William ngẫm ra 1 chuyện, ra cô nữ sinh này là em gái của An Nhiên, anh không nói gì rồi ra hiệu cho cô ta vào lớp, anh lại tiếp tục nói, Nhu Hân vừa vào chỗ ngồi thì hỏi ngay An Lâm – cô nữ sinh ngồi kế :
- Thầy Mục đẹp trai thật đấy, ai tán được ổng chắc sướng chết.
An Lâm vừa cười thích thú vừa trả lời :
- Còn phải nói, nhưng nghe nói thầy ấy khó tính lắm …
Cũng có 1 nữ sinh đánh bạo giơ tay hỏi những câu hỏi riêng tư của thầy Mục :
- Thầy Mục, thầy giới thiệu về thầy đi ạ !
Mục Nhu cầm quyển giáo trình lên rồi nói :
- Tôi đã viết tên tôi trên bảng, các em có thể đọc chứ ?
Cả lớp đứng hình trước câu trả lời của thầy Mục …
Buổi chiều tan học, An Nhiên đứng trước bến xe buýt, thật ra là cô đợi William đến đón cô, vừa định đứng dậy khi thầy xe anh thì bỗng có 1 chiếc xe hơi dừng lại ngay gần nơi cô đứng, từ trên xe xuống là mẹ con Lạc Nhu Hân, An Nhiên không 1 chút phản ứng khi thấy bà ta, cô cũng không cúi chào, bà ta đẹp, rất đẹp như vẻ đẹp của 1 thứ gì đó rất độc hại, bà ta lên tiếng :
- Lâu rồi không gặp, ngay cả 1 lời chào lễ phép mà con cũng không nói được à ?
An Nhiên im lặng, thái độ của cô bình lặng nhưng trong lòng cô đang dậy sóng, thấy An Nhiên im lặng không nói 1 từ nào, Nhu Hân bước tới đẩy mạnh vào vai cô rồi nói :
- Chị câm rồi à ? Lúc ở trường chị to miệng hỏi tôi muốn gì mà.
Bà ta ngăn Nhu Hân lại và nói :
- Đừng làm chị của con đau chứ ? Xin lỗi chị đi nào.
- Các người đang đóng kịch gì vậy, đừng làm ô nhiễm bầu không khí nơi này ? – An Nhiên lên tiếng.
Nhưng sau đó là 1 tiếng tát tay thật mạnh vang lên giữa buổi chiều yên ắng ở trạm xe buýt, bà ta vung tay tát mạnh vào mặt An Nhiên, cô loạng choạng suýt ngã nhưng cô không khóc hay kêu đau, cô quay lại nhìn bà ta, tiếp theo là 1 tát khác chuẩn bị giáng xuống, An Nhiên nhắm chặt mắt lại vì cô biết cái tát tiếp theo này sẽ rất đau, nhưng bàn tay bà ta bị chùn lại giửa không trung, Nhu Hân há hốc mồm nhìn thầy Mục, William hất tay bà ta ra rồi nói :
- Cư xử đúng chừng mực chứ phu nhân ?
Nhu Hân vội nói vào tai mẹ mình :
- Là giáo sư của lớp con đó mẹ.
Bà ta liếc nhìn An Nhiên rồi quay sang nói với thầy Mục :
- Chuyện gia đình chúng tôi, dạy con thế nào là quyền của chúng tôi, không biết có ảnh hưởng gì giáo sư ?
William đáp :
- Tôi thấy phu nhân cũng có học thức nhưng tôi không nghĩ cách dạy con của phu nhân lại tệ như vậy.
Bà ta mặt vụt xám xịt đi, sau đó bà ta kéo tay Lạc Nhu Hân vào xe và đi mất, William quay lại nhìn An Nhiên, mắt cô đỏ hoe như sắp khóc, William lấy tay che mắt cô lại và nói :
- Về nhà với anh.
An Nhiên bỗng ôm chầm lấy anh, cô ghì mặt mình vào ngực anh, khóc không ra tiếng, William cũng bần thần vài giây, sau đó anh đưa tay vuốt tóc cô, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô, rất mạnh liệt. Thiện Tôn đang đi cùng Bành Vu Tự, vừa đến trạm xe buýt thì Vu Tự đứng lại đột ngột, mồm há hốc nhìn về phía trạm xe, Thiện Tôn cũng há hốc tuy trước đó cậu đã biết mối quan hệ của 2 người họ nhưng sao 2 kẻ đó lại công khai vậy chứ, ôm nhau giữa đường giữa xá vậy chứ, Vu Tự như không tin vào đôi mắt chim ưng của mình, cái hình ảnh gì vậy trời, cậu thật sự sốc, Thiện Tôn thở hắt ra và vỗ vai cậu và nói :
- Sự thật đấy, cậu đừng nói ai biết nhé.
Vu Tự mặt méo mó vô cùng, cậu kéo tay Thiện Tôn đi nhanh về phía thầy Mục và An Nhiên :
- Sao thấy dám tán tỉnh bạn An Nhiên của em hả ?
William nhìn vẻ mặt vừa giận vừa buồn cười của V Tự và nói :
- Thầy thích.
Thiện Tôn nhìn An Nhiên rồi nhìn thầy Mục, Vu Tự nhìn thoáng được mặt An Nhiên khi cô quay lưng về phía cậu, cô đang khóc ư ? Thầy Mục ăn hiếp cô sao ? W illiam đưa khăn tay của anh An Nhiên và nói :
- Hôm nào tôi sẽ nói chuyện với 2 trò.
Sau đó, thầy Mục khoác vai An Nhiên đi về phía xe anh đang dừng và mở cửa cho cô lên xe, Vu Tự há hốc mồm từ đầu tới cuối, cái qué gì vậy ? Thiện Tôn lắc vai cậu và nói :
- Đi về kìa, cậu còn muốn gió độc bay vào mồm cho đau bụng à ?
Vu Tự vẫn cứ đơ đơ cái mặt ra đó, Thiện Tôn đành kéo tay cậu ta lôi đi xềnh xệch như lôi theo 1 bao rác.