Tuy rằng Triển Dĩ Mặc vắng mặt, nhưng khi bốn người tới phòng ăn giúp đỡcha mẹ chuẩn bị cho giờ ăn, Triển Thiếu Khuynh, Liên Hoa nhà họ Triển và Mục Thần, Tố Tâm nhà họ Mục không hỏi bốn người đến một câu, tuổi bọntrẻ cũng đủ lớn rồi, bọn họ quen với kế sách thả lỏng các con gái tự dotrưởng thành, so với việc quan tâm các tiểu quỷ vừa gây ra chuyện gìphải đền bù thế nào, bọn họ càng vui mừng hưởng thụ thế giới vợ chồngcủa hai người.
Bữa ăn liên hoan cùa hai nhà cứ kết thúc thuận lợi hài hòa như vậy, năm đứa trẻ lại đường ai nấy đi, Triển Liên Tranhbay đến Pa-ri tiếp tục học tập, Mịch Nhi cũng trở lại phòng thí nghiệmcủa trường học nghiên cứu hạng mục, cô vẫn còn tính dễ mê muội với yhọc, lấy phòng thí nghiệm làm nhà quả thực thành thói quen, liên tiếpnăm ngày, cô cũng không có về nhà.
Căn cứ vào giao ước, LiênTĩnh Bạch không thể không kiềm chế ý tưởng muốn đến trường học, chỉ cóthể mặc kệ cô một mình ở lại trong trường học. Trong lòng kìm nén sự lolắng, anh trút giận lên người Triển Dĩ Mặc vừa đồng ý váo công ty, tiếnhành tập huấn và nô dịch gấp mười lần cuối cùng Triển Dĩ Mặc đồng ý tiến vào công ty, khiến Triển Dĩ Mặc liên tục kêu khổ không ngừng.
Rốt cục, lại nửa tuần trôi qua, Mịch Nhi duỗi eo mệt mỏi từ phòng thínghiệm đi ra, hoàn thành hạng mục trước thời hạn gần như một tuần, côthành công rồi! Kế tiếp, cô chỉ cần chỉnh sửa bản báo cáo và đánh giámột chút, nộp lên cho thầy hướng dẫn sau đó có thể chuẩn bị nhận giấychứng nhận tốt nghiệp rồi!
"Thế nào còn chưa đến, anh TiểuBạch biết thời gian mình kết thúc thí nghiệm mà..." Mịch Nhi đứng ở cửatrường học, lại một lần nữa nhìn đồng hồ đeo tay một cái, buồn bực trênmặt không cách nào che giấu.
Buổi sáng cô cũng đã thông báocho anh chuyện, mình đã hoàn thành thí nghiệm rồi, dựa vào thời gian sắp xếp, anh hẹn buổi tối bảy giờ sẽ tới trước cửa trường đón cô. Nhưnghiện tại giờ là bảy giờ mười lăm, cô đã ở chỗ này chờ hơn mười phút rồi, tại sao anh Tiểu Bạch còn chưa có tới?
Tự dưng lỡ hẹn đếntrễ quá mà! Nhất là ngày hôm nay chính cô ra cửa sau lần đầu tiên giaohẹn gặp mặt, anh thế nào có thể để cho cô chờ đợi đến héo khô ở đây,tuyệt đối không nên lỡ hẹn! D.D.L.Q.D
Mịch Nhi đầu tiên gọiđiện thoại tài xế của anh: " Bác Vương phải không? Con là Mịch Nhi! Xinhỏi, bác biết anh Tiểu Bạch bây giờ ở đâu không? À, buổi chiều anh ấy tự mình lái xe đi ra, không có nói cho bác anh ấy đi đâu... Được, con biết rồi, cảm ơn!"
Lông mày Mịch Nhi nhăn lại, kỳ lạ quá, thực sự rất kỳ lạ!
Nếu như chính anh lái xe ra ngoài, như vậy nhất định là không có chuyện gìlớn cần xử lý, hơn nữa chắc chắn cũng là kế hoạch tính toán sau khi xong việc, thì trực tiếp lái xe tới đón cô.
Nhưng mà, tại sao bây giờ có thể còn chưa đến! Chuyện gì làm anh đến bây giờ thoát thân vẫn chưa thoát thân được!
Có khi nào, có khi nào anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trên đường không...
Dùng sức cắn môi dưới, đôi mắt Mịch Nhi đã nổi lên sốt ruột và lo lắng nồngđậm, cô gọi điện thoại di động vội vội vàng vàng sắp xếp dãy số đầutiên, ngay cả ngón tay cũng run nhè nhẹ.