“Nới lỏng sợi dây ra chẳng phải được rồi sao?” Gã mặc áo thun đã sớm khôngnhịn được, thân thể căng cứng kịch liệt, cực kỳ khó chịu, đâu còn tâmtình thảo luận chuyện này?
“Mới vừa rồi là ai trói vậy? Con bà nó, không có trình độ như vậy.” Gã mặt sẹo rống to, định cởi ra sợi dây trên đùi Từ Du Mạn.
Dương Nguyệt Ý vừa thấy liền vội vàng ngăn cản: “Cô ta đánh nhau rất lợi hại. Các anh không sợ cô ta bỏ chạy sao?”
Từ Du Mạn vẫn dùng loại thanh âm kia nói: “Thuốc được tiêm vào người tôicòn chưa hết tác dụng, hiện tại cả người vô lực, có thể chạy thoát sao?Hơn nữa, các người có nhiều người như vậy…” Từ Du Mạn cố ý để cho chínhmình lộ ra dáng vẻ tương đối sợ hãi: “Miễn là các người không giết tôi,muốn tôi làm gì cũng được.”
Từ Du Mạn chính mình nghe cũng cảmthấy buồn nôn rồi, nhưng mấy gã đàn ông này nghe sảng khoái rồi. Thanhâm này thật sự quyến rũ đến tận xương rồi. Nghe xong cả người đều têdại, cảm giác chính mình cứng hơn vài phần.
Để đảm bảo đạt đượcmục đích, gã mặt sẹo sau khi cởi trói cho hai chân của Từ Du Mạn xong,cố định trói hai chân của cô mở ra, chính là tách hai chân ra cột vàocây cột bên cạnh.
“Anh trai à, anh như vậy, tôi làm sao dùng chân vòng quanh eo anh chứ ?” Mấy lời nói ghê tởm đời này cũng không nhiềunhư vậy. Từ Du Mạn vừa đối đáp, vừa lo lắng nghĩ, A Dư rốt cuộc có nhậnđược điện thoại hay không, nghe được chuyện bên chõ cô? Lúc cô tỉnh dậyđã phát hiện điện thoại di động không còn trên người rồi. Bây giờ cómuốn liên lạc với ai cũng không được.
Thẩm Mặc Dư cũng không nhận được điện thoại. Đợi cô tắm xong, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, là Từ DuMạn gọi điện thoại cho cô. Thẩm Mặc Dư cho là có chuyện gì, quả thật làcó chuyện, cho nên gọi lại, nhưng khi đó điện thoại của Từ Du Mạn đã tắt máy.
“Đúng vậy, anh hai. Anh xem chân của cô gái này vừa nhỏ vừa dài, quấn quanh eo cảm giác nhất định vô cùng thoải mái.” Gã đàn ôngmặc áo thun nói. Trong đầu hắn đang tưởng tượng dáng vẻ được bắp đùi của Từ Du Mạn nhốt chặt, liền bắn ra. Gã mặc áo thun nhìn thấy hai tên kiacười nhạo bộ dáng của hắn, oán hận sờ soạng trên người Từ Du Mạn mấycái, mới lại khôi phục dáng vẻ lúc đầu.
“Đúng vậy, kỹ thuật củatôi thật sự rất tốt nha.” Sao còn chưa có người tới? Còn không tới thìcô liền xong đời. Từ Du Mạn cố gắng trì hoãn thời gian. Để cho mìnhtranh thủ thời gian, cái gì cô cũng nói ra miệng được.
“Ha ha, thật là một con bé lẳng lơ .” Gã mặt sẹo cười to.
Dương Nguyệt Ý cũng ở một bên châm chọc cười nhạo: “Ơ, bình thường thanh caocỡ nào, thì ra lẳng lơ như vậy. Thật nên ghi âm lại lời nói vừa rồi, đểcho bạn cùng lớp cũng nghe, xem cô là hạng người gì. Có điều từ bây giờbắt đầu ghi âm lại vẫn được. Không được, nếu muốn lưu lại, thì phải quay phim để cho mọi người nhìn xem cái người thanh cao như vậy làm thế nàocầu xin đàn ông muốn mày .” Không chuẩn bị máy quay phim chuyên dụng,khoa học kỹ thuật hiện tại rất phát triển, điện thoại di động cũng cóchức năng này. Dương Nguyệt Ý lấy điện thoại di động của mình ra, mởchức năng camera.
“Các anh cảm thấy cô ta trông thế nào?” Từ DuMạn nghĩ thầm, mấy chiêu tổn hại cô như vậy, cô ta đều làm ra rồi, côbất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Dù bị người ta cường bạo, tôicũng phải kéo xuống cô theo.
“Trên mặt đã bị vết sẹo kia phá hủy, nhưng mà vẫn nhìn ra được dáng dấp rất được.” Tên tóc vàng thành thật trả lời.
“Đương nhiên rồi, trước kia cô ta chính là hoa khôi của lớp chúng tôi đấy. Hơn nữa, kỹ thuật của cô ta không hề thua kém kỹ thuật của tôi. Dù sao bâygiờ cũng không nhìn thấy gì, các anh hoàn toàn không cần nhìn mặt của cô ta. Vóc người của cô ta thật sự rất đẹp nha.” Vóc người của DươngNguyệt Ý quả thật rất tốt.
Quả nhiên, tên tóc vàng quan sát Dương Nguyệt Ý một phen: “Ừ, vóc người thật đúng là không tệ.”
Dương Nguyệt Ý nghe thấy lời nói của Từ Du Mạn và tên tóc vàng, khuôn mặtliền trở nên trắng bệch, đôi môi có chút run run: “Các người không thểnhư vậy, tôi bỏ tiền ra để cho các người chơi cô ta.”
“Ha ha, côđây được xài miễn phí, không dùng thì thật phí phạm. Anh trai à, tôinghĩ lúc các người đạt được thỏa thuận, cô ta hẳn không nói muốn cácngười giết tôi, đúng chứ? Nhưng mới vừa rồi ý của cô ta là muốn giếtchết tôi. Cô ta tính toán gì, tôi nghĩ các người thông minh như vậy,không khó đoán ra được, đúng không?”
Mấy tên đàn ông đều dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó gã mặt sẹo là tên đầu tiên phản ứng kịp, mắng to: “Mẹ kiếp, đồ kỹ nữ chết tiệt, dám tính kế bố mày.”
“Anh hai, cô ta tính kế chúng ta cái gì vậy?” Tên tóc vàng vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc là có ý gì.
Tên mặt sẹo còn chưa trả lời hắn, tên đàn ông thanh tú đứng một bên đã nóichuyện: “Sau khi chúng ta đi, cô ta sẽ giết con bé này, sau đó đổ tộicho chúng ta.” Vóc người thật sự rất thanh tú, nhưng cái thanh âm nàythật làm cho người ta không dám khen tặng. Có thể là bởi vì vết thươngtrên cổ làm tổn hại đến cổ họng hoặc là mang máy biến giọng, cho nênthanh âm mới có thể biến thành như vậy. Từ Du Mạn cảm thấy tên đàn ôngxinh đẹp này nhất định có chuyện xưa.
Tên mặc áo thun và tên tócvàng vừa nghe liền nổi giận, xông tới quăng cho Dương Nguyệt Ý một cáitát. Dương Nguyệt Ý bị đánh ngã xuống đất, sau đó nước mắt nước mũi tràn đầy, khóc lóc kể lể: “Không có không có, tôi thật sự không có ý này.Là cô gái này, cô gái này cố ý gây xích mích.”
“Cô nói như vậy, là hoài nghi trí tuệ của các anh đây rồi? Dễ dàng bị tôi khích bác ly gián như vậy sao?”
“Kỹ nữ đáng chết.” Gã mặt sẹo dùng sức đá vào bụng Dương Nguyệt Ý một cái,đá cô ta đụng tới vách tường. Từ Du Mạn chung quy vẫn không tàn nhẫn như vậy, muốn mạng của Dương Nguyệt Ý. Nhưng không muốn mạng của cô, khôngcó nghĩa là cứ như vậy bỏ qua cho cô.
“Được rồi, anh trai, giếtngười là phạm pháp. Nếu không thì thế này, các anh nhìn vóc người của cô ta xem như khá được, không bằng giữ cô ta lại hưởng dụng thật tốt mộtphen thì thế nào? Về phần tôi, tôi có thể trả gấp đôi giá tiền cho cácanh. Chỉ cần các anh thả tôi ra.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên.Hơn nữa các anh nghĩ đi, các anh lấy được tiền cô ta đưa cho, lại lấythêm được từ chỗ tôi hai phần nữa, vẫn có người để hưởng dụng, cớ sao mà không làm chứ? Các anh mới vừa rồi cũng nghe thấy cô gái này nói, tôicó quyền lực khiến trường học không thu nhận cô ta, thậm chí làm sụp đổcông ty của ba cô ta, chút tiền đó tôi còn không lấy ra đưa các anh được sao?” Mặc dù chuyện này cô thật sự không làm, nhưng hiện tại cũng chỉcó biện pháp này, thừa nhận cũng không mất miếng thịt nào.
“Được, chúng tôi đồng ý.” Ba tên kia vẫn còn đang do dự, gã đàn ông thanh túliền mở miệng. Gã đàn ông thanh tú đã đồng ý, mọi người cũng không có dị nghị nữa. Đại ca cũng đồng ý rồi, bọn họ còn có thể nói gì chứ?
“Bây giờ có thể cho tôi gọi điện thoại chứ? Thẻ ngân hàng của tôi hiện tạikhông có nhiều tiền như vậy, tôi bảo người ta gửi tiền vào đó.”
Quả nhiên, sau khi điện thoại được trả cho Từ Du Mạn, cô mở ra điện thoạira vừa nhìn, trên căn bản một nửa là do Thẩm Mặc Dư gọi tới, một nửa làdo Cố Uyên gọi tới. Xem ra chuyện của Cố Uyên đã làm xong rồi.
Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, vẫn không gọi điện thoại cho Cố Uyên, ngược lại là gọi cho Thẩm Mặc Dư.
“Mạn Mạn, điện thoại của cậu sao cứ tắt máy vậy?” Thẩm Mặc Dư vội vàng nhận điện thoại.
“Có chút việc. A Dư, cho tớ mượn ít tiền.”
“Bao nhiêu?” Tên mặt sẹo nói 400 ngàn.
“400 ngàn.”
“Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?” Thẩm Mặc Dư nghi ngờ nói.
“Có chút việc. Cậu biết số thẻ ngân hàng của tớ rồi, gửi vào đó cho tớ.”
“Ừ, gửi ngay đây.”
Từ Du Mạn cúp điện thoại rồi nói với tên mặt sẹo: “Chắc là thẻ ngân hàngcủa tôi cũng ở chỗ các anh rồi, bạn của tôi lập tức sẽ gửi tiền vàotrong thẻ cho tôi, mật mã của thẻ là 014157.”
“Ngộ nhỡ bạn của cô không chuyển tiền thì sao?”
“Dĩ nhiên sẽ không. Bây giờ có thể để cho tôi đi được chưa?” Chân của Từ Du Mạn vốn đã được cởi trói, tay cũng bởi vì vừa rồi phải gọi điện thoạinên được nới lỏng ra, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị tên mặt sẹo ngăn cản lại:
“Các anh đây là có ý gì?” Xem ra, những tên này thật đúng là không thể tin tưởng a.
“Cô cứ nói đi? Cô thông minh như vậy mà.” Tay của tên mặt sẹo sờ mó khuônmặt của Từ Du Mạn, cô liền né ra. Tên mặt sẹo không tức giận, ngược lạinói: “Hẳn là biết tôi có ý gì chứ. Đây chính là cô giao cho chúng tôi,bây giờ tiền của cô, tiền của cô ta đều tới tay tôi, cô cho là tôi sẽthả cô đi sao? Đừng nghĩ nữa, ha ha.”
Dương Nguyệt Ý dĩ nhiên vui sướng khi người gặp họa: “Ha ha, không ngờ chứ gì. Mày cũng sẽ rơi vàokết cục giống tao, bị bọn đàn ông xấu xí này chơi đùa.”
“Vậy sao?” Từ Du Mạn nhìn về phía tên đàn ông thanh tú.
Quả nhiên, hắn ta không để cho cô thất vọng, chỉ nghe hắn chậm rãi nói ra:“Để cho cô ta đi. Người ở phía sau cô ta, chúng ta không chọc nổi.”Thanh âm vẫn khó nghe như vậy, nhưng Từ Du Mạn lại cảm thấy rất dễ nghe.
“Đại ca, lá gan của anh lúc nào lại trở nên nhỏ như vậy?”
“Để cô ta đi.”
“Đại ca… được rồi, thả người.” Tên mặt sẹo cực kỳ khó chịu mà đồng ý. Mẹ nó, nếu không phải hắn đánh không lại, ai mẹ nó nghe lời tên kia chứ.
Từ Du Mạn mới vừa đi tới cửa, liền nghe được gã đàn ông thanh tú kia nói: “Cô là một cô gái thông minh.”
“Ha ha, anh cũng là người đàn ông thông minh.” Từ Du Mạn vừa bước ra, đãnhìn thấy Úc cùng Âu Dương Nhất Phàm đồng thời đi tới. Từ Du Mạn nhìn về phía Úc: “Mời người của anh giúp tôi xử lý đám người ở bên trong. Cònnữa, cầm thẻ ngân hàng của tôi về.”
Úc tà mị cười cười: “Nghe được lời của cô ấy rồi chứ? Còn không mau đi đi.”
“Đừng trừng phạt chết họ, một lát tôi gọi cảnh sát. Còn nữa, bên trong có một người trên cổ có vết sẹo, đừng động tới anh ta.”
“Vâng.”
“Chúng ta đi thôi.” Từ Du Mạn nói với Úc, nhìn cũng không nhìn Âu Dương Nhất Phàm sắc mặt xanh mét vẫn bị cô gạt qua một bên.
Âu Dương Nhất Phàm vốn vẫn theo ở phía sau. Thế nhưng đám người bắt cócMạn Mạn quả thật rất thông minh, có thể thoát khỏi sự bám theo của hắn.Phải biết rằng người có thể thoát khỏi sự bám đuổi của hắn cũng khôngnhiều. Âu Dương Nhất Phàm thật vất vả mới tìm được địa điểm Từ Du Mạn bị giam giữ, nhưng hắn mới vừa tới đã nhìn thấy có một người đàn ông cựckỳ yêu nghiệt đã đứng ở cửa nhà kho, sau lưng có mấy người đi theo,nhưng lại không đi vào.
Âu Dương Nhất Phàm lục lọi tư liệu trongđầu, nhưng không có bất kì thông tin nào về người đàn ông có vẻ khôngtầm thường này. Âu Dương Nhất Phàm nghĩ tới Từ Du Mạn có thể còn đanggặp nguy hiểm, muốn đi vào, lại bị Úc chận lại, “Cô ấy không sao đâu.”
Mặc dù là nói như vậy nhưng Âu Dương Nhất Phàm không lo lắng là không thểnào. Âu Dương Nhất Phàm hơi lo lắng người này là đồng bọn của kẻ bắt cóc Từ Du Mạn, cũng không cho Úc sắc mặt tốt mà nói:
“Để tôi vào trong.”
“Muốn đi vào? Anh cho rằng tôi ở bên ngoài có thể đi vào được không?” Úc châm chọc nói.
Có thể hay không, đi vào thử thì biết. Âu Dương Nhất Phàm đang chuẩn bịđộng thủ thì cửa mở ra, Từ Du Mạn đi ra. Âu Dương Nhất Phàm nhìn thấy cô bình yên vô sự xuất hiện, trái tim thấp thỏm rốt cuộc cũng rơi xuống.
Đang muốn tiến lên, Âu Dương Nhất Phàm lại bất ngờ nhìn thấy Từ Du Mạn vẻmặt vui mừng đi về phía Úc. Bọn họ biết nhau sao? Tại sao hắn thế nhưnglại không biết một chút gì. Nghe Mạn Mạn nhờ Úc giúp một tay, Âu DươngNhất Phàm càng thêm không thể tin. Tại sao? Hắn ở ngay đây, Mạn Mạnkhông để cho hắn giúp một tay, tại sao ngay cả nhìn cũng không nhìn hắnmột cái.
Từ Du Mạn theo Úc rời đi, người Úc mang tới đi vào cáikho hàng nhỏ bỏ hoang kia, Âu Dương Nhất Phàm vẫn vẻ mặt đau đớn nhìn Từ Du Mạn leo lên xe của Úc. Bên trong kho hàng nhỏ truyền tới thanh âmnam nữ quan hệ với nhau, Âu Dương Nhất Phàm một chút cũng không nghethấy. Mạn Mạn, em thật sự vĩnh viễn không thể tha thứ cho anh sao?
Từ Du Mạn sau khi ngồi vào trong xe của Úc, mới hỏi: “Làm sao anh lại ởchỗ này?” Úc lái xe, cặp mắt nhìn chăm chú về phía trước, đường cực kỳgồ ghề, xe xóc nảy chạy về phía trước, mà Úc vẫn thoải mái nói chuyệncùng cô, giống như anh ta đang đi trên một đại lộ bằng phẳng.
“Àthật khéo tôi đang uống cà phê trong một tiệm cà phê, sau đó không khéothấy người nào đó đánh không lại, bị đánh thuốc lôi vào trong xe tải,cho nên liền theo tới đây.”
“Nói như vậy, khi tôi mới vừa đánh nhau với bọn họ, anh đã phát hiện ra tôi rồi?” Từ Du Mạn nheo mắt lại.
“Không phải, là cô vừa đi tới tôi liền phát hiện ra rồi.”
“Vậy lúc ấy sao anh không trực tiếp đến giúp tôi?” Từ Du Mạn nói xong, trong lòng có chút hối hận, quan hệ giữa cô và Úc cũng không thân thiết đếnmức đó.
Cũng may, sắc mặt của Úc không thay đổi, hẳn là không chú ý tới giọng điệu của cô: “Lúc ấy tôi mà giúp cô, thì làm sao có thể đủbiết Mạn Mạn lại thông minh như vậy, dưới tình huống này cũng có thể chi tiền để tránh tai họa chứ. Hơn nữa đánh nhau trên đường cái sẽ tổn hạiđến hình tượng quý ông của tôi.”
Từ Du Mạn mỗi lần đều là nóichuyện khiến người khác nổi đóa, lần này chính cô lại bị người khác nóilàm cho nổi đóa, phong thủy luân chuyển, ai cũng không may mắn:
“Cho nên thật ra tôi vừa bị mang đến đây, anh liền ở bên ngoài xem kịch vui hả?” Người đàn ông này thật là thiếu nịnh nọt.
“Ừ, đó là đương nhiên, tôi sao có thể bỏ qua kịch hay của Mạn Mạn chứ?” Úcnhìn Từ Du Mạn sắp không nhịn được nổi giận, lại nói: “Chỉ là Mạn Mạnkhông cần lo lắng, thật ra lúc nãy nếu cô tự mình không có cách nàothoát ra ngoài, lúc bọn hắn động thủ đụng vào cô, tôi liền đi vào cứucô.” Hắn giải thích như vậy thì thà rằng không giải thích.
“Hả? Vậy ý của anh là muốn xem tôi xấu mặt rồi mới cứu tôi sao?”
“Cô thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi.” Úc cũng chẳng giải thíchthêm, thật ra hắn cũng có ý như vậy. Lúc trước hắn bắt cóc Từ Du Mạn thì sự bình tĩnh của cô đã vượt khỏi dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng muốnbiết phải chăng bởi vì cô nhìn thấu hắn sẽ không làm gì cô nên mới trấnđịnh như vậy.
Cho nên lần này, hắn muốn biết, khi Từ Du Mạn thựcsự đối mặt với nguy hiểm, có thể còn trấn tĩnh như vậy hay không. Kếtquả là thật, cô vẫn trấn định như thế.
Úc lái xe, nghiêng đầuthâm sâu liếc mắt nhìn Từ Du Mạn một cái, một tia sáng phức tạp lóe lên. Cô gái này thật sự khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Chính làcô gái thông minh như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh hắn. Đáng tiếc,cô là người phụ nữ của Cố Uyên. Hắn không giành phụ nữ mà người khác yêu thích. Huống chi hiện tại hắn chỉ là đơn thuần tán thưởng cô mà thôi.
Uỵch!! Xe có lẽ là lái qua một cái hố to, lắc lư kịch liệt hơn, Từ Du Mạnkhông ngồi vững thiếu chút nữa bị ngã về phía Úc. Cũng may cô còn cóchút vững vàng, tình huống như thế không đến nỗi sẽ xảy ra.
Từ Du Mạn không nhìn thấy sau khi cô ổn định thân thể của mình, Úc thâm thúytrào phúng cười cười. Bản thân chính mình lại có chút thất vọng, thật là quái đản.
Từ Du Mạn cau mày: “Đường này sao lại xấu như vậy? Lúc tôi tới một chút cảm giác cũng không có.”
“Bị tiêm thuốc, dĩ nhiên không có cảm giác rồi. Cô mới tỉnh, có muốn ngủmột lát hay không?” Không nói còn đỡ, vừa nói Từ Du Mạn thật sự cảm thấy mệt mỏi, đồng thời còn rất lạnh rất đói.
Từ Du Mạn nghĩtới liền hung hăng trợn mắt nhìn Úc một cái, còn quý ông cái gì chứ? Một quý ông chân chính nhìn thấy cô lạnh nên tự giác đưa cô mượn áo khoác,không phải sao?
“Này, anh có thể cởi áo khoác ra cho tôi mượnkhông?” Quần áo của Từ Du Mạn ở trong kho hàng cùng bọn họ đối đáp lâunhư vậy, cũng gần khô rồi, cũng không trong suốt như trước đó nhưng vẫnlạnh lẽo. Nhưng Úc nghe Từ Du Mạn nói xong, vẫn không cởi áo khoác racho cô mượn, mà mở thiết bị sưởi ấm lên:
“Quần áo của tôi chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể mặc.” Vậy cũng xem như là giải thích rồi.
Từ Du Mạn quyết định tha thứ cho sự không thân sĩ của Úc. Thiết bị sưởi ấm được bật lên, trong xe ấm áp hơn nhiều. Từ Du Mạn định gọi điện thoạicho Cố Uyên, mới phát hiện ra điện thoại di động của mình đã không cònnữa. Từ Du Mạn chọc chọc cánh tay của Úc:
“Này, điện thoại di động của anh đâu, cho tôi mượn gọi điện thoại.”
“Là gọi cho Cố Uyên chứ gì?” Úc khẽ dừng một chút, “Ở trong túi quần của tôi, tự mình lấy đi.”
Từ Du Mạn đã từng bị Cố Uyên lừa gạt như vậy, lần này cũng không lập tứclấy. Từ Du Mạn nhìn Úc cũng không có nét mặt khả nghi gì, lại nghĩ đếnmình và hắn cũng không có quan hệ gì, hẳn sẽ không chỉnh cô như vậy. TừDu Mạn đưa tay vào trong túi quần của Úc, cư nhiên không có.
“Là túi bên kia. Chính cô lấy đi, trời tối, đoạn đường này nguy hiểm.”
Quả nhiên Từ Du Mạn vừa rồi không chú ý tới bên ngoài trời đã tối rồi. Cólẽ Úc nói đúng là thật, cô không thể làm gì khác hơn là tự mình lấy điện thoại. Bởi vì là ở túi bên kia nên cô phải lướt qua người của Úc. Namnữ trước sau vẫn khác biệt, Từ Du Mạn tận lực làm cho mình ít tiếp xúcvới Úc. Nhất định phải giữ vững thân thể, cô cũng căng người ngồi trênghế, mặc dù như vậy không thuận tiện bằng ghé lên trên người Úc.
Úc ngửi thấy được mùi thơm từ mái tóc của Từ Du Mạn tản ra, là mùi trànhàn nhạt, cảm giác thật thoải mái. Lại cúi đầu thấy mái tóc đen nhánhđang ở ngay phía trên, cái tư thế này… Nếu như Từ Du Mạn cúi đầu nữathấp hơn một chút nữa… tay cầm lái của Úc cương cứng một chút.
Nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, Úc ngửi mùi thơm trên người cô, cảmthấy tay của cô lục lọi trong túi quần mình, có chút không yên lòng láixe.
Quả nhiên Úc không lừa gạt cô, điện thoại di động thật sự ởtrong túi quần bên kia. Từ Du Mạn tìm được điện thoại di động xong, lậptức ngồi trở lại chỗ cũ, không hề phát hiện sự khác thường của Úc.
Cầm điện thoại trên tay, Từ Du Mạn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho CốUyên, sau đó bi kịch rồi. Cô chợt phát hiện, mình không nhớ số điệnthoại của anh nên đành thôi. Hẳn cũng không bao lâu nữa là có thể về đến nhà, đến lúc đó lại gọi điện thoại cho anh là được. Từ Du Mạn trả điệnthoại cho Úc, nhét vào túi quần gần chỗ cô.
“Sao không gọi?”
“A, không nhớ rõ số điện thoại.”
Úc có chút vui sướng khi người gặp họa: “Để điện thoại di động của tôi về vị trí cũ.”
“Tại sao?”
“Thói quen. Nếu để điện thoại ở bên tay trái, nghe điện thoại tương đối dễ dàng. Tay phải bận lái xe.”
Thật ra thì, tay trái hay tay phải của hắn cũng không sai biệt lắm. Mục đích nói như vậy cũng chỉ có Úc biết. Từ Du Mạn ngoan ngoãn cất điện thoạivào trong túi bên kia xong, đàng hoàng ngồi trở lại. Từ Du Mạn biểu tình có chút cứng ngắc, mới vừa rồi hình như cô không cẩn thận đụng phải cái chỗ kia của Úc, hình như là cứng rắn.
Từ Du Mạn phát hiện điềunày nên cũng không dám lộn xộn, Úc cũng không nói chuyện. Úc đang cố kìm nén, dĩ nhiên sẽ không chủ động nói chuyện. Thuốc vẫn chưa hoàn toànhết tác dụng, lại thêm cô vốn rất mệt mỏi, nên cô rất nhanh liền ngủthiếp đi.
Úc nghiêng đầu nhìn Từ Du Mạn đang ngủ, một chút cảmxúc phức tạp, cũng có chút rối rắm chợt lóe lên. Từ Du Mạn cũng khôngbiết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, tỉnh lại cũng đã đang nằm trên giường ở nhà rồi : “Đã tỉnh rồi hả?” Cánh tay đặt ngang hông cô siết lại thậtchặt.
Từ Du Mạn biết là Cố Uyên, hơn nữa cũng nghe ra vẻ tức giận trong giọng nói của anh, “Ừ.”
Từ Du Mạn mới vừa đáp một tiếng, liền bị anh xoay người cô qua, trên môiliền dán lên một đôi môi khác. Anh mở hàm răng của cô ra, tìm lưỡi thơmcủa cô, không cho cự tuyệt, không cho tránh né mà củng nhau dây dưa. TừDu Mạn không rõ cơn tức giận của anh từ đâu mà đến, nhưng anh tức giậnlà thật. Vì trấn an anh, cô cũng chủ động hôn đáp lại.
Hồi lâu Cố Uyên mới buông cô ra: “Về sau gặp chuyện gì, em phải gọi điện thoại cho anh đầu tiên.”
Thì ra là anh đang tức giận cô không điện thoại cho anh mà gọi điện thoạicho A Dư. Nói như vậy, anh biết chuyện cô bị bắt cóc rồi sao? Từ Du Mạnnhìn đồng hồ, chính là buổi tối. . .
“Ừ.” Từ Du Mạn ngoan ngoãnđứng trên giường. Không đúng, hẳn là Úc đưa cô về. Với mối quan hệ giữaÚc và thầy Cố, cũng sẽ không nói chi tiết. Rất nhanh Cố Uyên đã nấu mìxong. Từ Du Mạn đói đến nỗi ngực dán vào lưng, vừa thấy mỹ vị trước mặt, hưng phấn đến mức cầm lên ăn ngay.
Cố Uyên nhìn cô ăn đến vui sướng, vẻ không vui trong ánh mắt cũng biến mất, đổi lại là cưng chiều cùng dịu dàng sâu sắc.
“Thầy Cố, anh muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.” Thông minh như Từ Du Mạn, làm saolại không nhìn ra bộ dáng Cố Uyên muốn nói lại thôi, cô còn chưa từnggặp qua dáng vẻ ấp a ấp úng như vậy của anh.