Đồ ăn Hiên Viên Kiệt tự tay làm, ngay cả cha mẹ hắn cũng chưa có cơ hội nhấm nháp, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt, bao gồm cả chính hắn, đều chỉ là vật thí nghiệm mà thôi, đây vẫn là lần đầu tiên Hiên Viên Kiệt tự mình bày ra thủ nghệ của hắn cho Trác Cẩn Khác. Làm một bàn đồ ăn ngon, Hiên Viên Kiệt bảo người bưng lên, bản thân lại không ra mặt, hắn muốn chờ Trác Cẩn Khác đánh giá. Nghĩ đến chuyện Trác Cẩn Khác sẽ nói đồ hắn làm ăn rất ngon, mặt Hiên Viên Kiệt liền không có cách nào khống chế được biểu tình, cười y hệt một tên ngốc. Thời điểm rèn luyện bên ngoài, hắn cũng đồng thời nghiên cứu cả trù nghệ, nên giống như thực lực của hắn, đã tiến bộ lộ rõ. Một bàn này, đồ ăn vừa dinh dưỡng lại vừa mỹ vị, chính là tác phẩm đắc ý của hắn, Trác Cẩn Khác nhất định sẽ cảm thấy rất ngon.
Trên bữa tối của Trác Cẩn Khác, bày đầy đồ ăn sắc hương vị đều đầy đủ, Trác Cẩn Khác chọn một đôi đũa, bỏ vào trong miệng, thực mỹ vị, nhưng cũng tuyệt đối không phải là tay nghề của nhóm sứ đồ. Sứ đồ do Trác Cẩn Khác sáng tạo ra, đều có được một tay trù nghệ tuyệt hảo, trên mặt hương vị hoàn toàn là đứng đầu. Một bàn này, hương vị tuy không tồi, nhưng so ra vẫn kém tay nghề của nhóm sứ đồ. Tuy vậy đồ ăn trên cái bàn này so với món ăn các sứ đồ làm thì nhiều thêm một loại hương vị, đó là hương vị tên là người. Đồ ăn do nhóm sứ đồ làm, thực mỹ vị, nhưng cũng chỉ là mỹ vị thôi, ở trong đồ ăn, không có thứ gì có thể hình dung ra những loại hương vị, tên là ấm áp, hay là nhà, cũng hoặc là yêu.
Chỉ mới một ngụm, Trác Cẩn Khác đã buông cặp đũa xuống, “Giáo Hoàng, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Hiên Viên Kiệt xuống bếp, kỳ thật Marty rất lo lắng, cho nên thời khắc đều chú ý đến động tĩnh của Trác Cẩn Khác, một khi Trác Cẩn Khác phun ra, nước trên tay cô liền sẽ có đất dụng võ. Thấy Trác Cẩn Khác vừa buông đũa xuống, Marty liền nhanh chóng đi lên. Cô biết ngay Hiên Viên Kiệt không đáng tin cậy mà, một chút hảo cảm ban đầu, vào lúc này liền như tuyết tan.
“Không, hương vị rất tốt. Hiên Viên Kiệt làm?” Liên tưởng đến trên dưới thánh đường, năm đại chủ giáo, năm vị phó quan, sứ đồ cùng Marty, đều không thể làm ra được, chuyện trong thánh đường lại không thể gạt được Trác Cẩn Khác, y lập tức biết ngay Hiên Viên Kiệt vẫn còn đang chờ ở trong phòng bếp chưa đi, như vậy đây là tay nghề của ai, còn cần phải hỏi sao? Thật đúng là không nghĩ tới, tay nghề của Hiên Viên Kiệt, tốt ngoài dự đoán.
“Đúng vậy.” Marty không có dấu diếm, loại chuyện này, sao có thể giấu diếm được Giáo Hoàng vĩ đại chứ.
“Bảo hắn lại đây, làm đầu bếp, cũng nên tới nghe khách hàng đánh giá một chút.” Trác Cẩn Khác nhìn phân thượng một bàn đồ ăn ngon, muốn cùng Hiên Viên Kiệt cùng nhau dùng bữa tối, từ một bàn đồ ăn này, Trác Cẩn Khác có thể nhìn ra được Hiên Viên Kiệt rất dụng tâm, mỗi một món đồ ăn đều có thành phần tốt đối với bảo dưỡng thân thể, còn chú ý nguyên lý tương sinh tương khắc trong dược học, Hiên Viên Kiệt thật sự rất phí tâm tư. Chẳng sợ không yêu Hiên Viên Kiệt, cũng đối xử phi thường đạm mạc với Hiên Viên Kiệt, nhưng có một người để ý đến mình, quan tâm mình như thế, tâm Trác Cẩn Khác vẫn có một chút ấm áp. Dù sao thì đối với Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác vẫn có chút không giống những người khác.
“Vâng.” Marty lĩnh mệnh rời đi. Trác Cẩn Khác uống canh, không lại động đũa nữa.
Hiên Viên Kiệt đang ở trong phòng bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn cho bản thân, vì làm một bàn lớn cho Trác Cẩn Khác, hắn còn chưa kịp chuẩn bị cái gì cho mình cả, Hiên Viên Kiệt cũng rất đói bụng, vì để nhanh, Hiên Viên Kiệt tương đối tùy ý tự làm một tô mì cho mình, kết quả mới ăn được hai miếng, Marty đã tới.
“Hiên Viên đại nhân.” Marty nhìn Hiên Viên Kiệt, không còn là vẻ mặt nghiêm túc nữa, mà là gương mặt tươi cười xa cách đã lâu, chỉ bằng việc Hiên Viên Kiệt có thể làm ra được mấy món ăn khiến Giáo Hoàng ăn nhiều thêm một chút, Marty đã có đủ lý do để có hảo cảm với Hiên Viên Kiệt rồi.
“Làm sao vậy, A Khác không muốn ăn sao?” Tuy rằng bản thân rất vừa lòng, nhưng miệng lưỡi A Khác kén chọn như vậy, lỡ như cảm thấy không thích thì sao? Kỳ thật trong lòng Hiên Viên Kiệt vẫn có chút không quá tự tin.
“Không, Giáo Hoàng cảm thấy ăn rất ngon, để cho em tới kêu ngài qua đó.” Marty hoàn toàn là vẻ mặt ôn hoà.
Hiên Viên Kiệt lập tức bất chấp cả cơn đói bụng, nhanh chóng sửa sang lại, trên mặt cười đến sáng lạn, hắn quả thật rất muốn được chính tai nghe thấy Trác Cẩn Khác khen ngợi hắn. Rửa tay xong, Hiên Viên Kiệt và Marty cùng nhau đi về hướng nhà ăn.
Bước chân Hiên Viên Kiệt đi rất nhanh, Marty phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp được, tới nhà ăn rồi, Trác Cẩn Khác cũng vừa vặn uống xong một chén canh.
“Tới, ngồi đi.” Trác Cẩn Khác tùy ý vẫy tay một cái, Hiên Viên Kiệt liền đặt mông ngồi ở vị trí bên cạnh Trác Cẩn Khác, chẳng khách khí một tí nào, đối với việc này Trác Cẩn Khác không có phản ứng gì cả, “Không nghĩ tới tay nghề của ngươi thật sự rất tốt.”
“Đương nhiên.” Hiên Viên Kiệt cười tựa như một đóa hoa, đắc ý nói, “Nếu em thích, mỗi ngày tôi đều sẽ làm cho em ăn.” Còn không quên xum xoe.
“Vậy thì không cần.” Trác Cẩn Khác đạm nhiên cự tuyệt. “Cùng nhau ăn đi.” Một bàn đồ ăn thế này sao phải lãng phí, bảo Hiên Viên Kiệt cùng nhau tiêu diệt.
“Được.” Hiên Viên Kiệt cũng không có kiên trì, lời mới vừa rồi tuy rằng không phải nói dối, nhưng chính hắn cũng có việc của bản thân mình, mỗi ngày đều tới nấu cơm cho Trác Cẩn Khác, chỉ sợ là thật sự không thể làm được, một khi đã như vậy, thì đó chính là một lời nói suông nói dối, cần gì phải thế. Chờ về sau, chờ hắn đủ mạnh rồi, chờ đến khi không còn thứ gì có thể ngăn cản hắn nữa, hắn nhất định sẽ thực hiện lời hứa hẹn mỗi ngày đều nấu cơm cho Trác Cẩn Khác.
Cơm chiều qua đi, Hiên Viên Kiệt ở lại, hôm nay là ngày đón giao thừa năm mới, làm một trong những quốc dân, đáng ra Trác Cẩn Khác cũng có thói quen này, chỉ là người trong thánh đường, không phải ai ai cũng thích đón giao thừa, cũng chẳng có người nào từng nghĩ đến, phải tổ chức cho Trác Cẩn Khác cả. Rất nhiều người đều đã quên mất, xuất thân của Trác Cẩn Khác, thân phận Giáo Hoàng, đã loá mắt đến mức che khuất hết thảy mọi thứ về Trác Cẩn Khác.
“Năm mới vui vẻ.” Hiên Viên Kiệt lại không hề quên nói một tiếng với Trác Cẩn Khác, hơn nữa còn cùng nhau vượt qua.
“Năm mới vui vẻ.” Trác Cẩn Khác cười, thật là đã lâu chưa đón giao thừa rồi, chính y cũng quên mất tiêu. Nhân loại còn có thể nhớ tới cái ngày này, xem ra sinh hoạt đã trở nên ổn định rồi, chỉ là sẽ vẫn luôn nhẹ nhàng như thế hay sao? Thôi, Tết nhất, không nói đến mấy nội dung gây mất hứng nữa.
Đêm nay, không khí giữa Hiên Viên Kiệt và Trác Cẩn Khác rất tốt đẹp, thẳng đến khi từng người trở về phòng của mình, Trác Cẩn Khác cũng không hề lãnh trào châm chọc với Hiên Viên Kiệt, nhưng Hiên Viên Kiệt lại không dám để Trác Cẩn Khác hứng gió quá lâu, ngủ có chút muộn, khi đó Trác Cẩn Khác thỉnh thoảng lại khụ lên một tiếng, mỗi một lần đều khiến cho tâm Hiên Viên Kiệt căng thẳng khó chịu.
Ngày hôm sau, Hiên Viên Kiệt lại làm một bàn bữa sáng cho Trác Cẩn Khác, cùng Trác Cẩn Khác cùng nhau dùng bữa xong, mới rời khỏi thánh đường. Vừa đi ra khỏi điểm xuyên qua, đã nhìn thấy Nam Cung Việt vẻ mặt cười lạnh đứng ở chỗ xa chờ hắn.
“Ông quả nhiên là chạy qua bên kia.” Nam Cung Việt cảm thấy mình thông minh quá đi mất, “Ông cái đồ phụ lòng không có tình hữu nghị, trở về còn chưa nói với bọn tui được mấy câu, đã chạy đi tìm tình nhân, thật quá đáng.” Nam Cung Việt khóc lóc kể lể.
“Xéo, đừng có dễ dàng nói ra mấy lời làm người ta hiểu lầm như thế.” Tuy Nam Cung Việt nói tìm tình nhân, làm Hiên Viên Kiệt quả thật rất cao hứng, chỉ là mấy lời trước đó cũng quá không đàng hoàng rồi, cái gì gọi là đồ phụ lòng hả, giữa hắn và Nam Cung Việt trong sạch cực kỳ, ngàn vạn lần không thể để A Khác hiểu lầm được. Quả nhiên thật lâu không gặp, Nam Cung Việt lại thiếu đòn rồi. Hiên Viên Kiệt làm ra một chút dị năng, bị miệng Nam Cung Việt lại, sau đó kéo người đi, đến một địa phương không có ai dạy dỗ cho một trận.
Ngu xuẩn. Trưởng Tôn Kỳ vây xem hết thảy, dùng một câu đánh giá Nam Cung Việt. Rõ ràng bản thân đã sớm biết rằng Nam Cung Việt là một tên ngu xuẩn, nhưng sao vẫn cứ chơi đùa với gã cơ chứ, đây cũng là một vấn đề lớn.
Trưởng Tôn Kỳ lái xe, Hiên Viên Kiệt kéo Nam Cung Việt ngồi ở phía sau, hung hăng trấn áp một phen, nhìn qua thì không có vết thương ngoài nào, chính là Nam Cung Việt bị nội thương rất nặng. Nam Cung Việt cuối cùng cũng hiểu rõ, bản thân lại phát bệnh ngu.
Hiên Viên Kiệt qua hồi lâu mới buông tha gã, Nam Cung Việt nằm tại chỗ thở thoi thóp, Trưởng Tôn Kỳ tỏ vẻ không đáng đồng tình, mở miệng nói chuyện với Hiên Viên Kiệt cuối cùng cũng ngừng tay nghỉ ngơi, “Có phảiy xuất quan rồi không?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại phi thường khẳng định.
“Ông vẫn luôn thật khôn khéo như vậy.” Đối với phán đoán của Trưởng Tôn Kỳ, Hiên Viên Kiệt không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, nhưng lại gián tiếp khẳng định suy đoán của Trưởng Tôn Kỳ. “A Kỳ, đừng làm mấy chuyện khiến tôi khó xử.” Trưởng Tôn Kỳ rất khôn khéo, đồng dạng cũng phi thường giỏi về tâm kế, hắn rời đi lâu như vậy, Trưởng Tôn Kỳ lại là người của gia tộc Trường Tôn gia, Hiên Viên Kiệt lo lắng với vị trí của Trưởng Tôn Kỳ, sẽ làm ra một vài chuyện bất đắc dĩ, tựa như năm đó, Trưởng Tôn Kỳ có thể quyết đoán hy sinh Trác Cẩn Khác vậy. Tuy rằng đó là vì hắn, nhưng trong lòng Hiên Viên Kiệt không phải là không có khúc mắc, đặc biệt là khi nhận ra tình cảm với Trác Cẩn Khác, tuy biết rõ ràng là Trác Cẩn Khác tự nguyện đi vào bẫy rập, nhưng vẫn như cũ bởi vì Trác Cẩn Khác bị bán đứng hy sinh mà thấy đau lòng.
Tại dị thế giới mà hắn không biết, có phải Trác Cẩn Khác cũng từng trải qua những chuyện như thế hay không? Người kia chưa bao giờ nói ra, nhưng nhân tính hiểm ác, quyền lực hắc ám, lòng người âm u, đều khiến Hiên Viên Kiệt không có cách nào đưa ra được phán đoán lạc quan.
Trưởng Tôn Kỳ tâm tư thâm trầm sao có thể không biết lời của Hiên Viên Kiệt mang ý tứ gì được chứ, Trưởng Tôn Kỳ lái xe, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời Hiên Viên Kiệt, “A Kỳ, tuy tôi đã làm chuyện có lỗi với rất nhiều người, nhưng tôi có thể bảo đảm, tôi tuyệt đối sẽ không làm bẩn tình hữu nghị của chúng ta, vì điều đó, tôi thậm chí có thể hy sinh cả ích lợi của gia tộc. Y là người ông đã nhận định, như vậy tôi làm việc nhất định sẽ chú ý đến ông.”
Trưởng Tôn Kỳ biết, y không giống hai tên bạn tốt, Nam Cung Việt không có trách nhiệm, gia tộc của gã đã có người cõng giúp gã, Hiên Viên Kiệt đã rất mạnh rồi, mạnh đến mức không thể bị ước thúc nữa, nhưng là Trưởng Tôn Kỳ y lại không giống, y cõng trên vai trách nhiệm của Trường Tôn gia, có nghĩa vụ dẫn Trường Tôn gia trở nên cường đại hơn, y không thể cường đại giống như Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt, có thể làm lơ tất cả ước thúc được.
“Tôi tin tưởng.” Hiên Viên Kiệt đáp lại lời hứa hẹn của Trưởng Tôn Kỳ, đúng vậy, hắn tin tưởng. Nếu ngay cả tình hữu nghị của bọn họ mà Trưởng Tôn Kỳ cũng có thể vấy bẩn và hy sinh, như vậy sao hắn có thể sẽ lựa chọn Trưởng Tôn Kỳ làm bạn được chứ, nguyên nhân chính là bởi vì biết Trưởng Tôn Kỳ là người như thế nào, nên hắn mới có thể thiệt tình trong đoạn hữu nghị này được. Chỉ là dù tình nghĩa có tốt đến mấy, lời nên nói cũng sẽ phải nói, nên cảnh cáo thì vẫn phải làm rõ, đặc biệt là thời điểm đề cập đến người kia. Trưởng Tôn Kỳ đoán được đối phương đã xuất quan, lại không biết hiện tại đang là thời kỳ suy yếu của Trác Cẩn Khác, chẳng sợ cho dù đang bị suy yếu, Trác Cẩn Khác vẫn như cũ mạnh đến có một không hai trong thiên hạ, nhưng Hiên Viên Kiệt vẫn phi thường cẩn thận. Hắn sẽ không nói chuyện này cho Trưởng Tôn Kỳ biết.
Nam Cung Việt bị nội thương, bị Hiên Viên Kiệt bịt mồm, trong cặp mắt ngây thơ kia một lúc lâu sau mới hiện lên vẻ hiểu rõ. Dù sao gã cũng là người trong thế gia, chỉ có ở trước mắt hai tên bạn tốt cùng người gần gũi gã mới phát bệnh ngu mà thôi, nên hiểu, nên biết, gã đều hiểu rõ, đều biết rõ.