Thời gian vội vã trôi qua, cuối cùng đến ngày diễn ra hôn lễ của Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi.
Hôn lễ cử hành ở trong khách sạn bảy saov ô cùng xa hoa sang trọng, khí thế náo động hơn nửa thế giới, đã sớm tụ họp đầy đủ bóng dáng của các tân khách, vô số nhân vật quan trọng từ các nước mặc lễ phục trang nhã, mang theo lời chúc phúc đối với cặp vờ chồng này, cùng nhau nhìn đôi trai tài gái sắc đứng ở đối diện cha sứ, tận mắt chứng kiến đại thiếu gia nhà họ Triển và đại tiểu thư nhà họ Mục trải qua tình yêu và kết thành vợ chồng.
Liên Tĩnh Bạch mặc bộ âu phục xa hoa được làm thủ công, trên gương mặt anh tuấn không lúc nào không tản ra sựu chờ mong đối với cuộc hôn nhân này, nụ cười chói mắt của anh hút mất tâm hồn vô số thiếu nữ, nhưng chỉ có thể len lén cảm khái, cì chuyện hạnh phúc nhất đời người chính là gặp được người mình yêu, nhưng bất hạnh nhất là trường hợp này lại ở trong hôn lễ của anh!
Liên Tĩnh Bạch kéo chiếc váy cưới độc nhất của vợ Mịch Nhi, hôm nay cô ăn mặc hoa lệ mà vẫn sang trọng tao nhã, ngũ quan tinh tế và vóc người càng được tôn lên vô cùng hoàn mỹ. Mang theo sự thẹn thùng cùng vui sướng của lễ cưới độc nhất, cô tuyệt đối là người phụ nữ đẹp nhất, không người nào có thể sánh được!
Cha xứ đọc các nghi thức của hôn lễ, trước mắt ông là cặp vợ chồng vui sướng trả lời câu hỏi của ông, cha sứ cao tuổi cũng mang theo nụ cười, ông chủ trì vô số hôn lễ, nhưng chỉ có lần này, ông từ trên người đôi vợ chồng mới vô cùng xuất sắc này, thấy được tình yêu vô cùng vô tận.
Liên Tĩnh Bạch cưng chiều nhìn gương mặt kiều diễm của Mịch Nhi, Mịch Nhi cũng ngẩng đầu dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, đây là hôn lễ của bọn họ, là tình yêu thăng hoa của bọn họ!
Bắt đầy từ hôm nay, người bên cạnh sẽ trở thành bạn đời danh chính ngôn thuận của mình, thành người mình yêu cả đời này!
"Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu!" Lúc này cha sứ tuyên thệ hôn lễ hoàn thành, ông cười chúc phúc cho hai người "Chúc hai người hạnh phúc, đến khi đầu bạc răng long!''
Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhìn nhau cười một tiếng, hai người nhẹ nhàng chạm môi vào nhau, giống như sao hỏa gặp trái đất, khi bốn cánh môi tiếp xúc, chính là không cầm được ngọn lửa nhiệt tình. Hai người xem như không người hôn sâu nóng bỏng, khiến tất cả tân khách vây xem nhiệt tình vỗ tay hò hét.
Sau một lúc lâu, nụ hôn nóng bỏng của chú rể và cô dâu kết thúc, dưới đài bắt đầu có người ồn ào: "Cô dâu có thể ném hoa cưới rồi."
Lời này vừa nói ra, một đám trai gái phía dưới bắt đầu điên cuồng kêu gọi, thúc giục Mịch Nhi nhanh chóng tiến hành bước này.
Kể lại rằng, nhận được hoa cưới của cô dâu sẽ là người kế tiếp kết hôn, cho nên, mỗi lần đều có truyền thống cướp hoa, vô số cô gái đợi gả trong lần này tiến lên phía trước tranh đoạt, để cầu một vận may.
Huống chi hoa hôm nay không phải là bình thường, cô dâu là đại tiểu thư nhà họ Mục, xuất thân giàu có, cô lại gả cho người đàn ông vô cùng tốt ,đại thiếu gia nhà họ Triển, bó hoa do cô tự tay ném ra, tuyệt đối lmang may mắn chưa từng có, tuyệt đối có thể giúp các cô sớm tìm được người chồng như ý!
"Dịch Nhi, đi, chúng ta mau đi đưa hoa nào!" Phía sau màn sân khấu, Triển Dĩ Mặc mặc tây trang đen kết hợp với chiếc váy ngắn trắng tinh, xinh đẹp tựa như yêu tinh của Dịch Nhi "Hôn lễ kết thúc, đối với phù dâu phù rể chúng ta đây cũng phải chạy trước chạy sau, chống đỡ toàn bộ hội trường!"
"Đừng chạm vào tôi!" Dịch Nhi chán ghét né tránh thân thể Triển Dĩ Mặc, tại nơi tất cả tân khách chìm trong niềm vui sướng và hạnh phúc của hôn lễ, cũng chỉ có mình cô đen mặt như vậy, dĩ nhiên, là chỉ có thời điểm cô nhìn thấy Triển Dĩ Mặc.
Trong hôn lễ cô không thể không nhìn về phía Triển Dĩ Mặc đứng cạnh mình, khi cô nghĩ đến chị Mịch Nhi xác nhận được việc phù dâu phù rể không thể nào thay đổi được, khi cô nghĩ tới thời gian chung sống khó khăn ở buổi diễn thử trước hôn lễ, Dịch Nhi cảm thấy vô cùng tức giận, ngay cả nụ cười qua loa cũng không cách nào cười nổi!
Cô tự hỏi mình vô số lần, làm sao cô lại bị cái con ruồi Triển Dĩ Mặc này cuốn lấy, làm sao lúc nào cũng bị anh quấy rầy, chẳng kẽ cô đã làm chuyện gì trái với lương tâm, nên trời cao trừng phạt cô như vậy!
Những chuyện đã xảy ra, cô cũng không muốn nhớ tới, Triển Dĩ Mặc cứ làm ra mấy hành động ân cần buồn nôn như vậy, những lời ngon tiếng ngọt, những cách khoe tài lấy lòng, không ngừng khiến cô đánh không được mắng cũng chả xong, dịu dàngi hay võ lực đều vô ích! Thậm chí, còn dưới một ít tình huống cô không đề phòng, bị anh hôn trộm chiếm tiện nghi!
"Tôi sẽ tự mình đưa hoa cưới!" Dịch Nhi nghiến răng đi qua Triển Dĩ Mặc, căn bản là không quan tâm tới sự tồn tại của anh, tự mình cầm bó hoa vừa giúp Mịch Nhi bảo quản, từ từ đi về phía sân khấu.
Cô chỉ có thể không ngừng đếm ngược thời gian hôn lễ kết thúc, chuẩn bị chỉ cần hôn lễ Mịch Nhi chấm dứt ở đây, cô lập tức rời khỏi nơi này, thoát đi tầm mắt của Triển Dĩ Mặc, tuyệt đối không muốn bất cứ liên hệ nào khác với Triển Dĩ Mặc!
Nhưng cũng có khả năng Triển Dĩ Mặc nói sự thật không, như vậy không phải là cô hiểu lầm tình cảm của anh, thật sự có lỗi với anh?
Hừ, người như vậy có thể nói thật cái gì! Không đúng, phải nói, lờ anh nói cũng là thật, chẳng qua, đó là lời nói thật của anh đối với vô số phụ nữ, tuyệt đối không phải chỉ có một người là cô! Cô mới không ngu ngốc tin tưởng, làm mất lòng, sau đó lại tổn hại sức khỏe!
Cho dù anh bày tỏ mười ngàn lần, cho dù anh nói lời ngon tiếng ngọt đến mười ngày mười đêm, cô cũng sẽ không tin dù chỉ một câu!
Dịch Nhi khinh thường hừ lạnh một tiếng, khi cô xoay người đến trên sân khấu, thấy Mịch Nhi và chồng đứng cùng nhau, trên mặt cô không khỏi lại hiện ra nụ cười xinh đẹp chân thành.
Cô sẽ không vì Triển Dĩ Mặc mà làm hỏng hôn lễ cả đời chỉ có một lần của Mịch Nhi, cô thân là phù dâu, tuyệt đối làm hết bổn phận, vì chị chia sẻ khó khăn!
Cô nhẹ nhàng trao bó hoa trong tay cho Mịch Nhi, sau đó xoay người đi xuống sân khấu.
Đi trên bậc thang, mắt Dịch Nhi không khỏi liếc về sân khấu phía dưới, khi cô nhìn thấy rất nhiều cô gái điên cuồng giơ tay chuẩn bị cướp hoa cô dâu, trong lòng bị dọa hết hồn.
Không phải chỉ là cướp hoa thôi sao, có cần phải liều mạng như vậy không! Cô cũng không tin, cướp được hoa là có thể gả ra ngoài, ai có thể đảm bảo chuyện này!
Nhưng mà, nhìn những thiên kim thục nữ đoan trang lộ ra vẻ mặt hung ác, Dịch Nhi âm thầm quyết định, nhất định phải cách cái chiến trường này xa một chút, tuyệt đối không thể bị vạ lây...
Cuối cùng, Dịch Nhi đứng trong một cái góc rất lệch với sân khấu, nơi này cách chị rất xa, trước mặt đều là phụ nữ lăm le chuẩn bị cướp hoa cô dâu, ở chỗ này, cô vừa có thể thưởng thức cái cảnh đẹp này, lại không đến nỗi bị cuốn vào hỗn loạn.
"Sao thế, em không đi cướp hoa sao?" Triển Dĩ Mặc tinh mắt tìm được chỗ trốn của Dịch Nhi, anh đi tới, trêu đùa hỏi cô "Có phải đã quyết định gả cho anh, cho nên không cần tới hoa lấy chồng?"
"Cút!" Dịch Nhi ngay cả một câu cũng lười nói với anh, ánh mắt cô và tất cả các cô gái đều không chớp nhìn chằm chằm lên sân khấu, nhìn chằm chằm bó hoa cưới rơi vào tay người nào.
Giờ phút này, Mịch Nhi đã đứng đưa lưng về phía mọi người, cô cầm bó hoa trong tay quơ quơ mấy cái, sau đó dùng sức ném hoa cưới ra ngoài.
Dưới sân khấu lập tức tranh cướp loạn thành một đoàn, vô số thiên kim tiểu thư, giậm châm chen chúc, đuổi theo phương hướng bó hoa rơi xuống.
Một đương parabol hoàn hảo, bịch một tiếng, hoa hồng trắng tinh rơi xuống trong ngực một người, nó vẫn không nhúc nhích, giống như là trời định rơi xuống đó vậy.
"A!" Thân thể Dịch Nhi cũng cứng lại, cô ngây ngô nhìn bó hoa hồng vững vàng treo trên khuỷu tay mình, thật sự không thể nào tin nổi, vậy mà hoa cưới của chị Mịch nhi vượt qua biển người, bay vào nằm trong ngực cô!
Cái này có tính là tai họa bất ngờ không! Có tính là nằm không cũng bị thương không!
Cô hoàn toàn không hề tranh cướp cái hoa cưới gì, càng không theo đuổi chuyện mình sớm nên gả ra ngoài, nhưng vì cái gì, hoa cưới lại bay tới.
Sẽ không phải là chị Mịch Nhi cố ý đi, cố ý ném tới hướng cô đứng!
Nhưng cô nhìn thấy chị đưa lưng về phía mọi người và ném tùy ý, không thể ăn gian, cho dù là ai cũng không thể ngay lúc không nhìn thấy phương hướng, ném bó hoa cưới cách xa như vậy vào ngực cô...
"Ồ!" Triển Dĩ Mặc đứng ở một bên cũng giật mình huýt sáo một tiếng "Dịch Nhi, em lại là người lấy được hoa cưới!"
"Làm thế nào —— cái này phải làm sao!" Dịch Nhi cầm bó hoa, giống như là cầm củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, cô nhìn mọi người xung quanh bắt đầu tìm kiếm người bắt được bó hoa, nếu như bọn họ biết được cô lấy được thứ mà họ mong muốn, có thể nổi điên hợp lại tấn công hay không!
"Ai, vậy không có cách nào rồi!" Triển Dĩ Mặc cau mày lắc đầu một cái, anh nhẹ nhàng xoay người chặn mọi ánh mắt dò xét của các cô gái giúp Dịch nhi, sau đó câuvểnh môi hỏi "Không phải nói, cướp được hoa cô dâu sẽ là người kế tiếp kết hôn sao? Nếu hôm nay em lấy được hoa, anh không khỏi nhanh chân hơn một chút, mau chóng cưới em về nhà!"
Vừa nói, cánh tay cường tráng của anh dùng sức, ông ngang lấy Dịch Nhi.
Anh dứt khoát vác Dịch Nhi lên vai, sau đó sải bước đi ra phòng khách của hôn lễ: "Đi thôi, vì mau chóng kết hôn, bây giờ chúng ta hãy đi đào tạo tình cảm!"
"Anh là người điên sao, rốt cuộc đang nói cái gì vậy!" Dịch Nhi nằm ở trên lưng Triển Dĩ Mặc, không ngừng giãy giụa phản kháng, "Anh để tôi xuống, ai muốn đi bồi dưỡng tình cảm cùng anh, anh buông tôi ra!"
Triển Dĩ Mặc ngay lúc mọi người ồn ào thì đã khiêng người đi tới đường nhỏ trống trải. Không có những người vây xem khác, anhcũng hoàn toàn không ngăn lại tiếng hét của Dịch Nhi, mặc cho cô tùy ý giãy giụa.
Dù sao, ý anh đã quyết, phản kháng không có hiệu quả!
Đi được nửa đường, bỗng nhiên Triển Dĩ Mặc nghĩ đến một chuyện, anh quay lại, đi tới phòng nghỉ ngơi của cha mẹ. Liền để nguyên tư thế vác Dịch Nhi trên vai, anhđẩy cửa đi vào phòng.
"Cha mẹ, hai người còn chưa già, chuyện của công ty hay là vật về nguyên chủ!" Triển Dĩ Mặc nói với cha mẹ ngồi chung một chỗ "Con phải báo cho hai người một tiếng, gần đây con có chuyện phải làm, cho nên không thể chú ý tới công việc của cả hai xí nghiệp, cha mẹ cần phải nhận lại lần nữa!"
"Cái gì? Con đi bận chuyện gì? Triển Thiểu Khuynh và Liên Hoa đứng lên, bọn họ kinh ngạc nhìn đứa con trai thứ hai và Dịch Nhi trên bả vai anh, khó hiểu hỏi "Con mang Dịch Nhi đi đâu, mau để con bé xuống!"
"Đúng vậy, anh để tôi xuống!" Dịch Nhi nằm trên đầu vai Triển Dĩ Mặc, không ngừng đạp hai chân vùng vẫy "Để tôi xuống, cái tên thổ phỉ này! Chú dì, mau cứu con!"
"Cha mẹ, hai người xem, vợ tương lai của con kháng cự con, con muốn theo đuổi cô ấy khiến cô ấy mềm lòng, nhưng là cần thời gian rất lâu!" Triển Dĩ Mặc nháy mắt với cha mẹ"Vì tuần trăng mật của anh cả, và con đường theo đuổi vợ của con, hai người trở lại công ty một khoảng thời gian đi! Con muốn bước lên hành trình theo đuổi tình yêu rất dài, mong hai người ủng hộ!"
Nói xong câu này, anh phất tay nói cảm ơn với cha mẹ, sau đó cõng Dịch Nhi, sải bước đi ra.
"Khốn kiếp, anh để tôi xuống! Ai là vợ anh, cái người man rợ này, nghe thấy không!"
"Ngoan, yên tâm, anh sẽ nhanh chóng khiến em yêu anh, sau đó sớm cử hành hôn lễ, sẽ không phụ lòng chị dâu nhỏ chuyển vận may cho chúng ta!"
"Để tôi xuống a a a a —— "
"Cả đời không buông tay!"
Ngày lành tháng tốt thành đôi, thật đáng mừng!
Ƹ̴Ӂ̴Ʒ TOÀN VĂN HOÀN Ƹ̴Ӂ̴Ʒ