Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 23: Minh tranh và ám đấu



Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Nhất Nhiên phản xạ theo điều kiện, ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ phục vụ bước vào, “Xin hỏi các vị có thể gọi món chưa ạ?”

“Bây giờ chưa cần, cô đi xuống trước đi.”

Lâm Tâm Thất nói, ánh mắt xẹt qua Lâm Nhất Nhiên, cười tươi như hoa, “Căng thẳng à?”

“Không!” Lâm Nhất Nhiên ra vẻ ung dung, vén tóc trên trán, nói: “Không có.”

Lâm Tâm Thất cũng không hỏi thêm, Đường Cẩm nói nhỏ vào bên tai Lâm Nhất Nhiên: “Dù có chán nản cũng đừng bắt chước người khác vuốt tóc, cậu không có đẹp giống như người ta.”

Khóe miệng Lâm Nhất Nhiên có chút cứng đờ: “Cút!”

Giọng nói có chút hung ác, Đường Cẩm “xì” một tiếng, che miệng bật cười, ngồi thẳng lại.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lâm Nhất Nhiên vội vàng thu hồi ánh mắt, trên mặt trưng ra một nụ cười, thùy mị đến nỗi làm cho người ta sởn hết gai ốc, người phục vụ lại bước vào lần thứ hai, có chút mất tự nhiên nói: “Cái kia. . . . tôi đem đồ uống tới.”

Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên không chỉ có chút vặn vẹo, mà là vặn vẹo một cách cực kỳ rõ ràng.

“Hahaha.” Đường Cẩm xoay người, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất Nhiên, “Cậu thật biết cách pha trò, sắc mặt thay đổi rất nhanh nha.”

“Đừng cười, như vậy sẽ lại đau hai bên hông.” Từ Thụy vỗ nhẹ vào lưng Đường Cẩm, khuôn mặt cũng là một bộ dạng đang nhịn cười.

“Không cần phải kìm nén, coi chừng táo bón.” Lâm Nhất Nhiên nhìn hai người bọn họ, tức giận nói.

“Em gái Lâm, em nói chuyện càng ngày càng độc địa, chỉ có điều là hệ tiêu hóa của anh cực kỳ khỏe mạnh, để cho em thất vọng rồi, haha, nhưng mà làm sao em biết được nhịn cười sẽ bị táo bón?”

“Ôi trời ơi, nhắc đến chuyện này làm gì, Lâm Nhất Nhiên đương nhiên là đã có kinh nghiệm.” Đường Cẩm cười cười, vỗ vỗ vai Từ Thụy, ra vẻ thần bí nói: “Thường xuyên, thường xuyên nha.”

Lâm Tâm Thất cũng có chút buồn cười, lấy tay che miệng, giả vờ ho khan hai tiếng, Lâm Nhất Nhiên căn bản là không dám nhìn đến vẻ mặt của Trần Tư Tầm, cảm thấy tâm tình của mình lúc này không còn có thể dùng hai từ “Muốn chết” để hình dung, trông thấy Đường Cẩm dựa vào Từ Thụy cười đến run rẩy hết cả người, cô vỗ bàn quát: “Táo bón em gái cậu [*]! Cậu mới bị táo bón!”

Lâm Nhất Nhiên còn chưa nói dứt lời, cửa liền bị mở ra, một người đàn ông ăn mặc trang nhã, lịch sự đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau khi sửng sốt hai giây liền quay qua nhìn số phòng, lại nhìn nhìn Lâm Nhất Nhiên, rồi nhìn đến Trần Tư Tầm và Từ Thụy, sau cùng, nhìn thấy Lâm Tâm Thất, có chút chần chừ nói: “Tôi. . . . . không đi nhầm phòng chứ?”

Trong phòng đều là tiếng cười cười nói nói, mặc dù có mười mấy người, nhưng đều là bạn bè thân thiết thời đại học.

Lâm Nhất Nhiên buồn bực ngồi trên ghế, đối với những tiếng cười nói trên bàn cơm đều coi như là mắt điếc tai ngơ, cô chỉ ngồi gắp vịt nướng. Đường Cẩm nhích ghế đến bên cạnh Lâm Nhất Nhiên, “Hắc hắc, tức giận à?”

Lâm Nhất Nhiên nhìn Đường Cẩm một cái, cũng không trả lời, tiếp tục gắp vịt nướng.

“Đừng tức giận, kỳ thực là tớ muốn giúp cậu nha.” Đường Cẩm giữ chặt cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, “Đừng ăn nữa, nghe tớ nói này!”

“Nói!”

“Cậu nghĩ thế nào, Lâm Tâm Thất muốn cướp người đàn ông này của cậu có phải hay không? Ôi, ôi, ánh mắt của cậu như vậy là có ý gì? Thôi, không cần biết có phải là người đàn ông của cậu hay không, dù sao cũng chắc chắn là cô ta có ý định muốn cướp thầy Trần đúng không? Tớ đã suy nghĩ rồi, cậu xem cậu này, từ dáng người đến chiều cao, từ chiều cao đến nhan sắc, từ nhan sắc đến gia thế, từ gia thế đến quan hệ với Trần Tư Tầm, điểm nào cậu cũng kém hơn so với người ta đúng không? Cho nên, chúng ta phải tấn công theo cách khác!”

“Cách khác là làm cho tớ mất hết mặt mũi à?” Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, “Cậu cảm thấy hại tớ vẫn còn chưa đủ sao?”

“Không phải, cậu hãy nghe tớ nói, cậu không nghe người ta nói sao, người con gái có gan nói huỵch toẹt ra là người con gái đáng yêu nhất, chân thực nhất. Cho nên, nếu như chúng ta không sánh bằng người ta, thì cũng phải tỏ ra ngây thơ, thật thà, vùng vẫy giãy chết một phen, không chừng còn có cơ hội sống sót! Cậu cứ nói về cái vấn đề táo bón này thêm lần nữa, biết đâu sau này anh ta sẽ nhớ đến cậu. . . . .bình tĩnh, cậu bình tĩnh nha!”

“Bình tĩnh em gái cậu!” Lâm Nhất Nhiên cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi cuồn cuộn, “Sao cậu không nói với Từ Thụy là cậu bị lòi trĩ đi?”

“Xuỵt. . . . .nói nhỏ một chút, nói nhỏ một chút!” Đường Cẩm vội vàng kéo tay Lâm Nhất Nhiên, cười làm lành nói: “Tớ không phải. . . . . bởi vì không có ai tranh đoạt Từ Thụy, mà anh ta cũng không có làm chuyện gì sau lưng tớ, còn đối với cậu, mấy người kia chính là đối thủ nha, hắc hắc.”

Lâm Nhất Nhiên trừng mắt, liếc Đường Cẩm một cái, “Xê ra, tớ không muốn nói chuyện với cậu.”

Đường Cẩm thấy Lâm Nhất Nhiên không còn tức giận như vừa rồi, liền cười cười làm nũng: “Ai da, cậu nhẫn tâm sao, Lâm Nhất Nhiên, Nhất Nhiên, Nhiên Nhiên, cậu. . . . . .”

“Được được được, mau ngừng lại!” Lâm Nhất Nhiên vội vàng giơ tay, làm khẩu hiệu STOP, “Đừng làm tớ buồn nôn, ăn cơm đi!”

Đường Cẩm cười haha hai tiếng, trong bữa cơm, có người mở miệng: “Ôi chao, Trần Tư Tầm, bên cạnh cậu là bé gái nhà ai thế? Sao vẫn còn mặc đồng phục vậy?”

Vừa nói hai từ “bé gái”, Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đồng thời ngẩng đầu, lại nói tiếp hai từ “đồng phục”, Đường Cẩm liền xoay người, ăn ăn uống uống, mặc kệ Lâm Nhất Nhiên.

“Em gái nhỏ, em đến với ai vậy?” Người đang nói chuyện, hất cằm cười với Lâm Nhất Nhiên, chính là cái người đàn ông ăn mặc lịch sự, đứng ở cửa khi nãy.

“Tôi là. . . . .” Lâm Nhất Nhiên vừa định nói là Trần Tư Tầm mang đến, nhưng nhìn thấy bộ dạng Trần Tư Tầm cứ dửng dưng, lạnh nhạt, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy trong lòng không vui, tức giận nói: “Là chị Thất Thất mời đến.”

“A. . . Thất Thất của chúng ta đúng là quan hệ thật rộng rãi!”

“Tôi đang tự hỏi, ai mà lại có thể gây náo nhiệt như vậy, thì ra là Thất tiểu thư! Khó trách, khó trách!”

Một âm thanh của giày cao gót và giọng nói mà Lâm Nhất Nhiên cảm thấy quen thuộc vang lên, Bội Tưởng mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

“Ôi, tôi đang nghĩ tại sao mọi người lại im lặng, thì ra là chị Bội Tưởng đã đến rồi.” Lâm Tâm Thất đứng dậy, cười khanh khách mở miệng.

“Ôi trời, cậu có cảm thấy Bội Tưởng được mọi người đặc biệt quan tâm hay không?” Đường Cẩm nhỏ giọng nói: “Đặc biệt? Hừ!”

“Tớ thấy rồi. . . . .”

Lâm Nhất Nhiên không tự giác gật gật đầu, Bội Tưởng uốn tóc, khắp người toát ra hương vị của phụ nữ, mỉm cười ngọt ngào: “Đã lâu không gặp, cô vẫn chẳng thay đổi gì.”

“Chị cũng vậy.” Lâm Tâm Thất cũng cười, ánh mắt lấp lánh, trông thật sự rất đẹp.

“Rõ ràng là hai mỹ nữ đang nhìn nhau cười, mà sao cứ cảm thấy có mùi thuốc súng thật lớn nha. . . .” Lâm Nhất Nhiên lẩm bẩm nói, Đường Cẩm ở bên cạnh cũng gật gật đầu, “Đúng vậy, ánh mắt giống như còn phát ra lửa!”

“Hai đại mỹ nữ, đứng nói chuyện có cảm thấy mệt hay không?” Bên cạnh có người lên tiếng, “Đến đây, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi.”

Bội Tưởng cười xinh đẹp, “Cũng phải, đứng nói chuyện mệt thật.” Nói xong liền đi vào trong, kéo ghế, chuẩn bị ngồi xuống.

“Chị Bội Tưởng, em còn nghĩ là chị sẽ ngồi ở bên cạnh Trần Tư Tầm cơ đấy!” Lâm Tâm Thất che miệng cười, “Sao lại tùy tiện tìm một chỗ để ngồi như vậy? Thật chẳng giống chị chút nào! Chẳng lẽ. . . . là vì có nguyên nhân nào khác sao?”

Lâm Tâm Thất nói như vậy, dường như là đã nói trắng ra hoàn toàn, mà tay của Bội Tưởng cũng dừng lại, sắc mặt không thay đổi, tiếp lời: “Đúng vậy, nhiều năm rồi, cũng nên thay đổi thôi, chẳng lẽ phải giống như người khác, theo đuổi người ta suốt mấy năm, đến nỗi người ta phải trốn đến bên kia bờ đại dương mà cũng trốn không thoát à?”

Nói cho cùng, Lâm Tâm Thất không thể cao thâm như Bội Tưởng, sắc mặt lập tức không chịu nổi, “Cô. . . “

“Thất Thất, sao sắc mặt của cô khó coi vậy?” Bội Tưởng ra vẻ quan tâm, “Tôi nói cũng không phải là nói cô, cô đừng suy nghĩ nhiều nha. . . .”

Hai bên đối chọi gay gắt, những người bên cạnh lại không hề có phản ứng, Lâm Nhất Nhiên nghĩ, có thể là quan hệ của bọn họ đã không tốt từ trước đó, Đường Cẩm thì lại tò mò, mà không thể hỏi trực tiếp được, chỉ có thể kéo Từ Thụy ra ngoài, tuy Lâm Nhất Nhiên cũng hiếu kỳ, nhưng bởi vì còn đang tức giận với Trần Tư Tầm nên cố nén lại, không mở miệng hỏi, cô tự an ủi chính mình, dù sao về nhà hỏi Đường Cẩm cũng như nhau cả thôi.

Còn hai cái người trong miệng “Người khác” thì lại cứ “rượt đuổi đến bên kia bờ Đại dương”, nghĩ đến quan hệ của Lâm Tâm Thất và Trần Tư Tầm, cuối cùng Lâm Nhất Nhiên cũng nhịn không được, lấy tay kéo áo của anh, nhỏ giọng nói: “Thầy!”

“Ừm?” Trần Tư Tầm nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, “Sao vậy?”

“Cái kia. . . . . “ Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ, không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ có thể kiên trì hỏi: “Cái người mà hai cô ấy đang nói đến là thầy sao?”

“Em đoán xem?” Trần Tư Tầm hỏi ngược lại.

“Làm sao mà em biết được.”

“Em cảm thấy như thế nào thì là như thế đó.” Trần Tư Tầm ra vẻ bí hiểm, lấy tay lau chút tương còn dính lại bên khóe môi cô.

Ánh mắt của Lâm Tâm Thất sắc bén, nhìn thấy động tác của Trần Tư Tầm, tròng mắt đảo một vòng, cười cười ngồi xuống, “Ra vậy, chị Bội Tưởng đã thay đổi rồi, mà hình như người ta cũng không còn như trước, không nóng không lạnh, không nóng không lạnh như vậy thì cũng không có gì đáng nói, chỉ sợ là người ta đã nhìn trúng người khác rồi nha, như vậy, công sức bỏ ra bao năm cũng không được báo đáp rồi! Chị Bội Tưởng, chị nói có phải hay không?”

Bội Tưởng cũng không giận, cười ảm đạm, “Hươu chết còn chưa biết về tay ai, Thất Thất, cô nói như vậy cũng còn quá sớm rồi.”

“A. . . .? Còn quá sớm sao?” Lâm Tâm Thất kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt dao động, nhìn đến trên người Lâm Nhất Nhiên, cười nói: “Em gái Lâm, cô nói thử xem?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv