Editor: Cỏ thanh thủy văn
Vừa vào cửa, Tôn Giai Ni đã bắt đầu lo lắng nhìn anh, vừa mong đợi, vừa sợ hãi.
Lục Minh Thần cười khẽ, sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Ngoan, đi tắm trước đã.”
“Dạ.”
Hai người lần lượt đi tắm, cô gái nhỏ mặc đồ ngủ Lục Minh Thần đưa cho, hồi hộp bước ra ngoài.
“Thầy Lục…”
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
Lục Minh Thần ngồi trên ghế sofa, cầm ly rượu đỏ, im lặng nhìn cô.
Cô gái nhỏ mặc một bộ nội y tình thú màu đen, bên trong là kiểu dáng che ba điểm cực kỳ đơn giản, sợi dây mỏng vừa đủ che khuất nụ hồng nho nhỏ và nơi tư mật, bên ngoài là một tấm lụa mỏng trong suốt, không đủ che đậy bộ ngực tuyết trắng và vòng eo của cô.
“Ngoan, ngồi đằng kia.”
Lục Minh Thần chỉ chỉ vào ghế sofa đối diện.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống. Bộ dạng hiện giờ của cô, mặc cũng như không mặc, lúc này là ban ngày, mặt trời bên ngoài vẫn chưa xuống núi, mặc dù đã bị Lục Minh Thần nhìn thấy hết sạch từ lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
“Nhớ đã hứa gì với anh không? Mọi chuyện nghe theo mệnh lệnh của anh.” Lục Minh Thần khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, nhắc nhở cô.
“Vâng.”
“Ngoan, bây giờ, tự chơi núm vú và tiểu huyệt của mình đến cao trào cho anh xem.”
“Cái gì?!”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn anh.
“Ngoan nào ~” Lục Minh Thần đưa gậy thịt giả ngày hôm qua cho cô, “Ni Ni nói chuyện phải giữ lời.”
Được rồi.
Ai bảo cô đồng ý chứ?
Thế là, cô gái nhỏ bật công tắc của gậy rung, cách lớp áo ngoài màu đen trong suốt, đặt nó lên trên bộ ngực lớn của mình.
“Tút tút tút ~”
Âm thanh của gậy rung vang lên trong phòng, Tôn Giai Ni không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Hai tầng lụa đen mỏng manh không thể nào ngăn nổi kích thích.
Thậm chí, bởi vì chất liệu, khiến đỉnh hồng không ngừng ma sát viền ren, so với không mặc càng ngứa ngáy hơn.
“Kêu ra đi.” Lục Minh Thần ra lệnh, đôi chân dài của anh bắt chéo lên nhau, một tay cầm ly rượu đỏ, tay kia nhàn nhã đặt lên lưng ghế sofa, tiếp tục thong thả thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt.
“A ~ ưm ~”