Không ngờ, cô lại bịốm. Ở nhà cô, anh đụng phải một người đàn ông, anh chưa bao giờ biết sựtồn tại của người đàn ông này, chưa nhìn thấy qua bất kỳ tài liệu nàocho thấy hắn từng xuất hiện bên cạnh Mạn Mạn. Nhưng mà, mức độ quan tâmcủa người đàn ông này đối với Mạn Mạn rất không bình thường. Bọn họ đánh nhau một trận, bởi vì một hiểu lầm nhỏ. Người đàn ông kia là ai? Trở về tra tài liệu, người đàn ông kia lại là tổng giám đốc Mộ Trường Phongcủa tập đoàn Mộ thị. Nhưng anh vẫn không biết Mộ Trường Phong và cô cóquan hệ như thế nào?
Muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao. Anhcố ý gọi Mạn Mạn vào phòng làm việc, cố ý làm cho cô lại dùng ly của anh để uống nước. Bởi vì lúc ăn cá, Mạn Mạn nói hai người bọn họ đã thanhtoán hết nợ nần. Không, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thanh toán xong. Không ngờ, dì cả mẹ của cô đột nhiên lại tới, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô, tâm tình của anh chợt trở nên rất tốt. Toàn bộ sự khó chịu trongmấy ngày nay đều bị ném ra ngoài chín tầng mây. Anh giúp Mạn Mạn muabăng vệ sinh, bởi vì anh có xem qua một đoạn quảng cáo băng vệ sinh,nói: yêu người ấy, thì hãy vì người ấy mà mua băng vệ sinh đi. Anh muốnnói, anh nguyện ý vì Mạn Mạn mà mua băng vệ sinh cả đời.
Thờiđiểm diễn ra đại hội thể dục thể thao, rõ ràng đã nhìn ra Mạn Mạn có gìđó bất thường. Nhưng anh không thể quá nóng vội, hù cô ngã thì làm thếnào? Anh cũng tin tưởng, cô sẽ xử lý tốt chuyện này. Quả nhiên, Mạn Mạnxử lý rất tốt. Chỉ là không ngờ, người khởi xướng chuyện này là DươngNguyệt Ý. Trường học khai trừ Dương Nguyệt Ý. Vốn là với gia thế củaDương Nguyệt Ý, muốn lần nữa tìm trường học mới tốt hơn thì không có gìkhó khăn. Nhưng anh không cho phép trường nào nhận cô ta thì trường đócũng không dám nhận. Tổn thương người Mạn Mạn, anh một chút cũng sẽkhông bỏ qua. Rồi thì có một cậu con trai tỏ tình với Mạn Mạn, dĩ nhiên, anh không hề vui mừng. Sau đó trời mưa, Dương Kiệt cùng Tống Lâm Bạchtranh nhau muốn đưa Mạn Mạn về nhà, cô cũng không đồng ý với người nào.Rất tốt, làm rất tốt. Anh đi tới bên cô, cho là cô sẽ đi về cùng anh,không ngờ tự nhiên Mộ Trường Phong cũng tới. Mạn Mạn lại đi theo MộTrường Phong về nhà. Không cam lòng liền đi theo Mạn Mạn về nhà. Cái tên Mộ Trường Phong kia quả nhiên ở trong nhà của cô. Tức giận, trong lònganh vô cùng tức giận. Anh đi về, không muốn để cho Trầm Phong nhìn thấycái bộ dáng này của mình, cho nên anh lựa chọn đi tới một quán bar khác, Nghịch Lưu. Lúc uống rượu, anh chợt có một chủ ý. Sau đó, người phục vụ kia quả nhiên gọi cô tới.
Đêm đó, anh thiếu chút nữa đã khôngkhống chế được mình. Lúc ở Thế Ngoại Đào Nguyên đưa tiền cho tiểuCường, Mạn Mạn mở ví tiền của anh ra, mặt không đổi sắc thì anh biết Mạn Mạn đã sớm biết thân phận của anh rồi. Thì ra cái lần bị ăn trộm, cô đã biết thân phận của anh rồi nên mới đối với anh lạnh lùng như vậy. Biếtđược nguyên nhân, cái hố trong lòng liền nhỏ đi rất nhiều. Ít nhất,không mờ mịt như lúc đầu. Tiếp cận Mạn Mạn, mọi chuyện đều thuận lợi như anh tưởng tượng. Anh dần dần đã xông vào cuộc sống của cô. Chỉ là,trong lòng anh vẫn còn hai cái hố chưa bước qua được.
Một làkhông biết Mạn Mạn có còn yêu Lục Khiêm hay không. Còn nữa, không biếtcô có quan hệ gì với Mộ Trường Phong. Aiz...Cố Uyên nhìn gương mặt ngủsay của Từ Du Mạn, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, cảm xúc rất sâunặng. Mạn Mạn ơi Mạn Mạn, anh nên dùng thái độ như thế nào đối với emđây, em làm sao mới có thể tiếp nhận anh đây?
Dung nhan yêu kiềunhư vậy ở nơi anh có thể đụng tay đến, đôi môi đỏ tươi giống như tráianh đào màu đỏ dụ người ta hái, một mỹ nữ, cũng là người con gái anh đặt trong lòng, không hề phòng bị mà ngủ thiếp đi trước mặt anh như vậy.Hơn nữa đôi môi còn hơi nhúc nhích giống như đứa bé, bạn có thể nhịnđược sao? Có thể sao? Nếu như có thể, vậy thì chứng minh bạn là ngườiđàn ông không bình thường. Mặc kệ bạn nhịn được hay không nhịn được, dùsao Cố Uyên chính là không nhịn được. Anh chậm rãi cúi đầu, khoảng cáchxa giống như Thiên Sơn Vạn Thủy vậy, thời gian lúc này, giống như trảiqua cả ngàn vạn năm. Rốt cuộc, Cố Uyên đã hôn lên đôi môi mà anh ngàyđêm nhớ thương kia. Sự tuyệt vời của Từ Du Mạn, khiến anh nhẹ nhàng cảmthán. Anh không dám dùng quá sức khi hôn, sợ sẽ đánh thức cô dậy. Nhưnglàm Cố Uyên vui vẻ mở cờ trong bụng chính là Từ Du Mạn chủ động đáp lạianh. Trong giấc mộng, Từ Du Mạn lại nhiệt tình hơn nhiều so với mấy lầntrước. Cô chủ động vươn lưỡi dò vào trong miệng anh, trêu chọc anh. CốUyên cảm thấy có một cổ nhiệt lưu tuôn ra hướng về bụng dưới, cái bộ vịđó của anh đã sớm ngẩng đầu ưỡn ngực, kêu gào muốn cô. Từ Du Mạn nhiệttình như lửa, anh cũng như lửa đốt người. Lại có người dội lên một chậunước lạnh. Có người đang gõ cửa sổ xe.
Cố Uyên bất đắc dĩ nhìnchỗ nào đó của chính mình, thêm vài lần nữa, sợ là sẽ làm nó bị phếluôn. Vậy thì không thể được, anh còn là xử nam đấy. Cửa sổ xe gõ mấycái, liền không có động tĩnh nữa. Cố Uyên tò mò mở cửa xe, đi ra ngoàixem là ai đã gõ cửa sổ xe. Người thì không nhìn thấy, nhưng anh lại thấy có tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ viết bằng bút bi: ‘Cướp xe, xin mời lái xe đến nơi vắng vẻ’. Cố Uyên thấy buồn cười. Là ai lại có sáng ý, cóphong cách hài hước như vậy. Lúc anh xuống xe, Từ Du Mạn liền mở mắt ra. Ánh mắt cô có chút ngây ngốc. Từ từ, cô lấy tay sờ sờ môi của mình.Không biết cô đang suy nghĩ gì. Sau khi Cố Uyên đem tờ giấy kéo xuốngliền gấp lại tử tế bỏ vào trong túi áo. Định đánh thức Từ Du Mạn dậy. Mở cửa xe, xác thực nhìn thấy cô đã tỉnh rồi. Cố Uyên hơi lúng túng. Giống như phản xạ có điều kiện, anh đẩy mắt kính một cái:
“Tỉnh rồi thì xuống đi, về tới nhà rồi.” Cố Uyên sửa sang lại một chút rồi nói
“A….” Lần này Cố Uyên có chút cảm thấy kỳ quái, anh đi theo Từ Du Mạn vào nhà cô, cô thế nhưng không nói gì? Ngược lại còn chủ động rót cho anh mộtly nước. Cố Uyên đã nhìn ra, Từ Du Mạn là có chuyện muốn nói. Hơn nữa,nhất định là lời nói mà anh không muốn nghe thấy. Anh uống một hớp nước, để cái ly ở trên bàn trà, thở dài,
“Có cái gì em cứ nói đi.”