Văn phòng.
Kỳ thi tháng sắp đến, toàn bộ tổ giáo viên của khối 11 đang cùng nhau ra đề thi.
Kế hoạch mục tiêu học tập của học kỳ sau lớp 11 đều hướng tới tiêu chuẩn thi đậu vào đại học mà làm, vì vậy đề thi cũng được nâng cấp độ cao hơn một bậc.
“Lão Trần này.” Giáo viên toán của lớp năm hỏi, “Nghe nói đám nhóc bên lớp 1 cùng nhau làm đơn kiến nghị à? Chú đã làm cái gì vậy, để chuyện lớn thành ra như vậy?”
Tình hình cụ thể không truyền ra ngoài, các giáo viên trong khối vẫn chưa biết, vừa nghe thấy đề tài này liền nghiêng tai nghe ngóng.
Lão Trần ngậm điếu thuốc đang ngồi xem báo điện tử về một cuộc đua ngựa, làn khói tràn qua phổi rồi men theo hơi thở đẩy ra ngoài lượn lờ khắp phòng làm việc.
Lão Trần nở một cười khinh thường, chế nhạo nói: “Cứ để bọn nhóc đó làm. Một tờ đơn kiến nghị chứ gì? Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên, có gì để nói chứ? Đứa nào mà chẳng sinh ra từ khu ổ chuột của khu B? Ai thèm quan tâm nào?”
Làm gì có ai quan tâm đến?
Mắng Lâm Phụ Tinh thì sao? Nó với ba mình đã sớm làm ầm ĩ đến từ mặt nhau rồi, còn có thể làm ra cái trò trống gì nữa? Nó dám cầm ghế giơ lên, đến lúc đó còn có thể lợi dụng việc đuổi học để đe dọa mà moi từ nó được khối tiền ấy chứ. Bàn tính trong lòng lão Trần gõ kêu cạch cạch thật to, nhà Lâm Phụ Tinh có rất nhiều tiền nha…
“Ha ha, cũng phải.” Giáo viên nọ cười ra tiếng, cảm thấy lời nói vừa rồi hoàn toàn không cần thiết phải nói thêm nữa, quay về chỗ ngồi của mình, “Chị gái chú chính là phó hiệu trưởng mà, sau này còn mong chú giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn đó.”
“Đương nhiên, không thành vấn đề.” Lão Trần cười to lộ cả răng, không ra đề mà tiếp tục ngồi đọc báo.
Hai ngày trước ông ta cược sai hai con số, thua một đống tiền nên lần này chuẩn bị muốn bù lại cho tốt. Ông ta dùng cây bút đỏ khoanh một vòng tròn trên một dãy số, lôi điện thoại ra đăng nhập vào trang web chuẩn bị mua thì có người bỗng gọi tới, lão Trần nhìn tên người gọi, nhấc máy: “Alo, chị à, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Trần Phương bên kia đầu dây rất không tốt, vừa thông liền trực tiếp hỏi luôn: “Chú đã chọc tới ai?”
Lão Trần không hiểu gì, giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Không mà?”
Trần Phương hỏi: “Đơn kiến nghị là chuyện gì?”
Lão Trần cười nhạo một tiếng: “Đơn kiến nghị? Chuyện đó không cần quan tâm đâu, chị cứ tùy tiện kéo dài vài ngày không phải là ém xuống được rồi sao?”
“…” Bên kia đầu dây, Trần Phương không lên tiếng.
Lão Trần cảm thấy không khí không đúng lắm, che lại điện thoại, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Phương thở dài: “Bắt đầu từ ngày mai chú không cần đến trường nữa.”
Lão Trần: “?”
Nghe thấy câu này lão Trần hoàn toàn không kịp phản ứng sặc một ngụm khói thuốc, ho dữ dội đứng bật dậy, các giáo viên xung quanh đều quay sang nhìn, lão Trần khoát tay, hoang mang rối loạn mở cửa đi ra ngoài: “Chị, có chuyện gì vậy?”
Đối với thằng em tự gây chuyện còn không biết tự giác này Trần Phương không khỏi cảm thấy tức giận, xoa xoa trán: “Phía trên trực tiếp gửi văn bản đầu đỏ(1) xuống, cách chức chức vụ giáo viên, rốt cuộc thì chú đã chọc đến ai rồi hả?! Tôi cũng bị chú làm liên lụy biết không hả!”
(1).
Nói xong bà ta cúp điện thoại luôn, hai mắt nhìn chằm chằm vào văn bản đỏ trên bàn làm việc, ánh mắt lạnh lẽo.
Lão Trần còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, điện thoại để bên tai đã vang lên những tiếng ‘tút tút’, ông ta vôi vàng chạy đến phòng làm việc của Trần Phương, dùng sức đẩy cửa vào, Trần Phương nhìn thấy người đến là ông ta, thở dài một hơi ép lửa giận xuống, bà ta đi ra ngoài nhìn trái phải, sau khi xác định không có ai thì mới để lão Trần đi vào, đóng cửa khóa trái.
“Sao lại như vậy!” Lão Trần nóng vội, “Cái gì mà ngài mai không cần đến nữa? Chị, chị đừng có nói giỡn! Đây không phải là bát sắt(2) sao?”
(2).
Bà ta đứng cách một cái bàn làm việc lấy văn bản đầu đỏ đưa cho lão Trần xem, trên mặt là một vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tự chú xem đi.”
Văn bản được gửi trực tiếp từ bộ giáo dục của Đế Quốc xuống trường học, dòng đầu tiên đã viết thẳng tên họ của lão Trần.
Tràn Hành, vào tháng 9 năm 2350 nhận chức giáo viên trong năm cơ sở của khu B thuộc Đế Quốc.
Chức vụ: sơ cấp.
Quyền hạn bảo vệ khi chiến tranh: sơ cấp.
Tháng 9 năm 2352, quấy rối nữ sinh, đã điều tra – sự thật.
Tháng 12 năm 2352, trái với quy định của Đế Quốc, lén tính phí cá nhân học sinh lên tới số tiền chỉ định, đã điều tra – sự thật.
Tháng 3 năm 2353, ra tay đánh nhau khiến cho một học sinh nhập viện, cũng từ chối bồi thường hòa giải, đã điều tra – sự thật.
Tháng 5 năm 2353, thay đổi điểm số, cũng vì vậy mà tiến hành bắt chẹt lấy tiền một cách gian dối, đã điều tra – sự thật.
Tháng 4 năm 2354, không có lý do tự ý bỏ bê công việc trong một tuần, đã điều tra – sự thật.
……
Từng việc lại từng việc một, trên văn bản viết rất rõ ràng rành mạch, sắc mặt lão Trần chớp mắt đã trở nên trắng bệch, cái gì cũng không nhìn, hoảng hốt lúng túng lật đến dòng cuối cùng mà nhìn.
“Đã vi phạm nghiêm trọng đối với các điều lệ sau 《 Quy tắc ứng xử chuẩn mực của giáo viên theo luật lệ của Đế Quốc trong khu A và khu B 》,《 Chế độ giáo viên của khu B 》,《 Dựa theo điều luật bảo vệ người thành niên của khu B 》, hiện tại quyết định cách chức chức vụ giáo viên của Trần Hành, gạch tên khỏi danh sách bảo vệ khi chiến tranh, xóa bỏ quyền bảo hộ cả đời.”
Góc phải bên dưới là con dấu của bộ giáo dục Đế Quốc.
Ký hiệu thuộc đầu đỏ, con dấu của chính phủ, phần văn bản này tuyệt đối không thể nào làm giả được.
Lão Trần hoảng loạn, hai tay không cầm chắc, văn bản rơi xuống mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ, ông ta không thể nào tin được mà trừng to mắt: “Chị?! Tại sao chứ?”
“Làm sao tôi biết chứ?” Trần Phương lắc đầu, đứng dậy quay lưng về phía lão Trần, tránh đi ánh mắt của ông ta, “Tôi bị cách chức tạm thời trong ba tháng, hiện tại hoàn toàn không thể giúp được chú.”
Trên văn bản viết mỗi một sự việc Trần Phương đều biết rõ tất cả, toàn bộ đều do bà ta ém nhẹm xuống, em trai của mình nhiều năm nay làm biết bao nhiêu chuyện sai trái, bà ta cũng chạy theo lau mông cho ông ta bằng ấy chuyện. Còn may, trừ việc đó ra cũng không gây ra chuyện sai lầm nào, đối với công việc rất nghiêm túc xử lý, bởi vậy lần này chỉ bị giáng chức tạm thời đình chỉ công tác.
“Tôi không có biện pháp.” Trần Phương nói, “Chú cũng xem rồi, phía trên trực tiếp gửi văn bản xuống. Hơn nữa còn nhấn mạnh, không cho phép xử phạt bất kỳ ai trong lớp một, thậm chí yêu cầu đính chính khen ngợi bọn họ.”
Ánh mắt Trần Phương lạnh nhạt: “… Lần này tôi không giúp chú được.”
“Không được, chị ơi.”
Lão Trần sợ không nói nên lời, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến chỗ Trần Phương, giữ chặt cánh tay bà ta: “Không được, làm sao chị có thể nói như vậy!”
“Chị chính là chị ruột của em mà, tại sao chị có thể không giúp em được chứ! Lúc đó nếu không phải chị nói không có việc gì thì tôi cũng không làm ra việc này, hơn nữa tôi là vì Tiểu Phí mới cùng đám nhóc lớp một nổi lên xung đột, Tiểu Phí là con trai của chị, chị đừng mong có thể tránh khỏi chuyện này! Chị phải giúp tôi!”
Trần Phương vừa nghe những lời này lửa giận lập tức bốc cao, dùng sức gạt ông ta ra, vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, vứt bỏ hoàn toàn dáng vẻ trầm ổn được tôi luyện suốt bao nhiêu năm làm phó hiệu trưởng ra sau đầu: “Tôi cũng đã giúp chú rất nhiều lần rồi, chủ cũng biết làm giáo viên có thể được Đế Quốc che chở, chú thành tích kém, không có đủ tư cách, là chính tôi cho chú đi cửa sau vào!”
“Bao nhiêu chuyện chú làm trong mấy năm qua còn không phải do tôi giúp chú giấu diếm hả? Nhiều lần nổi lên xung đột với học sinh như thế mà không có chuyện gì còn không phải là tôi ém xuống sao? Bằng không chú cho là chỉ với thành quả công tác như thế của chú mà có thể bình yên vô sự được nhiều năm thế sao hả? Hả?”
“Bây giờ chú còn dám lấy Tiểu Phí ra đe dọa ngược lại tôi? Chú muốn tính toán rõ ràng đúng không, Trần Hành, mắng chửi người là do chú làm, gây chuyện cũng là chú, người bị nhắm vào cũng là chú! So với việc chú cứ ở trước tôi mà diễu võ dương oai cùng kéo nhau rơi đài thì không bằng chú tự mình ngẫm lại cho tốt xem rốt cuộc chú đã chọc đến ai đi!”
“Đơn kiến nghị là chuyện lớn sao? Là ai có thể làm cho phía trên trực tiếp điều tra, chuyện này chỉ mới xảy ra vài ngày thôi? Văn bản tại sao có thể nhanh như vậy đã được gửi xuống? Chú rốt cuộc đã làm cái gì? Chú chọc đến ai rồi? Tự chú ngẫm lại cho kỹ đi!”
Chuyện này bà ta không giúp được, cũng không dám giúp, công văn kia thuộc cấp độ Đế Quốc, nơi nào có chỗ cho bà ta lên tiếng được chứ?
Nói xong Trần Phương xách túi lên, mở cửa đi mất.
Lão Trần ngồi phịch xuống trước bàn làm việc, yếu ớt vô lực, ngón tay run rẩy.