Tôn Giai Ni đứng trêи đỉnh của danh lam thắng cảnh hồ Thiên Đường, thực lòng cảm thán.
Màu xanh dưới chân kéo dài ngút tầm mắt.
Khi gió núi thoảng qua, cuốn theo mùi thơm cây cỏ.
Vô số mây trắng trêи đỉnh đầu như kẹo bông, trôi nổi giữa bầu trời xanh biếc khiến người mê say.
Chẳng trách nhiều người thích leo núi như vậy, cảm giác thành công khi chinh phục hiểm nguy, hơn hết là có thể xóa tan mọi buồn lo trong lòng giữa trăm ngàn cây xanh.
“Ni Ni, qua bên kia đi, tôi chụp ảnh cho em.” Lục Minh Thần chỉ vào một tảng đá lớn ở vách núi.
“Vâng.”
Tôn Giai Ni nghe vậy, vội ngoan ngoãn đi qua.
Cô vừa nở nụ cười ngọt ngào vừa nhìn vẻ mặt Lục Minh Thần chuyên tâm sau ống kính, Tôn Giai Ni không khỏi cảm thán muôn phần.
Thầy Lục thật sự chẳng giống trong tưởng tượng của cô chút nào.
Anh mặc quần áo thể ɖu͙ƈ, giầy thể thao, cực kỳ trẻ trung.
Cô biết dáng người anh đẹp từ trước rồi, dù sao chưa làm nhưng cũng hôn nhẹ, sờ qua.
Nhưng không ngờ thể lực cũng tốt.
Hai người bọn họ đi từ chân núi lên đỉnh núi ròng rã hai tiếng.
Dọc đường cô đều nghỉ ngơi nhiều lần, nhưng Lục Minh Thần không chỉ không mệt mà còn mang đồ ăn vặt, nước, máy ảnh.
Không chỉ vậy, anh còn vô cùng chủ động chụp ảnh cho cô.
Chụp cô leo núi, cô nghỉ ngơi, cô ngắm hoa cỏ… Anh đều chụp tất.
Điểm này cực kỳ không giống những chàng trai cùng tuổi Tôn Giai Ni quen.
Bạn trai của đám bạn học cô đưa họ đi dạo phố đã kêu than dậy đất rồi thì miễn bàn chụp ảnh.
Hơn nữa cô phát hiện thật ra kỹ thuật chụp ảnh của Lục Minh Thần rất tốt, mỗi bức đều là cấp bậc cao thủ, chụp cô vô cùng hút mắt.
Trước kia cô chưa từng cảm giác mình xinh đẹp như vậy.
Đang lúc xuất thần, Lục Minh Thần đối diện đang chụp ảnh cho cô bỗng biến sắc mặt.
“Cẩn thận!”
Anh nói xong câu này, chưa đợi cô phản ứng lại đã xông lên ôm cô tránh sang bên cạnh.