Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 45: Nhận thức hoàn toàn mới



Từ Tân Trúc trợn mắt há mồm nhìn cô gái mới vừa rồi còn kiên cường nở nụ cười an ủi mình đừng khóc, vậy mà chỉ trong nháy mắt nước mắt đã rơi như mưa, cô vội vàng ôm bả vai Lâm Nhất Nhiên, dịu dàng nói: “Không khóc nữa, không khóc nữa.”

Bên kia đầu dây, Trần Tư Tầm vốn dĩ đang lái xe, tay phải cầm điện thoại, tay trái nắm vô lăng, anh tấp xe vào ven đường, mở cửa bước xuống, “Em sao vậy?”

Nghe được giọng nói của Trần Tư Tầm, Lâm Nhất Nhiên bỗng cảm thấy trong lòng thật tủi thân, cô ôm điện thoại khóc đến không kịp thở, Từ Tân Trúc cũng không biết cô bị làm sao, chỉ có thể ôm chầm lấy cô mà an ủi.

Tiếng người nói, tiếng khóc, tiếng an ủi liên tiếp vang lên, âm thanh trong điện thoại trở nên hỗn loạn, không thể nghe được rõ ràng, Trần Tư Tầm không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe động tĩnh phía bên kia đầu dây.

Qua hai phút, Lâm Nhất Nhiên đã khóc đủ rồi, lúc này mới mở miệng: “Này?”

“Ơi?” Trần Tư Tầm nghe âm thanh từ bên kia truyền đến, trong giọng nói có chút lo lắng, “Em sao vậy?”

“Em nhớ anh. . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên hít hít mũi, giọng nói mềm nhũn có chút khàn khàn truyền vào bên trong điện thoại, “Em nhớ mẹ, em muốn về nhà. . . .”

Từ Tân Trúc nhìn biểu tình của Lâm Nhất Nhiên lúc này cực kỳ yếu đuối, cô cảm thấy có chút kinh ngạc. Lúc mới tới, mặc dù Lâm Nhất Nhiên vẫn còn nhiều chỗ không thích ứng được, nhưng đến giờ cô vẫn luôn miệng nói “Không có việc gì đâu.” Sau đó liền mạnh mẽ tươi cười trải qua từng ngày, không hề giống như hiện tại, bởi vì bị bệnh mà lại cảm thấy ủy khuất như vậy. Hay là do cô luôn miệng nói mình không sao nên khiến cho người khác nghĩ rằng cô thật sự không sao?

Nghĩ vậy, Từ Tân Trúc cảm thấy hơi buồn, Lưu Thiến thì không cần phải nói, tuy mình và Trương Huy Huy không ở thành phố B nhưng cũng cách thành phố B không xa lắm, mặc dù không thể giống như Lưu Thiến, muốn về nhà là có thể về nhà ngay lập tức, nhưng cũng có thể về nhà một tuần một lần. Cả ký túc xá chỉ có Lâm Nhất Nhiên là thảm nhất, từ khi khai giảng đến nay cũng một tháng rồi, lạ nước lạ cái, đã vậy mỗi ngày chủ nhật đều phải một mình ở lại nơi này, thật sự là đứa trẻ đáng thương.

Lâm Nhất Nhiên xoa xoa nước mắt, khuôn mặt cô đều đã đỏ bừng, không biết là do sốt hay là vì khóc mà trở nên như vậy, cô cảm thấy khó chịu muốn chết, cô muốn gọi điện về cho mẹ nhưng lại sợ mẹ sốt ruột, bây giờ nhận được điện thoại của Trần Tư Tầm, giống như là một đứa trẻ đi lạc vừa tìm được đường về nhà vậy, “Trần Tư Tầm, em rất nhớ anh!”

“Ừhm.” Cách mấy ngàn km, Trần Tư Tầm nắm chặt điện thoại, dựa vào xe nhẹ nhàng đáp lời, cô bé này bình thường rất ít khi nói những câu buồn nôn như vậy, nhưng giờ khắc này có thể nghe được những lời nói đó lại khiến cho anh cảm thấy thật vui vẻ, “Ở trường học tốt chứ?”

“Ừhm.” Lâm Nhất Nhiên không nói mình bị bệnh, chỉ nói lặt vặt linh tinh vài chuyện cho Trần Tư Tầm nghe, đang nói nửa chừng, giọng của Trương Huy Huy bỗng oang oang vang lên, Lâm Nhất Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cô ấy đang đứng ở cuối hành lang bệnh viện, “Lâm Nhất Nhiên, bác sĩ bảo cậu mau qua đó.”

Từ Tân Trúc đỡ Lâm Nhất Nhiên đứng dậy, “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”

“Ừhm.” Lâm Nhất Nhiên khẩn trương nói vào trong điện thoại, “Em có việc, không nói nữa, khi nào về thì điện lại cho anh.”

“Được!” Trần Tư Tầm nghe thanh âm hỗn loạn ở bên kia điện thoại, “Mười một giờ anh đến đón em.”

“Được được.” Lâm Nhất Nhiên trả lời qua loa, Trương Huy Huy đứng ở bên kia vội vàng thúc giục, “Như vậy nhé, em cúp đây, tạm biệt.”, nói xong, cô “Cạch” một phát, cúp điện thoại.

Trần Tư Tầm đặt điện thoại xuống, từ trong xe lấy ra một gói thuốc, anh đứng ở ven đường nhìn xe cộ chạy qua chạy lại, bắt đầu hút một điếu thuốc.

Thanh âm của cô đặc nghẹn giọng mũi, còn có tiếng bạn học quát to như vậy, Lâm Nhất Nhiên thực sự nghĩ là mình không nghe ra cô ấy đang ở trong bệnh viện sao?

Trần Tư Tầm cúi đầu nheo mắt lại, cầm điếu thuốc hít một hơi thật sâu, sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng, “Alo, hiệu trưởng. . . . . .tôi phải đi thành phố B có chút chuyện. . . . .”

Lúc Từ Tân Trúc xách một túi thuốc lớn, cùng Trương Huy Huy đỡ Lâm Nhất Nhiên về đến trường học là đã gần mười giờ rưỡi.

“Mệt chết tớ rồi.”

Trương Huy Huy đẩy cửa phòng ký túc xá, cánh cửa bật ra đập vào tường “Bang” một tiếng.

“Cậu nói nhỏ một chút!” Từ Tân Trúc hơi trách cứ nói: “Thiến Thiến còn đang ngủ.” Nói xong lại đi qua bật đèn.

“A, không có ai mà.” Trương Huy Huy nhìn sang giường của Lưu Thiến, than thở: “Đã trễ thế này rồi mà còn đi đâu không biết.”

Nói xong, Trương Huy Huy phụ Từ Tân Trúc đỡ Lâm Nhất Nhiên ngồi xuống ghế, cô bưng ly nước của Lâm Nhất Nhiên lên, uống ừng ực hai hớp “Đói chết tớ rồi.”

Từ Tân Trúc đang định nói để mình đi xuống dưới kiếm mua chút đồ ăn, Trương Huy Huy đột nhiên “A” lên một tiếng, “Ai mua vậy?”

Lâm Nhất Nhiên chống tay lên trán, miễn cưỡng nhìn sang, chỉ thấy trên bàn có một bình cháo giữ nhiệt, bên cạnh có một bịch bánh bao và mấy gói dưa muối.

“Ai mua những thứ này vậy?” Trương Huy Huy đi đến bên cạnh bàn, sờ sờ bình cháo, “Vẫn còn nóng này.”

“Đây là bình giữ nhiệt, đương nhiên là phải nóng rồi.” Từ Tân Trúc bất đắc dĩ nhìn khuôn mặc đang ngạc nhiên của Trương Huy Huy, “Có khi nào là Thiến Thiến mua không?”

“Không thể nào. . . . .” Trương Huy Huy khoa trương bày ra vẻ mặt không thể tin được.

Kỳ thật cũng đúng thôi, bình thường Lưu Thiến ở ký túc xá đối với ba người bọn họ cũng chỉ là xã giao sơ sài, làm sao có thể biết được bọn họ vẫn chưa ăn cơm?

“Hay là gọi cho Lưu Thiến hỏi thử xem?”

“Hỏi cái gì? Hỏi đồ ăn trên bàn có phải là mua cho chúng ta hay không sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Không biết nữa. . . . .”

Đang nói chuyện, Lưu Thiến mặc áo ngủ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trương Huy Huy đang trợn to mắt nhìn mình, cô hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì không có gì, cậu đi sang phòng cách vách à?”

“Ừhm, trở về lấy USB.” Lưu Thiến lãnh đạm nói, sau đó cầm lấy USB bước ra ngoài.

Trương Huy Huy liếc mắt nhìn Từ Tân Trúc ra hiệu: Thấy chưa, tớ đã nói không có khả năng là do cô ấy mua mà!

Từ Tân Trúc có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Huy Huy.

“À, đúng rồi!” Lưu Thiến đi đến cửa đột nhiên dừng lại, nghiêng nghiêng đầu nhỏ cột tóc đuôi ngựa nhìn vào, nói với Lâm Nhất Nhiên: “Cậu bị bệnh, tôi mua cho cậu đấy, vẫn còn nóng, ăn đi!”

Trương Huy Huy trợn to mắt, “Tớ và tiểu Trúc cũng có thể ăn sao?”

“Ăn đi, kẻo chết đói!” Lưu Thiến đảo mắt nhìn đến Trương Huy Huy và Từ Tân Trúc, “Tôi đi đây, buổi tối để cửa cho tôi.” Nói xong liền đóng cửa lại.

Trương Huy Huy há hốc miệng thành hình chữ O, không thể tin nhìn Từ Tân Trúc, “Cô ấy là Lưu Thiến à?”

“Sao vậy? Chính là cô ấy!” Từ Tân Trúc không biết phải bày ra vẻ mặt như thế nào để đáp lại biểu tình cực kỳ khôi hài trên khuôn mặt của Trương Huy Huy, chỉ có thể cúi đầu, nhẹ giọng hỏi Lâm Nhất Nhiên đang yếu ớt ngồi trên ghế: “A Nhiên, cậu ăn chút cháo được không?”

Lâm Nhất Nhiên hơi mở mắt ra, gật gật đầu, Từ Tân Trúc vỗ vai cô, cầm lấy cà mèn chuẩn bị đi múc cháo, Trương Huy Huy vội vàng chạy theo hỏi: “Này này, tại sao Lưu Thiến lại đối xử tốt với chúng ta như vậy?”

“Sao lại nói vậy, Lưu Thiến không tốt với chúng ta khi nào?”

“Tớ không phải là nói cô ấy không tốt.” Trương Huy Huy vui vẻ khoa chân múa tay, “Ý của tớ là, cậu nghĩ lại dáng vẻ của cô ấy hôm khai giảng đi, cậu còn nhớ không?”

“Tớ nhớ mà.” Từ Tân Trúc bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Trương Huy Huy một cái, “Nhưng bình thường Thiến Thiến đối với ai mà chẳng phải là cái bộ dạng lãnh đạm như vậy? Chắc cô ấy là loại người ngoài lạnh trong nóng thôi.”

“Tớ vẫn không thể nào tin được.” Trương Huy Huy ngơ ngẩn nhìn bình cháo giữ nhiệt, “Lưu Thiến vậy mà lại đi mua đồ ăn cho chúng ta, hơn nữa còn là tự nguyện đi mua!” Nói xong, cô giơ tay ôm lấy bình cháo, “Không phải là tớ đang nằm mơ chứ?”

Từ Tân Trúc không biết nên khóc hay cười, nhẹ nhàng túm tay Trương Huy Huy, “Đừng ồn ào nữa, A Nhiên còn đang chờ ăn cháo.”

“A. . . .” Trương Huy Huy ngoan ngoãn rút tay về, nhìn dáng vẻ nghiêm túc đổ cháo của Từ Tân Trúc, đột nhiên cô cảm thấy trong ký túc xá này, mọi người đều không còn giống như lúc ban đầu, khi vừa mới đến nơi này nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv