Nói xong anh ta nhẹ nhàng giẫm chân một cái, hình dáng của hang đá trong nháy mắt liền thay đổi.
Bờ đá thô trong chớp mắt biến thành một tường đá cổ kính, một chiếc cửa nhỏ bằng trúc che lại, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ cùng một bệ đá hoa sen. Toàn bộ hang đá biến thành một nhà cổ bằng đá thanh nhã.
Tôi ngây người ra nhìn, đã lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy sự việc như thế này.
Đây là ảo thuật đúng không?
Nhưng quả thật đây cũng quá chân thật.
Tôi sờ sờ cánh cửa bằng trúc, không đợi tôi kịp phản ứng thì Giao đã đi vào, cách thật xa mới nói lại một câu: “Đêm khuya rồi, cô không đi vào thì cứ ở ngoài đó đi, buổi tối trên núi có chó sói.”
Có chó sói!
Tôi trong nháy mắt tỉnh hồn lại, không sai, vì thôn chúng tôi ở một nơi quá hẻo lánh nên quả thực núi xung quanh có không ít động vật hoang dã, nhất là chó sói. Hai năm trước chính mắt tôi còn thấy chó sói vào thôn ăn trộm gà.
Tôi cũng không khách khí, trực tiếp chui vào trong sân.
Vào tới phòng khách nhà anh ta tôi mới thấy người đàn ông tên Giao này so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn gấp mười lần.
Không đúng, là gấp trăm lần. Trí tưởng tượng của tôi thật tệ, trước khi nhìn thấy anh ta tôi chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người đàn ông đẹp trai như vậy.
Chiếc đèn vàng trong nhà anh ta chiếu lên gương mặt trắng nõn tăng thêm một tầng ấm áp.
Chỉ cần nhìn anh ta thôi là đã thật sự thấy khó sống chung, tôi chỉ cần nghĩ đến gương mặt này vừa rồi ôm tôi đi một đường dài là đã muốn say, trước đó còn cứu tôi hai lần. Tôi liền thấy bối rối, thậm chí ngay cả tay cũng không biên nên đưa tới hay bỏ xuống.
“Tới đây, cởi áo ra.” Giao ngồi trên một chiếc giường rất đẹp nói với tôi.
Tôi hoảng sợ rúm cả người.
Những người đẹp trai như bọn họ đều thẳng thừng như vậy?
Bảo người ta tới rồi cởi quần áo?
Mặc dù anh ta rất đẹp trai, nhưng là…
Tôi lộ vẻ mặt do dự khó xử một chút.
Lý trí nói với tôi, anh ta quá thần bí, tôi nên cách xa anh ta một chút.
Nhưng anh ta quá đẹp trai, gương mặt ưa nhìn như vậy, bắp thịt rắn chắc như vậy, dáng người kia…
Ánh mắt tôi lặng lẽ nhìn xuống tám khối cơ bụng rắn chắc.
Bởi vì anh ta choàng áo cho tôi cho nên nửa trên người anh ta đang để trần, chỉ là lúc trước tôi co rúm trong ngực anh ta nên không chú ý.
“Đẹp không?” Anh ta chú ý tới ánh mắt tôi, khóe miệng cong lên mỉm cười, hỏi tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt liền di chuyển qua nơi khác, tự nhiên gật đầu một cái: “Đẹp, rất đẹp… Không, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Tôi hoảng hốt vội vàng giải thích nhưng anh ta chỉ bật cười.
Sau đó anh ta lần nữa vẫy vẫy tay với tôi, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, cởi đồ ra!
Tôi…
Tôi tiến thoái lưỡng nan, trong lòng rất muốn nghe lời anh ta đi tới nhưng đạo đức lại không cho phép.
Cho dù anh ta cứu tôi nhiều lần đi nữa thì anh ta cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Hơn nữa anh ta có phải là ‘người’ hay không tôi còn chưa thể xác định được, cho dù anh ta có khả năng bắt quỷ thì cũng không thể tự nhiên biến hang đá thành nhà đi?
Tôi đứng tại chỗ không dám di chuyển.
Ngay khi tôi còn do dự không biết nên làm thế nào thì một trận gió rét lướt qua trước mặt.
Áo choàng trên người tôi bị gió thổi lên bay rơi xuống mặt đất.
“A!” Tôi hoàn toàn sợ hãi, quan trọng hơn chính là người tôi hoàn toàn trống không, tôi bị người ta thấy hết.
“Tôi đã nói tôi không có hứng thú với cô, cô không cần đề phòng.” Giao nhìn tôi có chút buồn cười, ánh mắt lạnh lại hoàn toàn ngược lại, quét một vòng toàn thân tôi rồi cuối cùng dừng trên ngực tôi.
Thấy dấu ấn trên ngực tôi, Giao tiên hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Quả nhiên, tôi thắc mắc tại sao máu của vật đàn ông kia tại sao lại không có hiệu lực, hóa ra cô đã bị cho uống thi dầu*.” (*thi dầu: ngày xưa dùng mỡ động vật làm dầu để thắp đèn, thi dầu là… mỡ người)
“Gì? Tôi bị cho uống cái gì?” Nghe được hai từ thi dầu tôi trong nháy mắt muốn chạy trốn, thậm chí quên cả việc lúc này tôi đang không mảnh vải che thân.
Giao lập lại: “Thi dầu.”