-Mình không sao mà, cậu làm quá lên thôi. – Trân Trân đáp lại.
An Nhiên bị Bội Kì lôi vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt rồi lôi cô ra ngoài chuẩn bị, đời người chỉ vui 1 lần nên An Nhiên cố gắng ì lưng ra cho nhân viên trang điểm cho cô và tiếp tục hóp bụng lại cho nhân viên giúp cô mặc áo cưới, thật là thật là … An Nhiên nhìn mình trong gương, ra đây là cô lúc trở thành cô dâu, cả bọn cứ xúm lại chụp hình tự sướng, Thiện Tôn nhìn An Nhiên mặc váy cưới, cậu cả kinh :
-An Nhiên đây á ? Thật không ngờ là đằng sau sự xấu xí hằng ngày lại là vẻ đẹp tiềm tàng nha.
An Nhiên nện 1 cú vào bụng cậu rồi nói :
-Gato này gato này, á ha ha.
Bỗng, tiếng chuông vang lên, 1 cô gái chạy vào thông báo là sắp tới giờ rồi, bố An Nhiên đi vào, ông nhìn con gái rồi nói :
-Chúc mừng con, bố xin lỗi vì tất cả.
An Nhiên mĩm cười, cô bước tới ôm lấy ông và nói :
-Cám ơn bố, vậy phiền bố dìu con vào lễ đường, được chứ ạ ?
Bố An Nhiên mĩm cười mà đáy mắt ông rưng rưng, ông đưa tay cho con gái khoác vào, tiến ra ngoài sảnh, Bội Kì cùng Trân Trân và Hiểu Hi cũng kéo Thiện Tôn ra ngoài lễ đường đợi, khi cánh cửa lễ đường mở ra, An Nhiên biết cuộc sống của cô đã khác hoàn toàn, cứ như 1 quyển sách không có hồi kết. Tiếng hô của vị linh mục mở cổng rất to :
-Cô dâu tiến vào …
Mục Nhu đang cầm bó hoa trên tay, anh quay lại nhìn cô, hôm nay cô rất đẹp, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay tung hô chúc mừng, chẳng biết thiết kế kiểu gì mà cánh hoa hồng rơi như tuyết mùa đông, ngập tràn cả lối đi, An Nhiên rời tay bố cô và được Mục Nhu đón lấy, anh trao bó hoa cho cô, anh mĩm cười nhìn cô …
Cứ như thế, cuộc sống của 2 người cứ trôi qua thật hạnh phúc và đây là lần thứ 20 An Nhiên đi xin việc không thành công, tất cả cũng vì cái gã dê già đang ngồi kế bên cô phá hư bột hư đường hết :
-Sao lúc trước anh nói cho em làm gì thì làm mà ?
William đáp :
-Em làm gì thì làm, nhưng trong tầm kiểm soát của anh là được.
-(>w<) …An Nhiên đang chuẩn bị trả lời tiếp thì đột nhiên dạ dày cô biểu tình muốn nôn, dạo này cô cứ đi xin việc về là lại lăn ra ngủ như chết, muốn ăn vặt đặc biệt là thèm các món chua cực kì, lại hay bị mệt trong người, cô vội bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, William bước vào, anh ngồi xuống vỗ vỗ vào vai cô và nói :
-Mấy tháng nay anh không dùng biện pháp gì áp dụng cho em hết ?
An Nhiên vừa nghe xong thì quay phắt lại nhìn anh, dám chơi khăm cô, cái thằng cha biến thái này, An Nhiên nôn dữ dội hơn, không lẽ vì không muốn cô đi làm ở bệnh viện có các anh đẹp zai mà xài chiêu này với cô, hu hu. William gọi điện thoại cho mẹ cô và hỏi xem nên nấu gì cho cô ăn, anh còn tư vấn cả mẹ anh, trong khi anh đang hí hoáy viết viết tên các món ăn giúp giảm các triệu chứng thì An Nhiên nằm vật vờ chẳng khác nào xác không hồn. Vố này anh chơi cô đau quá, dám dùng em bé để cầm chân cô, mà thôi, cô lại buồn ngủ rồi, khi khác trả thù anh sau vậy.
Hôm sau, anh đưa cô đến bệnh viện khám lại cho chắc 100%, đúng như kết quả, cô dính chưởng do bẫy của anh giăng ra và khi về nhà anh còn khuyến mãi thêm câu “cấm đi đâu đâu hay có các biểu hiện ngắm trai”, cô hỏi lí do anh không cho cô ngắm trai ? Anh trả lời cũng rất có tâm “anh sợ em ngắm trai, sau này khi sinh con ra thì con không đẹp giống anh?”