“Tôi… cô.” Viên Hântức giận gương mặt lúc trắng lúc xanh, không nói ra lời. Dù nói thế nàobà ta vẫn là mẹ của con bé đáng ghét này, nhưng nó lại nói chuyện nhưvậy với bà, thật là không có giáo dục:
“Thật là không có giáo dục, sao có thể nói như vậy với mẹ mình chứ?”
Viên Hân vung tay định cho Từ Du Mạn một cái tát, lại bị cô bắt được cổ tay không thể động đậy.
“Không có giáo dục? Đương nhiên đứa trẻ không cha không mẹ làm sao có thể cógiáo dục chứ? Bà cực kỳ có giáo dục, tùy tiện đánh người, bà được dạybảo thật tốt.”
Từ Du Mạn đột nhiên hất tay Viên Hân ra. Viên Hânlảo đảo mấy bước mới đứng vững cơ thể. Cổ tay bây giờ đã đỏ một mảng,đau muốn chết. Thật không nghĩ tới con bé đáng ghét này lại có khí lựclớn như vậy.
Mấy bạn học bên trong đều chú ý tới tình hình bênngoài. Từ cuộc đối thoại giữa Từ Du Mạn và Viên Hân, không khó nghe raViên Hân chính là người đàn bà đã bỏ rơi Từ Du Mạn trong miệng thầy Cố.Tiếp đó lại nghe Viên Hân nói như vậy, còn có bộ dạng ngang ngược hunghãn kia, lại còn muốn đánh Từ Du Mạn, bạn cùng lớp nổi giận. Thật sựchưa từng thấy người đàn bà nào không biết xấu hổ như vậy.
VânXảo thông minh chạy tới phòng làm việc tìm Cố Uyên. Những bạn học khácvây quanh Từ Du Mạn cùng Viên Hân, hơn nữa còn thỉnh thoảng nói một ítlời chọc tức Viên Hân. Càng khoa trương hơn chính là Chương Xuyến.Chương Xuyến ở một bên âm dương quái khí nói:
“Ơ, tôi vốn đangnói là quý cô ở chỗ đó sao lại chạy tới đây, thì ra tôi vẫn đánh giá cao bà rồi. Cô gái sợ là còn cao cấp hơn so với bà. Cô gái người ta bán rẻthân thể không đáng xấu hổ, còn kẻ bán đứng lương tâm chính là khôngphải người.”
Viên Hân còn chưa từng gặp qua người nào nói chuyệnvới bà như vậy. Kể từ sau khi gả cho Mộ Thư Bàng, những người đó ai màchẳng thỉnh thoảng đều chạy tới nịnh bợ bà, ai còn dám bới móc bà nhưvậy? Viên Hân tức giận khiến bộ ngực lớn cố tình để lộ ra càng khôngngừng phập phồng lên xuống, thật sự rất quyến rũ ánh mắt người khác. TừDu Mạn cũng chú ý tới, sau đó mỉa mai cười cười. Người đàn bà này phíkhông ít tiền ở bệnh viện chỉnh hình..
“Thì ra bà chính là ngườiđàn bà đã vứt bỏ lớp trưởng của chúng ta mà thầy Cố đã nói, không ngờ bà còn có mặt mũi trở lại tìm lớp trưởng của chúng ta, còn có tinh thầnnhư vậy.”
“Vẫn là lớp trưởng của chúng ta là người tốt, nếu là tôi, nhất định quăng cho bà mấy bạt tai rồi.”
“Số mệnh của lớp trưởng thật khổ.”
Từ Du Mạn nghe đông đảo bạn học nghị luận, thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cố Uyên đang ở trong phòng làm việc soạn bài, nghe đượcVân Xảo nói mẹ của Mạn Mạn tìm đến cô, vội vàng để cây viết trong tayxuống, đi theo Vân Xảo tới lớp học. Xa xa đã nhìn thấy chỗ vây quanh một đống người.
Cố Uyên vừa tới, các học sinh đều rối rít tự giáctránh ra một lối đi, để anh có thể đi vào. Nhìn thấy Từ Du Mạn vẫn rấttốt, lại nhìn thấy nét mặt của Viên Hân, anh liền biết người rơi vào thế yếu chính là Viên Hân mà không phải là Mạn Mạn của anh. Vốn đang lolắng Mạn Mạn sẽ ứng phó không được, nhưng xem ra lo lắng của anh có chút dư thừa.
Cố Uyên đi qua nắm tay Từ Du Mạn, đứng bên cạnh cô,liếc xéo Viên Hân. Viên Hân không cao lắm nên phải ngẩng đầu lên mới cóthể thấy khuôn mặt của Cố Uyên.
Cố Uyên cúi đầu nhìn Viên Hân,cho người ta một loại cảm giác quân lâm thiên hạ. Người này chính làthầy giáo kiêm bạn trai của con bé đáng ghét này sao? Chính là Cố Uyêntrong miệng người phụ nữ kia? Viên Hân có chút háo sắc nghĩ. Nếu khôngphải là người phụ nữa kia, bà cũng muốn tiếp cận đoạt lấy Cố Uyên, thậtsự là quá đẹp trai.
Cố Uyên cùng Từ Du Mạn cũng không bỏ qua vẻmất hồn của Viên Hân trong nháy mắt nhìn thấy Cố Uyên và cả ánh mắt háosắc này nữa. Trong lòng Từ Du Mạn không biết là cảm giác gì, còn Cố Uyên chính là khinh thường loại đàn bà này.
“Chúng tôi đang trong giờ học, làm phiền bà rời khỏi đây.” Cố Uyên mặc dù trong miệng nói là làmphiền, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý vị ra lệnh trong đó. Tuy rằng bình thường Cố Uyên khá lạnh nhạt, nhưng đối với Từ Du Mạn chính là dịu dàng như nước, đối với loại đàn bà ghê tởm là Viên Hân này thì đương nhiênlà xa lánh rồi. Hơn nữa Cố Uyên vốn có một loại khí thế không giận màuy, giọng nói bình thản lại khiến Viên Hân không dám không tuân theo.
Trước đó bị người khác nói như vậy, Viên Hân vốn trọng sĩ diện liền không nén được giận, đã muốn rời đi, bây giờ bị Cố Uyên nói vậy, bà sao còn dám ở lại liền đẩy đám người ra bỏ chạy.
“Được rồi, mọi người vào lớphọc đi.” Cố Uyên nói, ai dám không nghe lệnh. Mọi người toàn bộ đều trởvề phòng học, quy củ ngồi vào ghế giả bộ đọc sách.
Cố Uyên bảo Từ Du Mạn đến phòng làm việc của anh một chuyến, vừa vào trong phòng, anhliền ôm lấy cô: “Mạn Mạn, vừa rồi anh đối với bà ấy như vậy, em sẽ không tức giận chứ?”
“Sẽ không, em vui mừng còn không kịp nữa là.” Cho dù xảy ra chuyện gì, Cố Uyên đều là chỗ dựa kiên cường cho cô, trụ cột của cô.
“Mạn Mạn, em thật sự không muốn bắt bà ấy thừa nhận quan hệ với mình sao? Dù sao bà ấy cũng là…”
Từ Du Mạn che kín miệng của Cố Uyên, không để cho anh nói ra chữ kia: “Bàấy không xứng.” Người như vậy thật sự không xứng. Thừa nhận quan hệ thìcó ý nghĩa gì chứ?
Nếu như bà ta nói chuyện tử tế, dịu dàng mộtchút, yêu thương cô một chút, sau đó thành khẩn một chút, nói khôngchừng cô liền mềm lòng. Nhưng chính bộ dạng kia của Viên Hân, Từ Du Mạncó thể chấp nhận mới là lạ. Nhìn ra được, người đàn bà kia cũng khôngphải thật lòng muốn thừa nhận quan hệ mẹ con với cô, không phải thực sựbiết sai thì nhất định là có âm mưu gì đó. Từ Du Mạn lại ngu tới mức tựmình nhảy vào cái bẫy đó sao?
“Mạn Mạn, mặc kệ người khác đối đãi thế nào, anh trước sau đều là hậu thuẫn kiên cố nhất của em. Ngực củaanh, vai của anh đều là của em.”
Cố Uyên làm sao có thể khôngbiết chứ, trong lòng cô thật ra rất khổ sở. Ai đụng phải một người mẹnhư vậy, trong lòng lại không khó chịu chứ. Vì bản thân mà cứ như vậy từ bỏ con gái còn nhỏ tuổi của mình. Sau đó mười hai năm không quan tâm,rồi đột nhiên xuất hiện, lại ngang ngược hung hãn như vậy, có mục đích.Aiz, Mạn Mạn cũng thật là một đứa bé số khổ.
Viên Hân tức giậnđùng đùng đi ra khỏi trường học, đôi giày cao gót mười phân vang lêncộp cộp trên đường. Trở lại bên chiếc xe thể thao xinh đẹp sáng bóng của chính mình, Viên Hân mới nhớ tới mục đích mình tới đây là gì. Hỏng việc rồi, xong rồi.
Đều tại con bé đáng ghét đó, bà bằng lòng nhậnlại nó, nó không vui mừng phát khóc thì thôi, lại còn châm chọc bà, chonên mới khiến bà tức muốn ngất đi mà quên mục đích tới đây. Còn chưakhởi động xe, điện thoại lại vang lên.
“Thật là thành sựkhông đủ bại sự có dư đó. Nếu lần sau lại như thế này, đừng trách tôikhông khách khí. Nghĩ cách nhất định phải xoay chuyển thất bại lần này.Tôi nghĩ bà hẳn là cảm thấy thời gian 1 tháng quá dài, cho nên tôi nghĩhẳn là cho bà nửa tháng. Nửa tháng khiến Từ Du Mạn rời khỏi Cố Uyên.”Viên Hân nhận điện thoại, chưa kịp nói chuyện, liền bị đối phương hunghăng mắng một trận.
“Vâng, vâng ạ.” Trời ạ, thời gian nửa tháng.Đều do con bé đáng ghét kia. Trước kia là con riêng, bây giờ còn mangđến phiền toái cho bà. Viên Hân tức giận lái xe rời khỏi trường học này.
Từ Du Mạn nhận được thông báo, thứ Bảy tuần sau Mộ Trường Phong cùng LâmThiển Tuyết kết hôn. Từ Du Mạn thật tâm chúc phúc cho Mộ Trường Phongcùng Lâm Thiển Tuyết . Cô có thể thấy được Mộ Trường Phong yêu Lâm Thiển Tuyết cỡ nào. Lâm Thiển Tuyết dường như cũng yêu Mộ Trường Phong. Người có tình sẽ thành người nhà, cô đương nhiên vui mừng cho Lâm ThiểnTuyết, tin rằng Mộ Trường Phong sẽ đối với chị ấy rất tốt.
Đốivới Mộ Trường Phong, cô không muốn gặp, trước kia không muốn, kể từ saukhi Viên Hân tìm tới cô, thì càng không muốn đến tham gia buổi lễ nhàbọn họ. Cô mà đi, không phải là lại phải nhìn thấy người đàn bà đángghét kia sao? Nhưng chổ chị Tuyết, cô không đi lại không thể giải thíchrõ.
Cuối cùng Từ Du Mạn vẫn phải nhờ Cố Uyên giúp đỡ. Cố Uyên kéo cô qua ngồi trên đùi anh, từ phía sau vòng tay ôm eo của cô, đầu tựnhiên đặt trên bả vai của cô, thừa cơ cắn lỗ tai của cô, trả lời:
“Em muốn đi thì đi thôi, người em không muốn nhìn thấy thì trực tiếp xemnhư không khí là được rồi. Người đàn bà kia hẳn sẽ không tìm em gâyphiền toái, dù sao bà ấy cũng không muốn để cho người khác biết em làcon gái của bà cùng người đàn ông khác.”
Một câu nói đơn giản của Cố Uyên liền giải quyết được vấn đề rối rắm đã lâu của cô. Từ Du Mạnquyết định mình vẫn là muốn đi. Làm hàng xóm cùng chị Tuyết một đoạnthời gian rất dài, chị ấy quan tâm chăm sóc cô giống như em gái vậy, chị ấy kết hôn, cô không đi thì ai đi? Chị Tuyết nhất định sẽ thất vọng.
Từ Du Mạn chính là người như vậy. Ai đối tốt với cô, cô liền đối tốt vớingười đó. Nếu ai có lỗi với cô, rất tiếc cô cũng tuyệt đối sẽ đáp trảtoàn bộ. Viên Hân coi như là một ngoại lệ trong cuộc đời cô. Giải quyếtvấn đề xong, tâm tình của Từ Du Mạn tốt hơn nhiều.
Từ Du Mạn đứng dậy, quay lại đối mặt với Cố Uyên, hai chân tách ra ngồi lên trên đùianh, đôi tay cũng vòng ôm chặt lấy cổ của anh, dùng sức hôn chụt một lái lên trên mặt anh:
“Ha ha, thầy Cố của chúng ta là thông minh nhất.”
Tư thế này của cô có thể nói là thách thức rất lớn đối với anh. Lúc đầu cô còn ở trên người anh lộn xộn cọ xát tới lui, nhưng nghe anh ra lệnhkhông cho phép thì cô không lộn xộn nữa, mặc dù trong miệng cô nói không sợ anh, nhưng thật sự đúng là không dám lộn xộn nữa, đành phải ngoanngoãn ôm anh.
Một lát sau, Cố Uyên đẩy cô một cái: “Mạn Mạn, hình như có tiếng gì đó?”
Từ Du Mạn vốn đang dựa vào người anh, thoải mái dễ chịu, cũng sắp ngủthiếp đi, bị anh đẩy một cái, tiếp đó mơ mơ màng màng nghe anh nói có âm thanh gì đó. Cô đang ngủ rất thoải mái, sao có thể nghe thấy âm thanhgì chứ.
Nhìn biểu tình có chút nghiêm túc của Cố Uyên, cơn buồnngủ của Từ Du Mạn đã giảm hơn phân nửa, lắng nghe xem có âm thanh gì.Chợt cô thật nhanh nhảy xuống khỏi người anh, chạy vào phòng tắm. Sau đó Cố Uyên liền nhìn thấy cô ướt hết, cả người đều bị nước giội ướt.
Lần này vận khí của cô coi như tốt, không mặc áo sơ mi, áo sơ mi chính làbị nước xối ướt liền trở nên trong suốt. Bây giờ thời tiết không quánóng, cô mặc một cái áo thun bằng chất liệu cotton. Áo thun sau khi ướtnhẹp thì rất nặng, nhưng điểm tốt chính là sẽ không dính thật chặt vàongười mình.
Cố Uyên ở trên ghế sofa hỏi Từ Du Mạn xảy ra chuyệngì, cô nhất định không nói, chính là muốn anh tự mình đi vào xem. Saukhi Cố Uyên tiến vào, cũng bị dội ướt mà chạy ra. Cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Cô cho rằng anh tức giận, chuẩn bị nói xin lỗi, thì nghe anh nói: “Ống nước sao bổng dưng vỡ thế hả?”
“Trước kia từng bị vỡ một lần, sau này bị em bịt lại rồi.” Từ Du Mạn lè lưỡimột cái, nói, không ngờ còn dùng được trong một thời gian dài như vậy,xem ra cô rất có bản lĩnh.
Cố Uyên vô cùng im lặng. Ống nước vỡcũng có thể bịt lại là được sao? Thật là không biết một mình Mạn Mạn thế nào mà lớn được như vậy.
“Có ống nước dự phòng không?” Cũng đã vỡ ra rồi, đành phải thay lại một cái mới thôi.
“Có có, để ở đâu nhỉ?” Từ Du Mạn cũng không biết cất ở nơi nào, đành phảitìm khắp nơi. Rốt cuộc, bên trong một ngăn tủ dưới giường tìm được mộtcây cái ống nước.
Cố Uyên nhận lấy ống nước, đi vào phòng tắm. Từ Du Mạn ở bên ngoài phòng tắm, có chút lo lắng hỏi: “Thầy Cố, anh được không?”
Từ Du Mạn không nhìn thấy ở trong phòng tắm Cố Uyên hướng về phía cô đứngliếc mắt một cái, trong con ngươi hàm chứa hàm nghĩa đặc biệt. Không nói gì, khóa nguồn nước rồi đổi lại ống nước mới. Từ Du Mạn ở bên ngoàirùng mình một cái.
“Xem ra là quần áo bị ướt nên thấy lạnh.” Từ Du Mạn không có suy nghĩ khác, đi trở về phòng ngủ thay quần áo.
Thay quần áo xong, cô cũng không dám lại đi vào phòng tắm, nếu không khótránh khỏi quần áo lại bị ướt nhẹp. Từ Du Mạn còn có lòng tốt đi tìm xem có quần áo mà Cố Uyên có thể mặc hay không, quần áo của Cố Uyên sợ làkhông có chỗ nào còn khô nữa. Cô nhớ tới trước kia hình như Cố Uyên cóthay đồ ở chỗ cô, quên quần áo cầm đi. Cô đã giặt xong, đặt ở trong ngăn kéo.
Từ Du Mạn lại trở về phòng ngủ lấy quần áo cho anh. Lúc trở ra thì anh đã thay xong ống nước rồi. Cố Uyên liếc qua áo sơ mi trongtay Từ Du Mạn, là của anh.
“Quần đâu?”
“Chỗ của em không có quần của anh. Cái áo này cũng là do anh quên cầm đi.”
“Không có quần, chỉ có áo anh làm sao mặc?”
Từ Du Mạn mới nhìn về phía quần của anh, toàn bộ đều ướt rồi, vẫn còn đang nhỏ nước. Từ Du Mạn đẩy anh vào phòng tắm: “Anh vào giặt đi, một látđưa quần đã giặt để em hong khô là được.” Cũng may trong nhà có máy sấy.
“Nhưng lúc anh giặt quần thì không có quần mặc?” Cố Uyên luôn cho rằng, trêu chọc Từ Du Mạn là chuyện vô cùng vui vẻ.
“Dùng khăn tắm.” Trong đầu Từ Du Mạn không khỏi hiện ra bộ dạng anh không mặc quần mà ngồi giặt quần áo, đỏ mặt gào lên với anh.
“Ha ha.” Trong phòng tắm truyền đến tiếng cười vui vẻ của anh. Từ Du Mạn càng thêm quẫn bách.
Cuối cùng quần của Cố Uyên vẫn là do cô giặt. Cố Uyên thì sao, quấn khăn tắm ở một bên chỉ dạy cô nên giặt như thế nào. Vốn cô định cho vào trongmáy giặt giặt là được, nhưng anh không cho phép, nói không thể sử dụngmáy giặt, phải lấy tay giặt.
Từ Du Mạn dùng một đầu ngón tay câulên cái quần tam giác của Cố Uyên: “Cái này anh hẳn sẽ không cần em giúp anh giặt chứ?” Chính cô cũng không biết mình thế nào nữa, bị anh hônmấy cái liền choáng váng đầu óc, đồng ý giúp anh giặt quần áo. Thật là,khóc không ra nước mắt, ai bảo chính cô đồng ý chứ.
“Dĩ nhiên.” Cố Uyên lẽ thẳng khí hùng bảo cô giúp anh giặt quần lót.
Từ Du Mạn tùy tiện chà xát mấy cái, liền định để qua một bên. Nhưng Cố Uyên sao có thể bỏ qua cho cô chứ.
“Cứ như vậy? Chỗ kia em còn chưa thật sự giặt đâu? Nếu là có mùi là lạ, người chịu thiệt cũng không phải chỉ có mình anh đâu.”
Oanh… đầu cô cũng sắp nổ ra rồi, lời nói này của anh có ý gì? Không cần nóilà trong lòng cô không trong sáng, tự mình nghĩ sai. Từ Du Mạn đành phải giặt lại cẩn thận.
Rốt cuộc lúc cô sắp không chịu nổi nữa thìgiặt xong. Từ Du Mạn cho vào trong máy sấy chờ hong khô. Quần áo muốnhong khô cũng cần một đoạn thời gian, cô đi ra khỏi phòng tắm.
Toàn thân Cố Uyên chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm, thân trên hoàn toàn để trần. Làn da màu lúa mì, cơ bụng mấy múi, không có mỡ thừa, hoàn toànphù hợp với tưởng tượng lý tưởng trong lòng cô. Cô nuốt nước miếng mộtcái, rất muốn sờ cơ bụng của anh, xem ra thật thoải mái.
Cố Uyêndường như có thể nghe thấy trong lòng cô đang nghĩ gì, khoảng cách vớicô cũng càng ngày càng gần, cuối cùng đi tới trước mặt cô. Cơ bụng cóthể chạm tay vào, Từ Du Mạn không bỏ qua liền sờ lên.
Còn chưa sờ đủ, cô đã bị anh đè xuống ghế sa-lon, mãnh liệt hôn một trận. Khuônmặt, vành tai, cái cổ đều bị anh hôn một lần. Bản thân Từ Du Mạn cũngrất hưởng thụ, cũng không có phản kháng. Biết tay của Cố Uyên bắt đầukhông thành thật, đưa vào trong quần áo của cô, cô mới thở phì phò ngăncản:
“Thầy Cố, anh đây là muốn làm gì?” Thanh âm rên rỉ càng thêm kích thích thần kinh của Cố Uyên.
Cố Uyên đè trên người cô, không cho phép ngăn cản mà đẩy áo của cô lên đến cổ, rồi cởi quần áo của cô ra, bắt lấy một bên ngực đẫy đà của cô:
“Em nói đi, bảo bối Mạn Mạn.”
“Em… em không biết. Ừm. . . . . .”
“Anh đây muốn chứng minh, anh – thầy Cố của em, rốt cuộc có được hay không!”
Thì ra là vì câu nói vô tâm kia của cô: “Thầy Cố, anh được không?” gây rahọa. “Thầy ơi, đừng lộn xộn.” Rơi vào đường cùng, cô đành phải nói nhưvậy.
Nếu như trên thế giới có ‘thuốc hối hận’, tin rằng cô nhấtđịnh sẽ không uống. Bởi vì trải qua lần này, cô đã bắt được điểm yếu của anh, biết làm sao có thể hành hạ anh hơn nữa làm cho anh đồng ý với bất kỳ yêu cầu gì của cô. Từ Du Mạn đã thử nghiệm qua nhiều, lần nào cũngđúng. Tất nhiên đó là chuyện sau này.
Hôn đủ, cởi hết, sờ khắprồi, một bước cuối cùng liền dừng lại. Từ Du Mạn nằm trên ghế sa-lon,mặt đỏ tới mang tai nhìn Cố Uyên vọt vào phòng tắm dội nước lạnh. Sauđó, cô liền phát hiện ra, Cố Uyên chẳng qua chính là một con cọp giấy,chỉ biết hù dọa người.
Điện thoại vang lên, Từ Du Mạn cầm lênnhìn, sau đó nhìn thấy số điện thoại gọi tới, sắc mặt của cô trong nháymắt từ quang đãng biến thành âm u. Lại là bà ta, bà ta rốt cuộc muốn làm gì chứ. Từ Du Mạn muốn trực tiếp cúp điện thoại, lại nghĩ, hay là thôiđi, đời trước cô thiếu nợ bà ta.
“Con cuối cùng chịu nhận điện thoại của ta rồi.” Nếu không nhận, bà ta sắp bị mắng chết rồi. Viên Hân hưng phấn nói.
“Có chuyện gì nói đi.”
“Con gái à…”
Viên Hân đang muốn dùng chính sách dụ dỗ, lại bị cô cắt đứt: “Đừng gọi tôilà con gái. Bà nói đi! Tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?”
Viên Hân thấy mục đích của mình bị vạch trần, sắc mặt khẽ biến, chỉ là Từ Du Mạn cũng không thấy được. Viên Hân dĩ nhiên sẽ không thừa nhận bà cómục đích. Nếu là không có người phụ nữ kia trước kia đã từng nhắc nhở bà ta, nói không chừng lấy tính tình của bà, nói thẳng cũng có thể? Chínhlà không để cho Từ Du Mạn và Cố Uyên ở bên nhau thì thế nào? Chỉ là bàbây giờ thật sự không dám không nghe lời của người phụ nữ kia:
“Nào có mục đích gì? Ta một người làm mẹ muốn nhận lại con gái của mình thì thế nào?” Viên Hân nguỵ biện nói.
Đây thật là chuyện cười lớn nhất đời : “A, chẳng lẽ bà còn có lương tâm hay sao?”
“Hắc, cái con bé chết tiệt kia, sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ?”