An Nhiên đương nhiên biết, nhưng cô bất giác muốn gây sự với anh, cô thấp giọng :
-Em đói, mà tiền tháng này em mua thẻ game hết rồi.
William đáp :
-Theo tôi thấy thì người em toàn mỡ không, em nên rút chúng ra tiêu hóa đi.
An Nhiên muốn đập nát cái điện thoại quá, anh ta đúng là khốn kiếp mà, nhưng sau đó anh lại nói :
-Về nhà tôi trước đi.
An Nhiên đáp :
-Vậy khi nào thầy về, nhà thầy có gì giá trị không ạ ?
-Có, thức ăn trong tủ xem còn dùng được không, nếu hết hạn thì thu dọn 1 chút. – William đáp :
An Nhiên hứ 1 tiếng trong điện thoại, William lại nói :
-Thẻ tôi để trong tủ áo, mở ra là thấy, mã như mã cổng.
An Nhiên gật gật rồi nói :
-Vậy tôi làm tiếp bài luận án nhé ?
Bố mẹ William hắng giọng, cười khúc khích một bên, William nhìn bố mẹ anh đang trố mắt nhìn anh nói chuyện điện thoại, anh hễ cứ nói chuyện với An Nhiên là tự nhiên quên hết mọi người xung quanh, anh nói nhanh :
-Làm theo tôi nói, tôi bận rồi, chào em.
Cúp máy rất nhanh, An Nhiên tựa như muốn bóp cái ống nghe điện thoại trong tay, may mà có cô giáo cản lại, nếu không thì cô lại mang tội “phá hoại tài sản trường” rồi. An Nhiên bắt xe buýt đến nhà William, cô mở khóa cổng rồi đi vào nhà, nhà anh sạch sẽ thật, cô ước gì mình có nhà riêng như thế, cô lăn ra sô pha nằm ngủ, đột nhiên cô thấy mệt mỏi quá. Đến tối, An Nhiên ăn đại ly mì trong bếp, cô lấy các thức ăn hết hạn gom vào 1 túi để sau nhà rồi hút bụi trong nhà, sau đó cô tắm vội rồi lên lầu đi vào phòng đọc sách cũng là nơi anh làm việc tìm tại liệu, đống tài liệu được anh xếp ngay ngắn trên bàn, An Nhiên lấy sách đi sang phòng ngủ của anh. Toàn bộ là màu đen pha chút màu trắng của tủ áo, An Nhiên mở tủ ra, bà mẹ nó, sang chảnh vừa thôi, áo sơ mi hàng hiệu hơn cả trăm cái, quần tây âu phẳng phiu, áo vest khoác ngoài, các loại giày dép bóng loáng, được đặt rất ngăn nắp, một bên tủ thì trống rỗng, cứ như tủ này dành cho 2 người treo thì phải. An Nhiên thả người lên giường, cảm giác đầu tiên của cô là “tên Mục Nhu này rất biết hưởng thụ”.
Cô nằm đọc tài liệu 1 hồi lâu thì lăn ra ngủ quên, 2h sáng, William về đến nhà, anh mở cổng rồi đánh xe vào gara, đi vào nhà, cô dọn nhà giúp anh thật. William nhìn ly mì trên bếp thì chau mày, anh đi lên lầu, cửa phòng mở toang, William cũng ngạc nhiên khi chính anh cũng không cáu kỉnh khi cô đụng chạm vào mọi thứ của anh, thậm chí anh còn cảm giác thú vị. Anh mở tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, một lúc sau, anh chỉ mặc quần thể dục rộng ở nhà, cởi trần đi ra, anh ngồi trong bếp uống nước 1 chút rồi lại đi lên phòng ngủ.
Anh kéo chăn đắp cho cô rồi chính anh cũng nằm xuống, An Nhiên vẫn ngủ say như chết, hôm nay lạnh 22 độ, tấm chăn nhà William quá ấm, chắc khoảng 35 – 36 độ. An Nhiên mơ màng suy nghĩ trong mơ, William quay sang vuốt nhẹ tóc mái của cô, anh chạm khẽ vào môi cô, cô không dùng son nhưng môi cô rất đẹp, mắt cũng to, nhưng có điều hình như cô rất lười và bất cẩn, bằng chứng là cô không mặc áo trong. William hít thở không thông thật rồi, anh nhắm mắt tự dỗ mình ngủ.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên An Nhiên thức dậy là hét chói cả tai, kinh động cả hàng xóm cách nhà William tận 10 mét, William trùm chăn qua đầu rồi nói :
-Em ồn ào quá đấy, câm miệng ngay cho tôi ngủ.
An Nhiên ra vẻ bảo vệ bản thân, nói to :
-Sao anh dám ngủ chung mà không xin phép hả ?
William đáp trong chăn ra :
-Em phẳng như đồng bằng thế kia thì xin phép làm gì ?
An Nhiên giật tung cái chăn trên người William ra, cô hét :
-Sao không có, là cúp B nha nha nha.
William trùm chăn lại và nói :
-Cúp A mới là gu của tôi.
An Nhiên đứng dậy, cô thật là giận mà, ôm cục tức đi ra ngoài. William ngủ tận 9h thì anh thức dậy, An Nhiên về rồi, anh thở nhẹ rồi gom quần áo hôm qua anh thay ra cho vào máy giặt, trong giỏ đồ có cả đổ của An Nhiên hôm qua thay ra, William đưa tất cả vào máy giặt. Anh đi vào rửa mặt, uống 1 ly cà phê rồi đi ra lấy đồ đi phơi, An Nhiên vừa đến cổng trường thì gặp bố cô, ông là tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Hoa, bạn bè An Nhiên không hề biết cô là con gái của ông chủ Hoàng Hoa, chỉ có Thiện Tôn là biết, nhưng cô xin cậu đừng nói mọi người biết. Bố An Nhiên nhìn cô rồi nói :
- Con gầy đi nhiều quá đấy, tại sao không về nhà ?
An Nhiên đứng 1 lúc rồi mới trả lời ông :
- Con bận làm bài tập, cuối năm con về.
Bố An Nhiên thở dài, ông không nghĩ là mọi chuyện năm đó lại tác động mãnh liệt như vậy vào con gái của ông, lỗi lầm mà ông gây ra, dù trực tiếp hay gián tiếp thì cũng đã tạo ra khoảng cách giữa ông và con gái, An Nhiên nhìn đồng hồ rồi nói :
-Muộn rồi, bố về đi, con phải về ký túc xá.
Bố An Nhiên rời đi lặng lẽ, An Nhiên nhìn theo phía sau xe ông rời đi, trong lòng cô heo hút vô cùng, nước mắt cô khẽ lăn xuống, Thiện Tôn từ phía sau ôm lấy vai cô rồi nói :
-Cậu cố tỏ vẻ không quan tâm làm gì vậy, mệt chưa hả ?