Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 83: Hạnh phúc ngắn ngủi





Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Cô không biết, hạnh phúc mang màu gì, vui vẻ là loại gì.

Thế nhưng, cô lại cảm thấy bây giờ mình đã chạm được vào nó rồi.

Tô Mộc Vũ mỉm cười, bắt lấy một cánh hoa anh đào đang bay bay, hồng nhạt, còn mang theo một ít sương sớm. Cô thích loại hoa này bởi vì ý nghĩa của nó là: Mỉm cười với anh.

Tính ra, hai tháng trước, chắc là đêm 30 kia. Hai má Tô Mộc Vũ hơi hơi đỏ, nhịn không được cúi đầu, đặt bàn tay lên bụng mình.

Mới hai tháng, bảo bối chắc là cũng chỉ nhỏ như hạt đậu mà thôi.

Bảo bối, con nghe được tiếng của mẹ không?

Mẹ… nhớ con lắm… muốn gặp con, chúng ta còn có tám tháng là được gặp nhau rồi. Đúng rồi… còn có cha con nữa.

Cha là người đàn ông rất tuấn tú, có đôi khi lạnh lùng như cụ già nhăn mặt, thật ra hắn có vết thương thời gian rất khó bị phai mờ. Hắn như đứa trẻ bị tổn thương, lúc vui vẻ hắn cũng sẽ không cười to, nhưng khóe miệng hắn vẫn nhếch lên. Hắn đôi lúc cũng sẽ cáu kỉnh, còn có tính hay tự ép mình, nhưng lúc lơ đãng, con sẽ nhận ra, hắn là người rất ôn nhu, là một người đàn ông có trách nhiệm.

Hắn bây giờ vẫn ở bên cạnh con nha, mẹ nghĩ, chờ sau khi con ra đời, hắn nhất định sẽ rất yêu con, rất yêu thương con.

Bảo bối, con là trai hay gái vậy?

Con trai sẽ giống hắn sao? Vậy con nhất định sẽ được rất nhiều cô gái yêu thích, nhưng nhất định không được làm tổn thương người khác đó, nếu không, mẹ sẽ đánh vào mông con.

Nếu như là con gái, mẹ hi vọng con có thể dũng cảm hơn mẹ, hạnh phúc hơn mẹ, gấp vạn lần.

Bảo bối, con là bảo bối của mẹ.

Bất luận khi sinh ra con như thế nào, mẹ đều sẽ yêu thương con.

Mẹ đáp ứng, dùng hết sức lực mình để bảo vệ con.

Phong Kính nhìn gương mặt xinh đẹp của cô dưới nắng chiều, toàn thân tản ra thiên tính người mẹ, hạnh phúc khiến người khác ngạt thở. Mà giờ khắc đẹp đẽ này, đúng là do đứa trẻ kia mang đến.

Phong Kính nhẹ nhàng vươn cánh tay, ôm cô vào lòng: “Bé ngoan, anh sẽ yêu thương nó”

Một câu nhẹ như vậy, lại giống như lời thề vĩnh cửu, giống như dùng sinh mệnh của hắn để thề thốt, luôn luôn yêu thương cho đến khi thiên địa dung hợp.

Tô Mộc Vũ cảm thấy ấm áp, mỉm cười, nhắm mắt lại.

_______________________

Bởi vì mang thai, toàn bộ thời gian Tô Mộc Vũ đều chú ý, cô không muốn do mình bất cẩn mà ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Phòng triển lãm kia, Tô Mộc Vũ vẫn đến làm, nhưng ông chủ cũng biết cô mang thai nên mọi chuyện đều không để cho cô làm.

Trong trường học, cô chỉ nói cho Chu Hiểu Đồng, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay của cô ấy nhanh chóng kinh ngạc đến giãn ra như chiếc bánh nướng: “Tiểu Vũ, chị cũng thật là… Mang thai cũng không có nói sớm cho em biết. Chẳng lẽ nhà giàu làm mọi chuyện đều nhanh như vậy, còn không mau bảo anh bạn trai kia cưới chị đi. Oa nhìn này, em lại được đứng gần, ngồi gần bên cạnh một vị thiếu phu nhân giàu có nha”

Tô Mộc Vũ cười, đẩy nhẹ cô ấy.

Gả vào Phong gia, đây là chuyện cô không bao giờ dám nghĩ tới. Một gia đình như vậy lại giống như là đám mây hồng bồng bềnh trên cao, cho dù cô có đi hết chín ngàn chín trăm bậc thang cũng không có cách nào tiến vào được cánh cổng rộng lớn đó. Không nói chuyện Phong lão tướng quân, chỉ riêng cha của Phong Kính, Phong chủ tịch, không ai muốn một người phụ nữ đã một lần ly hôn trở thành dâu con trong nhà.

Phương Thiệu Hoa nói: Cô phải tự hiểu lấy.

Thật ra, cô sớm đã rất thấu hiểu.

Hôn nhân rốt cuộc là cái gì, cô không phải chưa từng thử qua. Đôi khi nó chỉ là một tờ giấy, đánh vào một con dấu, nó chứng minh sự tồn tại của một mối quan hệ gọi là sống đến đầu bạc răng long.

Cô bây giờ, thật hạnh phúc, như vậy là đủ rồi. Làm một người phụ nữ đơn thân, sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi kết thúc buổi làm thêm, Tô Mộc Vũ xách theo nguyên liệu nấu ăn mua trong siêu thị vào nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiền Phong úp sát vào lan can vẫy tay gọi mình: “Tiểu Vũ, anh về rồi nè, vui vẻ, xúc động không? Có cảm giác trái tim nhảy loạn vì bổn thiếu gia mà gào thét hay không? Em yêu, ngực của anh đã rộng mở vì em…”

Ánh mắt đào hoa của hắn bay bay bốn phía.

Tô Mộc Vũ nhịn không được bật cười: “Xuống đây đi, hôm nay tôi mua xương sườn hầm canh”

“Oh… Anh thật sự là yêu em đến chết mất!” Tiền Phong vừa nghe được ăn, lập tức nhảy bổ nhào qua lại bị Bàn Chải hung hăng nhảy đến mừng.

Tô Mộc Vũ cười, mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, mặc lên chiếc tạp dề màu hồng bắt đầu chế biến.

Mùi hương mê người tản ra, Tiền Phon nằm vắt chân chữ ngũ trên sàn nhà, ôm lấy Bàn Chải đang không ngừng le lưỡi liếm.

Hắn cười, tự nhủ: Nếu không thể chạm vào em, thôi thì hãy để cho bổn thiếu thầm lặng canh giữ bên cạnh em, thầm lặng nhìn thấy em mỉm cười đi. Tô Mộc Vũ, cái này là anh nợ em.

Hắn lại hô to: “Tô Mộc Vũ, trong bụng em nếu là con trai, anh sẽ làm cha nuôi của nó, anh sẽ dẫn hắn đi mê hoặc hết mỹ nữ trong thiên hạ. Nếu như nó là con gái, mười tám năm sau, anh sẽ cưới nó làm vợ trẻ”

Đáp lại hắn, là một cái muỗng bay ra.

Không cần gì, chỉ cần hạnh phúc như bây giờ là đủ rồi.

Thế nhưng Tô Mộc Vũ lại không nghĩ tới, người ta có câu “tiệc vui chóng tàn”, câu này lại có thể ứng nghiệm nhanh đến như vậy, giống như tổ tiên cô từng thiếu nợ ông trời, nên ông ấy không muốn ban hạnh phúc đến cho cô.

Hôm nay, mí mắt Tô Mộc Vũ giật giật liên tục, nháy không ngừng, khiến cho chiếc chậu gốm trong tay cô nặn mãi không thành hình.

Chu Hiểu Đồng như một trận gió, nhanh chóng nắm chặt tay cô, trong mắt có một chút hoảng hốt: “Tiểu Vũ, lúc nãy… lúc nãy thầy Tôn nói bận họp nên không có đến lớp, chị về nhà trước đi” Chu Hiểu Đồng cố gắng cười nói, nhưng sâu bên trong nụ cười lại như đang che giấu điều gì đó.

Tô Mộc Vũ kinh ngạc nhíu chân mày, nói: “Sao lại đột nhiên như vậy?”

“Chị mang thai, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, nhanh chóng đi về nhà, nếu không em bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh” Chu Hiểu Đồng cố ý phụng phịu nói, nói xong liền nắm tay cô đẩy ra ngoài.

“Này!” Tô Mộc Vũ không biết cô ấy đột nhiên bị cái gì, chưa kịp hỏi đã bị cô ấy kéo ra ngoài cổng trường.

“Hôm nay chị mệt rồi, phòng triển lãm bên kia em giúp chị xin nghỉ. Nhớ kỹ, trở về nhớ nghỉ ngơi nhiều, tivi hay máy tính đều có sóng không tốt cho phụ nữ mang thai, nhớ không?” Chu Hiểu Đồn lo lắng đẩy cô lên xe trước cổng sau trường học.

Lúc Tô Mộc Vũ bước lên xe, vô tình nghe mọi người xung quanh bàn tán về mình, giống như đang nói cái gì, cô chỉ mơ hồ nghe được mấy từ “cô ta”, “trên mạng”.

Sau đó cửa xe đã bị đóng, quay ra đằng sau cô thấy Chu Hiểu Đồng vẫy tay, trên mặt cô ấy mang theo sự lo lắng.

Mãi cho đến khi bước vào cổng nhà, Tô Mộc Vũ vẫn còn kinh ngạc. Chu Hiểu Đồng bình thường rất năng động, nhưng cũng không giống như hôm nay. Rốt cuộc là làm sao vậy? Giống như là muốn khiến cô hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.

Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, mở vội máy tính lên.

Mở ra, giống như cả cuộc đời cô bị chặt đứt.

Thiên đường địa ngục, chỉ nằm trên một đường thẳng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv