Editor: Thập Bát Sơn Yêu
———————
"Ô... Ô ưm..."
Vu Mạn Mạn bị côn th*t cắm đến nói không ra lời, chỉ có thể phát ra âm thanh rách nát ngắt quãng, tay cô gắt gao nắm chặt quần tây của Tiêu Lê, bị côn th*t nhanh chóng va chạm khiến hốc mắt hơi hơi phiếm hồng.
Sau đó giây tiếp theo, côn th*t còn bành trướng của người đàn ông liền rút ra khỏi miệng cô.
Nước bọt bởi vì cọ xát mà trở nên sền sệt, thời điểm Tiêu Lê rút côn th*t ra, quy đầu thậm chí còn kéo theo một sợi chỉ bạc từ trong miệng Vu Mạn Mạn. Vu Mạn Mạn ngốc ngốc nhìn sợi chỉ bạc trong suốt bị kéo đứt đoạn, sau đó nhanh chóng biến mất trên quy đầu của người đàn ông.
"Tiếp theo."
Giọng nói của Tiêu Lê truyền đến từ đỉnh đầu, giây tiếp theo Vu Mạn Mạn liền bị người đàn ông kéo lên từ trên mặt đất, sau đó một trận trời đất quay cuồng bị đè ở trên sô pha.
"Trình tự này của cô cũng cần một giả thiết nữa." Tiêu Lê tùy tiện đặt bản thảo ở bên cạnh Vu Mạn Mạn, nhìn lướt qua lại nhăn lại mi: "Sau khi khẩu giao lại hôn môi sẽ làm tôi có cảm giác đang ăn dịch thể của mình, tôi không thích như vậy, tôi hy vọng cô có thể chiếu cố cảm giác của người đọc nữ đồng thời cũng chiếu cố một chút bộ phận người đọc nam."
Nói xong, Tiêu Lê đưa tay nới lỏng cà vạt, hơi thở nóng rực phun lên làn da Mạn Mạn, một bàn tay của người đàn ông nhanh chóng chui vào trong áo ngủ, kích thích đến sống lưng Vu Mạn Mạn nổi lên một tầng da gà.
"Đừng, đừng! Thôi bỏ đi!" Vu Mạn Mạn đã sắp khóc, mặc dù cô thèm thân thể của Tiêu Lê, nhưng nếu như lúc này cô thực hiện được, chắc chắn khi Tiêu Lê ra khỏi đây sẽ đâm chết cô: "Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, ngài tha cho tôi lần này đi, về sau tôi không dám dĩ hạ phạm thượng nữa!"
Nói trắng ra, Tiêu Lê tức giận còn không phải là vì những câu nói kia của cô sao, người này keo kiệt cũng không phải ngày một ngày hai. Vu Mạn Mạn nói xong lại nhéo eo mình một cái, hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Lê, nỗ lực làm bản thân nhìn càng đáng thương hơn một chút.
"Cơ hội khó có được, đương nhiên là muốn thảo luận hết, cô cảm thấy sao?"
Tiêu Lê căn bản không để ý, mặc dù là đang hỏi ý kiến của Vu Mạn Mạn nhưng giọng điệu lại không cho phép cự tuyệt.
Bàn tay của hắn vòng đến sau lưng Vu Mạn Mạn, ngón tay gỡ áo ngực ra, sau đó liền nắm lấy nhũ thịt mềm mại trong tay.
Ngực của Vu Mạn Mạn rất lớn, nhưng cố tình ngày thường lại thích mặc quần áo rộng thùng thình, làm cô nhìn có vẻ hơi mập. Bây giờ Tiêu Lê đẩy áo ngủ lên, khiến vòng eo tinh tế thon gọn của cô lộ ra ngoài.
"Tôi kiến nghị cô nên học tập cách ăn mặc và trang điểm của nữ chính."
Tiêu Lê giọng điệu không chút để ý, đôi mắt còn đang đánh giá bản thảo, thấp giọng đọc lại bản thảo: "Tay nam chính đè bên tai nữ chính, một cái tay khác nắm lấy nhũ thịt của cô ấy, trực tiếp cắm vào như vậy..."
Trên thế giới này còn có việc gì làm ngươi thấy thẹn so với việc có người ở đọc lại văn chương mà ngươi viết ở bên tai nữa.
Vu Mạn Mạn sắp phát điên rồi, ngón chân cũng nhịn không được mà co quắp lại, trong lòng lại nghĩ chờ lát nữa trực tiếp nhảy lầu hay là chờ sau khi Tiêu Lê đi rồi thì thắt cổ, liền thấy Tiêu Lê học tư thế trong bản thảo.
"Như vậy thì nửa người dưới sẽ thiếu điểm tựa, căn bản không chen vào được." Tiêu Lê nói, sau đó lại đứng lên, một bàn tay câu lấy quần lót của Vu Mạn Mạn kéo xuống, một bàn tay còn lại cầm lấy côn th*t giữa hai chân đã bị nước miếng làm ướt dầm dề, giọng điệu giống như Vu Mạn Mạn là đứa ngu ngốc.
Vu Mạn Mạn căn bản không có tâm tư đi so đo vấn đề rốt cuộc là ai ngu ngốc với Tiêu Lê, đầu óc cô giờ phút này đều đang suy nghĩ lát nữa Tiêu Lê có cắm vào không, lại nghe Tiêu Lê hừ cười một tiếng: "Vừa rồi nói không cần, nhưng phía dưới nhanh như vậy đã ướt rồi."
Quần lót đã ướt, chứng minh vừa rồi lúc khẩu giao đã bắt đầu chảy nước.
Vu Mạn Mạn thẹn quá thành giận đang chuẩn bị phát tác, hai chân đều đã giơ lên không trung, Tiêu Lê liền thuận thế nắm lấy hai đầu gối của cô, kiên quyết cắm côn th*t vào.
"A... a a..."
Vu Mạn Mạn bị cắm đến thẳng eo, toàn bộ xương sống đều giãn ra một chút. Nhiều năm như vậy cô gần như đã sắp quên loại cảm giác này, cảm giác tràn ngập, no căng, tê mỏi lại làm người muốn ngừng mà không được. Nhưng kích cỡ côn th*t của Tiêu Lê quả nhiên rất lớn, Vu Mạn Mạn ở thời điểm sau khi hắn cắm vào đỉnh đầu liền nở hoa, loại cảm giác sung sướng này lập tức liền hóa thành một loại nguy cơ khẩn trương.
"Chậm, chậm một chút a..." Quá thô dài, Vu Mạn Mạn gần như không dám thở mạnh, cô thậm chí còn không cảm giác Tiêu Lê động như thế nào, nhưng khoái cảm đã không ngừng ập vào trước mặt.
Cô cảm giác mặt mình rất nóng cũng rất mất mặt, nhưng lại không rảnh đi suy nghĩ lung tung, Tiêu Lê nhẹ nhàng va chạm bên trong cô: "Tiêu, Tiêu Lê!"
Tiêu Lê đối với việc Mạn Mạn nhanh như vậy đã bắt đầu hếch mũi lên mặt gọi thẳng họ tên hắn cũng không có truy cứu, chỉ là cầm lấy bản thảo ở một bên lên, eo nhẹ nhàng đâm vào bên trong đồng thời còn không quên dùng dư quang tiếp tục xem kỹ nội dung trên bản thảo.
"Sướng sao, bởi vì như vậy mới là bình thường." Giống như là nội dung phía sau không còn quan trọng lắm, bàn tay đang nắm chặt bản thảo của Tiêu Lê trực tiếp nắm lấy đầu gối Vu Mạn Mạn, côn th*t đâm đến chỗ sâu kích thích cô cao trào, dâm thuỷ nóng bỏng lại ướt át bao bọc lấy toàn bộ quy đầu của hắn.
"Nhớ kỹ cảm giác bây giờ của cô."
—————
Thập Bát Sơn Yêu.