể dục của trường đại học bách khoa phía đối diện mở cửa tự do hàng tuần, chi bằng chúng ta đến đó đấu một trận? Giao đấu hữu nghị thôi, không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào cả, chỉ là khởi động tay chân đơn giản, anh thấy sao?”

Phong Lăng: “…”

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhếch miệng: “Tùy anh, tôi ok.”

Phong Lăng: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv