Em rời xa không phải vì anh, mà vì chínhbản thân em.
Nếu không rời xa anh, em sợ mình sẽkhông khống chế được bản thân.
Nếu tiếp tục bên nhau, chỉ sợ anh sẽ hậnem.
Không muốn thấy anh phải đau khổ tronglựa chọn.
Chẳng bằng chúng ta cả đời làm bạn.
Có lẽ như thế, em mới mãi mãi được ở bênanh…
Autumn
QuanNgoại cứ cách một tuần lại nghỉ một ngày, cho nên hôm đó Thu Thần không thểtránh khỏi việc phải ăn cơm ở nhà.
Trongbữa cơm, Thu Thần cười cười nói nói, lúc thì kể những chuyện vui ở quán, lúclại tranh cãi với ông nội, khiến không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn…
Ăn đượcnửa bữa, Thạch Chấn Vũ bỗng nói: “Có một chuyện anh vẫn chưa có cơ hội nói vớiem. Mấy hôm nay anh bận lo cho Băng Lan, ngày mồng Mười đến Mười lăm anh tínhđưa con bé đi đảo Bali chơi”.
ThuThần trừng mắt nhìn anh, trong phút chốc, cô không hiểu anh đang nói gì.
“MồngMười đến Mười lăm…”, cô thẫn thờ lẩm bẩm.
“Mấyngày hôm đó công ty không bận, hơn nữa anh cũng mới đặt hai vé máy bay. Chắc emkhông phản đối chứ?”
Phảnđối! Cô đương nhiên phản đối! Đó là kế hoạch mà anh sẽ đưa cô đi chứ! Trong đầuThu Thần chợt vang lên. Người đi đảo Bali cùng anh là cô mới đúng chứ! Đó làtuần trăng mật của họ, là sinh nhật của cô! Không phải là Băng Lan!
Cô mởto miệng nhưng không nói nên lời… cả thế giới như tan vỡ.
***
“ThuThần?”, chờ mãi không thấy câu trả lời của cô, anh hỏi lại.
Cô chợtđịnh thần lại, nghe thấy giọng nói của mình từ đâu đó vọng về: “Đương nhiênkhông phản đối, chúc hai người đi chơi vui vẻ!”.
Thậtlạ, hóa ra lúc đau tới mức tê tái, người ta vẫn có thể cười, vẫn có thể nói.
“Đúngrồi! Em quên mất, trên bếp vẫn còn nồi canh, để em đi mang lên…”, cô đẩy ghế,chạy vào bếp.
Bướcchân của cô hoàn toàn không hề có chút vội vàng hay hoảng loạn. Cô đi rất chậm,rất chú tâm, cô sợ nếu bước mạnh, những giọt nước mắt sẽ rơi xuống…
***
Cảmgiác của Thu Thần là như thế.
Trongtủ lạnh, một bình sữa đã biến chất, nhưng cô không nỡ vứt đi, cô muốn nói đó cóphải là ảo giác của mình không, có thể nó vẫn chưa hỏng, đợi thêm một chút nữa…
Thậtchẳng dễ dàng gì, cuối cùng cô cũng dứt lòng, cũng tìm được một lý do, khôngthể không vứt bỏ đi.
ViệcThạch Chấn Vũ đưa Băng Lan đi nghỉ mát thực sự cho Thu Thần biết, đã tới lúcphải từ bỏ rồi.
Hôm naylà ngày hai người họ từ đảo Bali về, trong lòng Thu Thần đã quyết định.
“Ôngơi, cháu ra sân bay đón họ đây!” Khi Thu Thần bước ra cửa, ông nội cũng đangngồi một mình trong phòng khách.
“Này,cháu đợi chút.”
“Cóchuyện gì vậy ông?”, Thu Thần quay đầu lại thấy ông nội đang mím môi, nhìn côvẻ không vui.
“Dạonày cháu về rất muộn!”
“Cháuxin lỗi…”
“Hơnnữa có Băng Lan ở nhà, cháu cũng ít khi nấu cơm, ngày nào cũng ăn món vừa nhiềudầu vừa mặn, cháu muốn hại chết ông hả?”
“Ôngnội…”
“Cháuđừng nói nữa! Còn nữa, cháu tưởng ông không biết mấy ngày nay cháu đang lo dọndẹp đồ đạc hả? Cháu định thế nào? Bỏ rơi ông già này sao?”
Tất cảvỏ bọc của Thu Thần đã bị lột bỏ, ngay trước mặt ông, mắt cô rưng rưng…
“Ôngkhông cho cháu đi!”, ông nội bỗng gào lên như sấm, “Cháu đi rồi ông phải làmsao? Ai sẽ là người ngày nào cũng ép ông đi tập thái cực quyền? Ai lo lắng việccơm nước cho ông? Ai nấu cho ông những món vừa nhạt vừa khó ăn đó? Nói tóm lại,ông không cho cháu đi! Cháu đừng nghĩ tới việc rời khỏi căn nhà này.”
“Ôngnội…”, Thu Thần buồn bã nói, “Ông đừng như thế, chẳng phải ông luôn hy vọngBăng Lan làm cháu dâu sao?”.
Ôngchùng vai xuống: “Không được, cháu không thể rời xa A Vũ. Trước đây ông sairồi, cháu là một phụ nữ tốt, là một người vợ tốt… A Vũ không nên có cháu rồi màvẫn còn như thế với Băng Lan…”.
“Ông,anh Chấn Vũ không sai, Băng Lan cũng không sai. Thực ra, lúc đầu anh ấy vì muốntốt cho Băng Lan nên mới kết hôn với cháu. Bây giờ Băng Lan đã về rồi, haingười họ lại tình đầu ý hợp như thế, sống với nhau cũng là điều tốt. Coi nhưtất cả chưa hề xảy ra, ông vẫn hy vọng Băng Lan là cháu dâu của mình mà. BăngLan rất ngoan, nhất định sẽ không chọc tức ông như cháu đâu!”
“Bâygiờ cháu nói những câu này mới là chọc tức ông! Cháu bỏ đi mới thực sự là chọctức ông!”
“Ôngnội…”, Thu Thần không biết phải nói thế nào.
“A Vũlà đứa ngốc nghếch, nó không hiểu gì cả, cháu mới là người thích hợp với nó.”
“Ôngnội, cảm ơn ông đã nói thế, nhưng chuyện tình cảm thì không thể nói là thích hợphay không thích hợp với ai được”, Thu Thần cười buồn.
“Cháuphải đi ra sân bay đây, sợ muộn lại không kịp.”
Ông nộithấy ý của cô đã quyết, thất vọng nói: “Cháu định bao giờ nói với nó?”.
“Tốinay ạ!”
***
Sau kỳnghỉ sáu ngày, đối diện với Thu Thần, tâm trạng của Thạch Chấn Vũ càng trở nênphức tạp.
Anh vốndĩ không nghĩ nhiều như thế, nhìn thấy Băng Lan tinh thần sa sút, phản ứng củaanh chính là an ủi cô hết mức có thể. Vừa hay anh đã lên kế hoạch đưa Thu Thầnđi nghỉ mát từ sớm, giờ Băng Lan có chuyện như thế nên anh nghĩ Băng Lan đươngnhiên sẽ cần cơ hội nghỉ ngơi này để giải tỏa tâm lý hơn Thu Thần.
Khôngngờ trong chuyến đi đảo Bali đó, Băng Lan đã nói cô ấy cần anh, cô ấy nhận raanh mới là người đối tốt với cô nhất trên thế giới này.
Đó làcảnh tượng trong giấc mơ của anh, cô gái mà anh mong đợi biết bao năm nay, cuốicùng đã đáp trả lại tình cảm của anh, đáng lẽ anh là người đàn ông hạnh phúcnhất trên thế giới này mới phải.
Có điềulúc anh nghe cô nói vậy, anh chợt thấy hoảng loạn.
Anhkhông hiểu vì sao mình lại bất an, mãi đến lúc ở sân bay, nhìn thấy Thu Thần,anh mới chợt hiểu nguyên nhân.
Bởitrong lòng anh hổ thẹn, cho nên càng day dứt. Anh bỗng có cảm giác hoảng hốt,rõ ràng hôm đó là sinh nhật của Thu Thần nhưng anh lại đưa Băng Lan đi nghỉmát, ngay cả câu chúc mừng sinh nhật anh cũng quên không nói, ngay cả một mónquà anh cũng không tặng…
Trênđường từ sân bay về tới nhà, thái độ của Thu Thần hoàn toàn không có gì khácbiệt, điều đó càng làm cho cảm giác tội lỗi của anh thêm nặng nề.
Cảmgiác tội lỗi ấy luôn ngự trị trong lòng, Thạch Chấn Vũ quyết định tối nay sẽnói chuyện rõ ràng với cô.
Tuy tìmcô nói chuyện có phần hơi kỳ quặc, nhưng anh không biết mình còn có thể tìm aikhác, cô là người bạn duy nhất mà anh có thể sẻ chia tâm sự.
“Anh đinghỉ ngơi rồi tắm rửa đi, lát nữa em có chuyện muốn nói với anh”, vừa bước vàonhà, Thu Thần đã nói với Thạch Chấn Vũ.
ThạchChấn Vũ hoàn toàn không ngờ, Thu Thần lại là người đề xuất việc đó với anhtrước.
“Ừm.”
Anhbước vào phòng, thứ đầu tiên mà anh chú ý đến là một túi đồ ngay ngắn ở phíatrên bàn trang điểm. Anh run sợ, trong lòng có một dự cảm không hay.
“Emmuốn nói chuyện gì với anh?”, anh chau mày nhìn cô.
“Anhkhông muốn tắm trước rồi chúng ta nói chuyện sau sao?”
“Không!Anh muốn biết ngay bây giờ.”
Biểuhiện của cô rất nhẹ nhàng, điềm tĩnh.
“Chúngta ly hôn đi!”, cô nói.
***
“Anhkhông muốn ly hôn”, phản ứng của anh là tức giận, có phần hoảng loạn.
“Anhmuốn ly hôn đấy.” Đôi mắt trong sáng của cô như trói lấy anh, ánh mắt nhìn thấukhiến anh không thể lánh đi đâu được.
“Anhquên rồi à, em là người hiểu anh hơn cả anh đang hiểu mình nghĩ gì nữa đấy.”
ThạchChấn Vũ chăm chăm nhìn cô. Vài giây sau, anh ngồi xuống giường.
“Embiết từ bao giờ?”
“Từ hômBăng Lan trở về em đã có dự cảm rồi, em biết anh không quên được cô ấy.”
Anh imlặng hồi lâu.
“Cóđiều, chúng ta sống với nhau rất hạnh phúc…”
ThuThần ngồi xuống, đặt tay lên tay anh.
“Cảm ơnanh đã nói thế”, cô mỉm cười, “Không sao. Chuyện ly hôn này đối với chúng ta mànói, không có gì là quá nghiêm trọng, phải không? Lúc đầu khi quyết định kếthôn chúng ta đã nói rất rõ rồi, bây giờ tình yêu của anh đã được đáp trả, emthực sự vui mừng cho anh. Có thể vài năm nữa, em sẽ có thể tìm được người mìnhyêu thực sự”.
Khônghiểu vì sao ngữ khí của Thu Thần tuy điềm tĩnh và nhẹ nhàng đến thế, nhưngThạch Chấn Vũ thì lại có cảm giác hoảng sợ và tức giận. Tâm trạng anh như đangbị giằng xé, giống như đang có một thứ gì đó rất quan trọng đang biến mất khỏitầm tay mà không có sức để níu kéo.
“Cáchnhìn của em thật thoáng…”, anh mở lời, “Những ngày tháng ở bên nhau, anh nghĩrằng em cũng có chút tình cảm với anh”.
Nhữnghồi ức ấy, quá khứ ngọt ngào ấy… vì sao cô có thể nhẹ nhàng rũ bỏ, không nóilời nào như thế? Việc mà ngay cả anh cũng không dám khẳng định, tại sao côkhông do dự gì mà đã quyết định rồi?
Một nỗibực dọc ở trong lòng, anh cắn răng muốn biết nguyên nhân tại sao.
“Cóchứ!”, Thu Thần ngẩng đầu cười.
“Em cótình cảm với anh, nhưng, đó là tình cảm bạn bè! Ồ! Không lẽ anh nghĩ là em yêuanh rồi đấy? Chuyện này anh có thể yên tâm. Anh đã quên mất là em từng nói, emtuyệt đối không lấy người mà em thực sự yêu sao?”
Anhkhông cười, sắc mặt xanh xao, giống như vừa bị ai đó tát vào mặt. Môi anh càngmím chặt…
ThuThần vừa cười vừa nói tiếp: “Thế coi như đã nói xong rồi nhé. Sáng mai em sẽchuyển về chỗ trọ, đơn ly hôn em để trong ngăn kéo đầu giường, lúc nào có thờigian, chúng ta đi làm thủ tục”.
“Phù!”,cô như vừa trút bớt được một gánh nặng. Cô nhìn anh, tiếp tục nói: “Được rồi!Cuối cùng cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện. Anh đi tắm đi. Em mệt rồi, muốn thayquần áo rồi đi ngủ”.
ThuThần nói xong, để anh ở lại đó. Cô ngẩng đầu lên, đi rất vội vàng vì sợ nướcmắt sẽ rơi trước khi mình tới phòng thay đồ…
***
Côđi thật, nhẹ nhàng, không một dấu vết…
Buổisớm hôm đó, sau khi Thu Thần đi, Thạch Chấn Vũ tỉnh dậy.
Anh cóthói quen quay người để ôm một vật gì đó, nhưng cánh tay anh bây giờ chỉ chạmvào không khí lạnh lẽo…
Anh vộivàng mở mắt, nhìn chiếc giường trống rỗng… sau đó mới sực nhớ…
ThuThần đi rồi, cô sẽ không bao giờ trở lại, sẽ không nằm trên giường của anh, anhcũng không được ôm cô nữa.
Cảmgiác vô cùng hụt hẫng như nghiêng sông đổ biển đang dâng tràn trong tâm tríanh. Anh hét một tiếng lớn rồi ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu.
Mãi mãikhông quên được cảnh hôm cô đi. Cô không muốn anh tiễn, mỉm cười chào tất cảmọi người, trên vai là chiếc ba lô. Sau đó cô quay người, ngạo nghễ đi về phíatrước, không hề quay đầu lại…
Sau hômđó, anh như rơi vào địa ngục. Bởi anh nhận ra mình không thể đè nén được nỗinhớ cô.
Trướcđây, khi cô còn ở bên, anh không cảm nhận được điều đó. Cô đi rồi, anh bắt đầunhớ tới những buổi sáng cô thân mật chải đầu cho anh, nhớ những món cơm cô nấu,những lúc hai người trò chuyện, nhớ lúc cô đấu lý với ông nội, nhớ những lúc côtới văn phòng của anh làm cho tất cả nhân viên đều không có tâm trạng làm việc,nhớ cảm giác lúc anh ôm cô vào lòng…
Anh nóivới mình rằng phải chấm dứt những suy nghĩ vớ vẩn ấy, anh có Băng Lan và ôngnội phải chăm sóc, anh còn phải lo biết bao việc của công ty, huống hồ Thu Thầnđã nói rất rõ ràng rồi, cô không hề yêu anh, chỉ coi anh là bạn.
Khônghiểu vì sao, nghĩ đến điều ấy anh cảm thấy khó chịu, hai hàm răng nghiến chặt.
“Rốtcuộc mày chờ đợi điều gì?”, anh tự hỏi mình.
ThuThần không sai. Cô ấy hoàn toàn làm theo những gì ban đầu cô ấy nói. Trong thờigian làm vợ của anh, cô chỉ cố diễn tốt vai diễn của mình. Khi anh do dự, côgiúp anh đưa ra quyết định. Cô không làm khó anh, cô rút lui, thậm chí một chútđố kỵ hay ghen tuông cũng không có.
Một kếtcục hoàn mỹ đến thế, nhưng rốt cuộc anh đang bực dọc chuyện gì?
Có thểchính vì cô không hề có một chút ghen tuông và tức giận… trong lòng anh có mộttiếng nói khe khẽ vang lên. Nhưng anh lập tức bác bỏ cách nghĩ này. Bởi vì,điều đó dẫn đến một sự thật mà anh không muốn thừa nhận, đó chính là…
“Dừnglại! Đừng nghĩ nữa!”, anh quát lớn.
Vộivàng đứng dậy, Thạch Chấn Vũ tự nói với bản thân mình, anh còn rất nhiều việcquan trọng phải làm, không thể lãng phí thời gian vào những điều vô ích này.
***
Nhưngcho dù làm việc như thế nào, Thạch Chấn Vũ vẫn nhận ra cả ngày hôm đó anh rấttồi tệ.
Nhânviên sợ anh hơn mọi khi, bởi anh càng ngày càng không hài lòng với công việccủa họ, càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
Trướcđây anh nghiêm túc, nhưng ít ra cũng không bới lông tìm vết trong công việc củangười khác, bây giờ nhìn thấy cái gì anh cũng ngứa mắt. Đến chính bản thân anhcũng thấy mình không phải là một ông chủ tốt, bởi anh đã để tình cảm cá nhânảnh hưởng tới công việc.
Buổitối về tới nhà, không khí gia đình cũng không khá hơn là mấy.
Ông nộithì không cần phải nói, từ lúc Thu Thần đi, ông không uống thuốc huyết áp nữa,thái cực quyền cũng không luyện, hoàn toàn không có tinh thần. Băng Lan thìkhông biết vì nguyên nhân gì, tối qua lại khóc cả đêm ở trong phòng, hai mắtsưng đỏ. Nói thực, anh không có sức để an ủi cô nữa, bởi tâm trạng của anh cũngchẳng lấy gì làm tốt đẹp.
“Cháuđi ra ngoài.” Nói xong câu đó, anh cũng không ăn cơm nữa, bước ra khỏi cănphòng với không khí đầy u ám.
Anh láixe lòng vòng không mục đích, đột nhiên anh phát hiện mình đã dừng xe ở trướccửa Quan Ngoại.
Vì saolại không chứ? Anh nghĩ. Chẳng phải cô nói hai người vẫn là bạn bè sao?
Nếu làbạn bè, sao anh không thể tới quán của cô để ngồi uống rượu như ngày trước?
Nghĩthế, anh dừng hẳn xe lại, bước vào trong.
QuanNgoại vẫn như thế, cảm giác thoải mái, âm nhạc du dương, cô cũng vẫn như thế.
Mở cửaquán, đã nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc: “Chào mừng quý khách!”
Giâyphút đó, tim anh như ngừng đập, sau đó lại đập dữ dội hơn.
“Hi!”,mắt Thu Thần sáng lên.
Khí sắccủa cô rất tốt. Không chỉ là quá tốt, mà còn hơn trước rất nhiều. Chiếc váy bócàng tôn thêm thân hình yêu kiều của cô.
Nếu nhưlà ngày trước, anh tuyệt đối không cho phép cô mặc như thế! Anh nghiến răngnghĩ ngợi.
Hai từ ngàytrước làm đôi mắt anh tối sầm lại.
Anhbỗng hiểu ra rằng, mình không có quyền để làm việc đó nữa.
“Anhuống gì?”, cô tiếp anh.
Quenbiết nhau năm năm, một năm sống cùng nhau, sao cô còn hỏi anh uống gì? Anh lặngyên, bỗng căm hận người con gái trước mặt…
“Bòtrắng”, anh lạnh nhạt trả lời.
ThuThần nhướng đôi mày: “Vâng, anh chờ một chút”.
Vừa đưaly bò trắng tới trước mặt anh, Thu Thần đã bị khách ở bàn khác gọi tới.
ThạchChấn Vũ chăm chú nhìn, cô như một nàng tiên, đi quanh mấy anh chàng nhìn có vẻlà dân văn phòng. Anh uống một hơi hết ly rượu, hoàn toàn không hiểu cảm giácmình vừa uống ly bò trắng là gì.
“Saohôm nay lại có thời gian rảnh mà tới đây thế?”, cuối cùng Thu Thần cũng bướctới gần anh.
Anhngẩng đầu lên, cô đang cười tươi, giọng điệu của cô giống như đang nói chuyệnvới những người khách khác, nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thực ra là lạnhnhạt.
“Đếnuống rượu”, anh nghiêm nét mặt.
“Rathế… đúng rồi, ông nội và Băng Lan gần đây thế nào? Anh với Băng Lan bao giờthì kết hôn? Nhớ gửi thiếp mời cho em nhé!”
“ThuThần, sao em không qua đây nói chuyện với bọn anh?”, một người khách bước tớigần cô.
“Ồ, đâylà ai thế?”, người đàn ông đó nhìn Thạch Chấn Vũ, rồi lại quay đầu nói chuyệnvới Thu Thần, “Thế này không công bằng đâu! Vì một người khách mà lại bỏ rơibao nhiêu người thế!”.
“Khôngkhông không!”, Thu Thần huơ tay cười cười, “Anh ấy không phải khách hàng bìnhthường! Đây là chồng cũ của em”.
“Cáigì? Em đã kết hôn rồi?”
“Vâng!Nhưng ly hôn rồi. Chàng trai nào muốn theo đuổi em thì vẫn còn cơ hội đó.”
“Ồ! Quátốt, quá tốt…”
ThạchChấn Vũ biết cô đang nói đùa, nhưng anh không thể tiếp tục ngồi ở đây để nghecô bông đùa tình tứ với người con trai khác được nữa.
Anhđứng dậy, để tiền trên bàn, quay người bước đi không nói một lời.
“ChấnVũ…”, Thu Thần sững sờ trước hành động của anh, sau đó cô liền đuổi theo.
“Chờmột chút!”
Đến đầungõ thì cô đuổi kịp và kéo lấy tay anh.
“Anhsao thế?”, Thu Thần nhẹ giọng. Trong mắt cô thể hiện sự yếu đuối, không hề hờihợt bông đùa như hồi nãy.
Anh cúixuống nhìn cô, đóng băng tình cảm của mình.
“Khôngcó gì, chỉ là tới xem em sống có tốt không. Có điều, việc làm đó của anh chắcchắn là quá thừa thãi rồi, em sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trước rấtnhiều”, giọng nói của anh có phần giễu cợt, nhưng chính bản thân anh cũng khônghề nhận ra.
ThuThần tròn mắt ngạc nhiên… cô không hiểu.
Giọngcủa Thạch Chấn Vũ cực kỳ lạnh nhạt: “Sau này anh sẽ không bao giờ tới đây nữa.Tuy em nói chúng ta còn có thể là bạn bè, nhưng anh biết mình không thể tiếptục làm bạn bè được nữa”.
Anh rúttay mình ra khỏi bàn tay cô và quay người đi.
ThuThần đứng ngây ở đó, không thể không chế được tình cảm của mình được nữa, côchạy lên phía trước và ôm chặt lấy anh.
Anhsững sỡ, đây là một cái ôm thật chặt, cả thân thể cô như ôm chặt lấy tấm lưngcủa anh, anh có thể cảm nhận được sự run rẩy và cả tiếng khóc nghẹn ngào củacô. Anh không dám tin, nhưng thực sự cô đang khóc, anh cũng cảm nhận được nướcmắt cô đang thấm ướt lưng áo mình…
Vì sao?Vì sao cô lại khóc? Anh chưa bao giờ thấy cô khóc…
“ThuThần…”, tim anh đập mạnh.
Một lúcsau cô mới buông ra.
ThạchChấn Vũ quay đầu lại, vội vàng tìm gì đó trên khuôn mặt cô. Anh không biết mìnhđang tìm gì… chỉ cảm thấy đó là một thứ rất quan trọng.
ThuThần dùng tay lau những giọt nước mắt trên mặt mình, nở nụ cười gượng gạo với anh.
“Emhiểu, em cũng rất buồn khi chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa… em sẽrất nhớ anh.”
Là nhưthế sao? Cô chỉ khóc vì đánh mất một người bạn?
Anhkhông có cơ hội tìm được câu trả lời, bởi Thu Thần đã vội vàng vẫy tay chào anhrồi quay lại Quan Ngoại.
***
“Anhđừng tới tìm tôi nữa! Cho dù bây giờ anh có quay về, tôi cũng không gặp anhnữa!”, sau tiếng khóc lớn, Băng Lan tức giận dập điện thoại.
Anh ấyvẫn gọi điện thoại cho mình! Anh ấy vẫn nói yêu cô! Thế những người đàn bà ấythì sao? Biết bao nhiêu người đàn bà ấy thì sao?
Hồi lâusau, cô vẫn chăm chú nhìn vào di động, toàn thân run rẩy.
Nếu anhcòn gọi tới, nhất định cô sẽ tiếp tục chửi rủa anh, sau đó lại dập điện thoại!
Cô nhấtđịnh sẽ nói với anh, hai người bọn họ đã chẳng còn gì nữa!
Nhưngđiện thoại lại không reo lên lần nào nữa…
Tới khiBăng Lan nhận ra mình thực sự mong đợi điện thoại lại reo lên lần nữa, cô vừasợ hãi vừa tức giận. Vội vội vàng vàng cầm di động, nhấn mạnh vào nút tắt máy,tựa như cô đang ngăn những ảo tưởng mà mình không nên có.
Côkhông thể giẫm vào vết xe đổ nữa. Nếu gặp Sở Hạo, cô nhất định sẽ mềm lòng, sẽlại tha thứ cho anh, rồi mọi chuyện lại tiếp tục xảy ra như trước, lại tranhcãi rồi tha thứ… Cứ lặp đi lặp lại đau đớn như thế.
Nguyên nhâncô từ New York về Đài Loan là bởi không muốn tiếp tục vòng luẩn quẩn như thếnữa. Nhưng nếu anh quay về…
BăngLan mím môi lại.
Không!Cô sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào.
Biệnpháp tốt nhất là… cưới anh Thạch.
Điềunày không những làm cho anh hết hy vọng, mà chính cô cũng không còn hy vọng.
Thực ralúc cô về Đài Loan, hiểu được sự chăm sóc chu đáo của anh Thạch đối với mình,cô vô cùng cảm động và bắt đầu có suy nghĩ ấy. Sau một năm bôn ba vất cả, cômới hiểu được rằng trước đây cô đã được anh yêu thương, chăm sóc như thế nào.
Lúc đầucô còn cảm thấy nếu cướp anh Thạch, sẽ có lỗi với Thu Thần, thế nhưng đã làngười thì ai cũng ích kỷ, cô nhận ra mình không muốn đánh mất sự yêu thươngchăm sóc của anh, nhất là những lúc cô yếu đuối…
Cô quyếtđịnh kết hôn với anh Thạch.
Tuyđiều này là một tổn thương lớn với Thu Thần, nhưng cô tin Thu Thần, một ngườivừa thông minh vừa dũng cảm, nhất định sẽ đứng lên trong vũng lầy tình cảmnhanh hơn cô…
***
Trênđường về nhà, Thạch Chấn Vũ cứ như người mất hồn. Bởi vì tất cả tâm tư tình cảmcủa anh đã bỏ lại ở Quan Ngoại, để lại nơi Thu Thần rồi.
Khi vềtới nhà đã quá nửa đêm. Anh quay về phòng mình thì thấy đèn trong phòng vẫnsáng.
“BăngLan? Em ở đây là gì?”
“AnhThạch…” Đang nằm trên giường Băng Lan vội bật dậy, đứng đối diện với anh. Cômặc một bộ đồ ngủ trắng, vẻ mặt có chút căng thẳng và hoang mang.
“Em lạikhóc rồi?” Mắt của cô sưng đỏ.
“Vâng…”,cô cúi đầu, “Em đã nghĩ rất nhiều, cũng quyết định rồi…”.
“Quyếtđịnh?”
“Vâng!”
BăngLan hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào anh: “Anh Thạch, chúng ta kết hônđi!”.
“Vìsao?”, Thạch Chấn Vũ phản ứng theo trực giác.
Lời đãnói ra rồi anh mới kinh ngạc. Vì sao anh lại hỏi thế? Chẳng phải đây là giấc mơcủa anh sao? Vì sao phản ứng của anh không phải là vui mừng tột độ? Vì sao…
Hoàntoàn không cảm thấy được sự giằng xé trong nội tâm của anh, Băng Lan trả lời:
“Bâygiờ em hiểu rồi, anh là người tốt nhất với em trên thế gian này. Kết hôn vớianh, nhất định em sẽ hạnh phúc.”
“Còn SởHạo?”
“Đừngnhắc tới anh ta nữa!”, nghe đến cái tên đó, Băng Lan trở nên kích động, “Đó làmột kẻ lừa đảo! Em sẽ không bao giờ tin anh ta nữa. Cho dù anh ta gọi cho embao nhiêu cuộc điện thoại, hay giải thích bao nhiêu đi nữa, em cũng không nghevà sẽ không quan tâm tới anh ta nữa”.
“Anh tađã tìm em?”
“Khôngchỉ một lần”, Băng Lan nhếch miệng nói, “Em không nhận máy, hôm nay anh ta còntồi tệ tới mức dùng điện thoại của bạn để gọi cho em. Anh ấy nói sẽ quay về ĐàiLoan tìm em, em không muốn cho anh ta cơ hội. Anh Thạch, chúng ta kết hôn đi,được không? Như thế anh ta sẽ không thể làm phiền em được nữa.”
ThạchChấn Vũ trừng mắt nhìn cô, sau đó lắc đầu: “Em nói muốn kết hôn với anh chỉ làđể từ bỏ cậu ta”.
“Khôngphải như thế! Không chỉ là như thế!”, Băng Lan vội vàng phủ nhận, “Ngoài điềuđó ra, em thực sự thích anh, anh Thạch. Chỉ có anh mới thương em, em ân hận vìtới giờ mới hiểu được rằng… em… em yêu anh…”.
Như đểthuyết phục anh hơn, thân thể kiều diễm của cô lại gần anh thêm chút nữa, đôimôi đỏ hơi mở, nhưng biểu hiện lại rất căng thẳng…
Môi côcàng lúc càng gần anh…, chỉ còn một chút nữa…
Từnggiây trôi qua, hai người cảm nhận thấy hơi thở của nhau…
Nhưng,cô không có cách nào…
ThạchChấn Vũ né người, lùi về phía sau một bước, nhìn cô, bật cười.
Vàigiây trôi qua, anh chợt hiểu ra điều gì đó, những chuyện mà lâu nay anh chưahiểu được, bây giờ tất cả đều quá rõ ràng…
“AnhThạch?”, Băng Lan nghi hoặc nhìn anh.
“Emkhông thể hôn anh được, đúng không? Bởi vì thứ cảm giác đó rất lạ, giống nhưloạn luân.”
Lời nóicủa anh làm cô sững sờ. Sau đó cô chầm chậm gật đầu.
“Bởi vìchúng ta đều coi nhau là người thân.”
BăngLan lại gật đầu.
“Em làngười rất quan trọng với anh, chúng ta không cần phải kết hôn để xác định mốiquan hệ này, anh sẽ mãi chăm sóc, yêu thương em, coi em như là em gái mình.”
BăngLan ngồi xuống giường, suy nghĩ về những lời mà Thạch Chấn Vũ vừa nói.
Một lúclâu sau, như đã hiểu thấu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.
“Anhnói rất đúng.”
ThạchChấn Vũ cảm thấy như vừa trút bỏ được một tảng đá lớn trong tim, lúc này anhkhông còn huyễn hoặc về tình cảm của mình nữa, chỉ còn một chuyện duy nhất làanh không thể yên tâm được…
Anh xoađầu Băng Lan: “Em đã lớn, cũng hiểu biết rồi. Trước đây là anh không đúng, chămsóc em một cách thái quá, từ nay em phải học cách suy nghĩ chín chắn hơn, trốntránh không bao giờ giải quyết được vấn đề, chuyện của em và Sở Hạo, em phảinói chuyện cho rõ ràng với cậu ta”.
BăngLan lại cúi đầu nghĩ ngợi.
“Vâng…em sẽ làm thế.”
“Tốtlắm.”
BăngLan đứng dậy: “Anh Thạch, khuya lắm rồi, em đi ngủ đây”.
“Chúcngủ ngon!’
***
Chuyệntrò với Băng Lan xong, Thạch Chấn Vũ cũng không đi ngủ ngay. Thực tế là lúcnày, anh không thể nào ngủ yên được.
Bởi vìđêm nay anh mới phát hiện ra một sự thực… anh yêu Thu Thần, anh cần Thu Thần,người anh thực sự khao khát muốn có được chính là cô.
Anhkhông biết mình phát sinh tình cảm với Thu Thần từ bao giờ, nhưng anh yêu ThuThần là điều chắc chắn.
Có thểtrước đây anh cũng có chút tình cảm khác lạ đối với Thu Thần. Nếu không thì đờinào một chàng trai không dễ thổ lộ tình cảm như anh lại có thể tâm sự với côtất cả mọi chuyện như thế?
Nếumiễn cưỡng lấy tình cảm bạn bè để định vị mối quan hệ của hai người, thế thìphải giải thích như thế nào về những quyến luyến, ân ái của họ sau khi kết hôn…Bạn bè, có thể đó là lúc ban đầu, thế nhưng mưa dầm thấm lâu, ở bên nhau cànglâu thì càng thấu hiểu nhau, cô đã trở thành máu thịt của anh, trở thành mộtphần cơ thể của anh…
Khôngthể lừa dối chính bản thân mình thêm nữa, sự hụt hẫng tột cùng sau khi để mấtcô, chính là cảm giác bị đánh mất một nửa của mình…
ThạchChấn Vũ đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Anhphải gặp được Thu Thần! Lúc này anh đã hiểu mong muốn của mình, anh muốn được nhìnthấy cô…
***
KhiThạch Chấn Vũ tới Quan Ngoại thì chỉ còn một mình A Quý ở cửa hàng.
“ThuThần đâu?”, anh vội vàng hỏi.
A Quývừa lau cốc, vừa nheo mày nhìn anh: “Anh tìm cô ấy làm gì? Lại có chuyện với côgái bé bỏng của anh rồi à? Muốn tâm sự nỗi buồn với cô ấy sao? Hay là muốn côấy làm cố vấn tâm lý?”.
Châmchọc, mỗi một câu nói của A Quý đều như đang châm chọc anh. Thạch Chấn Vũ khôngngờ A Quý lại tỏ thái độ như thế với mình.
“ThuThần đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Anhkhông quan tâm tới những chuyện vặt vãnh đó, bây giờ anh chỉ muốn gặp Thu Thần.
“Lúcanh đi rồi, tâm trạng của cô ấy không tốt nên đã về nhà rồi.”
ThạchChấn Vũ không hỏi vì sao Thu Thần lại có tâm trạng ấy, anh liền bước thẳng rangoài.
“Này!Chờ tôi một chút!”
A Quýbỏ giẻ lau xuống, đuổi theo và tức giận đặt tay lên vai anh.
“Nếuanh tìm Thu Thần chỉ để kể lể chuyện anh với Băng Lan thì tôi không cho anh đitìm cô ấy đâu.”
“Tôitìm cô ấy không phải vì có chuyện với Băng Lan”, Thạch Chấn Vũ chau mày.
“Thế vìchuyện gì?”
“Tôimuốn nói cho cô ấy biết, tôi là một thằng ngu, đến bây giờ mới biết mình yêu côấy.”
A Quýsững sờ vài giây, há miệng ngạc nhiên.
ThạchChấn Vũ cười cay đắng: “Có thể giờ đã muộn rồi, có thể cô ấy từ trước tới giờluôn luôn coi tôi là bạn, thế nhưng tôi thực sự muốn nói cho cô ấy biết tìnhcảm của mình”.
A Quýbỏ tay khỏi vai anh. Thạch Chấn Vũ cười, rồi quay người bước đi.
“Anhchờ một chút!”, A Quý như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, liền gọi anh lại.
ThạchChấn Vũ quay đầu lại vẻ không vui. Anh thực sự không muốn mất thời gian với AQuý nữa, anh muốn gặp Thu Thần.
“Có lẽtrước khi gặp cô ấy, anh nên biết một số chuyện.”
“Chuyệngì?”
“ThuThần có thói quen viết blog. Chỉ khi ngồi trước bàn phím, cô ấy mới dám đối diệnvới tình cảm của chính mình. Anh nên đọc thử xem! Bút danh của cô ấy làAutumn.”