Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 204: Phục vụ đến nơi đến chốn



Hiệu quả của buổi triển lãm quả thật làm cho người ta ngạc nhiên. Hơn mười công ty truyền thông xếp hàng vào hội trường, sau cùng khi vợ chồng Tô Mộc Vũ và Phong Kính xuất hiện, toàn hội trường liền sôi trào, không khí nóng hừng hực.!

Vào thời gian giải lao buổi trưa, Kiều Na nhịn không được kích động ôm lấy Tô Mộc Vũ. Khổ cực lâu như vậy, tìm hết mọi cách có thể, rốt cuộc cũng không phụ kỳ vọng của cô.!

Toàn bộ nhân viên công ty cùng đến bar để chúc mừng.!

Kiều Na phóng khoáng uống rượu, ôm Tô Mộc Vũ nhẹ giọng nói: “Mộc Vũ, em lại thành công thêm một bước rồi”!

Tô Mộc Vũ ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô.!Kiều Na có một nguyện vọng, nếu cô không còn là một người sạch sẽ thì cô quyết tâm phải trở thành một người phụ nữ thành công. Cô muốn toàn bộ những người từng khinh thường cô đều phải nhìn cô với ánh mắt khác.!

Tô Mộc Vũ biết, đau khổ của Kiều Na không ai có thể hiểu bởi vì cô không hề nói ra miệng, cô chỉ để cho người ngoài vĩnh viễn chỉ nhìn thấy sự kiêu ngạo của chính mình.!

Bởi vì, như vậy mới chính là Kiều Na.!

Nhân viên công đều kích động, bạo dạn chúc rượu Kiều Na. Kiều Na uống hết, một ly rồi lại một ly, hôm nay cô cảm thấy thật vui.!

Trong bụng sôi ùng ục, Kiều Na nhịn không được mà chạy vào toilet ói lên ói xuống.!

Sao lại thế này? Đêm nay cô uống rượu cũng không nhiều lắm, làm sao lại khó chịu như vậy? Giống như có thứ gì đó trong bụng khiến cho cả dạ dày cô co thắt lại.!

Kiều Na rửa mặt, ôm bụng tựa vào trên bồn rửa tay cho đến hơn mười phút sau mới dần dần dịu xuống cảm giác khó chịu.!

Cô xoa xoa huyệt thái dương, đi ra toilet. Cô mơ hồ dự cảm có gì đó không tốt lắm, chẳng lẽ cô nên đến bệnh viện kiểm tra một chút sao?!

Trở về căn phòng, Kiều Na không nghĩ tới Phương Thiệu Hoa lại đang ở đây, ngồi bên cạnh chỗ cô.!

Sao lại thế này?!

Kiều Na hơi nhíu mày. Tô Mộc Vũ không biết nội tình bên trong giữa hai người họ nên cười nói: “Kiều Na, lại đây ngồi đi. Chị vừa gọi cho Thiệu Hoa nên anh ấy đến chúc mừng cho chúng ta”

Phương Thiệu Hoa ngồi trên ghế sa lon, trong tay cầm ly rượu giơ về phía cô. Đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng là khiêu khích.!

Kiều Na chưa bao giờ cảm thấy bực bội như vậy, tên đàn ông này quả thật là ‘âm hồn bất tán’. Hơn một tháng không gặp, cô vốn đã quên đi một vài chuyện thế nhưng tại sao bây giờ lại gặp hắn ở đây?

Kiều Na lấy lại bình tĩnh, bên ngoài như không thèm để ý mà ngồi vào vị trí cũ. Tay cô giơ ly rượu, nói: “Tổng giám đốc Phương trăm công ngàn việc, không nên quấy rầy anh ấy chứ”

Phương Thiệu Hoa lại giả vờ như nghe không hiểu lời tiễn khách của cô, bình tĩnh nhấp một miếng rượu, ngẩng đầu nói: “Chẳng lẽ tổng thanh tra Kiều không chào đón tôi?”

“Nếu tôi nói tôi không chào đón, tổng giám đốc Phương sẽ làm gì?” Bình thường Kiều Na sẽ không nói chuyện như vậy, nhưng không biết sao bây giờ cũng có chút buồn bực trong lòng, buồn bực đến nỗi cô không muốn có chút mối quan hệ nào với Phương Thiệu Hoa.!

Tô Mộc Vũ nhìn hai người ‘khanh khanh ta ta’, kinh ngạc hỏi: “Hai người…?”!

Trong ấn tượng của cô ấy, hai người kia không vừa mắt lẫn nhau, ngay cả mặt mũi cũng không nguyện ý chạm nhau. Thế mà bây giờ lại nói chuyện khách khí như thế.!

Một nhân viên chạy đến đưa micro cho Kiều Na, nói: “Tổng thanh tra Kiều, chị hát một bài đi”

Những người khác vừa nghe thấy đều ồn ào phụ hoạ: “Tổng thanh tra Kiều hát đi!” Những người này bình thường tuy rằng rất không thích hình ảnh Kiều Na đã xây dựng, nhưng không tránh khỏi việc bội phục năng lực làm việc của cô. Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, sao có thể buông tha?

Kiều Na bị bọn họ ép buộc không từ chối được, đành phải cầm lấy micro hát bài “Quật cường”.

Quay đầu lại giữa biển người xa lạ.!

Một lần nữa nghi ngờ sự tồn tại!

Ngày mai của em không phải là không có bờ bến!

Mỗi lần tỉnh lại, lại ưu lo như vậy!

Nhìn lên bầu trời, không có một cánh chim!

Ánh trăng lạc lối giữa thế giới vô thường!

Sự kiêu ngạo của em, càng kiên trì càng đằng đẵng!

Cho đến khi nỗi đau biến thành sức mạnh!

Mỗi đêm!

Trong những giấc mộng yên lặng!

Chỉ có bóng dáng em ngân nga câu hát!

Với một tư thế quật cường!

Phía sau sân khấu huyên náo!

Là sự trống trải mỗi một mình em!

Mở mắt ra, rốt cuộc em cũng nhìn thấy!

Chỉ một chút ánh sáng lờ mờ…!

Bài hát này cũng không có quá nhiều người biết đến, Kiều Na vô tình nghe qua một lần liền thích. Bài hát này, cô rất thích. Cô cất tiếng hát, khuôn mặt xinh đẹp bao phủ bởi ánh hào quang khiến cho người ta nhất thời mê muội.

Hát xong, tất cả mọi người trong phòng đều vỗ tay ủng hộ. Chỉ mỗi Phương Thiệu Hoa, bên trong căn phòng với ánh đèn mờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn, trong ánh mắt đó dường như xẹt qua một sự kinh ngạc.

Kiều Na cảm thấy có chút khó chịu nên bảo phải về trước. Tô Mộc Vũ thì còn chờ Phong Kính đến đón cho nên cũng không vội.

Đi ra khỏi câu lạc bộ đêm, bầu trời có chút lạnh khiến cho Kiều Na hơi thanh tỉnh. Hôm nay thật kích động, buổi sáng bận rộn với triển lãm, buổi tối lại vui vẻ uống rượu.

Kiều Na thầm giễu cợt, chẳng lẽ cô thật sự không có tuổi trẻ sao? Cô cũng sắp ba mươi tuổi rồi, chỉ còn một tháng tháng nữa là bước sang tuổi thứ ba mươi rồi, cũng không phải là hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi, cũng không còn là một cô gái đang tuổi thanh xuân hoạt bát.

Vì dự liệu tối nay sẽ uống rượu cho nên cô không lái xe đến, Kiều Na định gọi một chiếc taxi thì bỗng nhiên một chiếc Hummer mạnh mẽ đỗ trước mặt cô.

“Cô Kiều, tôi tiễn cô tiễn một đoạn đường nhé?”

Kiều Na nhíu mày, bước đến cửa sổ xe, nắm cổ áo của hắn kéo về phía mình, đôi mắt đẹp mông lung trừng to, nói: “Đừng nói vơi tôi rằng tổng giám đốc Phương đây đã đem lòng yêu tôi rồi nhé? Tôi sẽ vì được yêu thương mà lo sợ đó!”

Sắc mặt Phương Thiệu Hoa tối sầm, cười nhạo: “Yêu cô? Dường như cô không biết bốn chữ ‘không lượng sức mình’ viết như thế nào thì phải?” Hắn yêu cô? Một người phụ nữ như vậy thì có chỗ nào để hắn đáng giá đem lòng yêu thương? Nằm mơ đi!

Kiều Na cười rộ lên, sau đó buông Phương Thiệu Hoa ra, đáp: “Cũng thật đúng lúc, tôi cũng vậy, cho nên bye bye nhé!” Nói xong, cô quay đầu.

Phương Thiệu Hoa nắm lấy khủyu tay Kiều Na kéo trở về, đóng cửa xe, nói: “Nói cũng nói rồi, đi được chưa?”

Người phụ nữ này thật xem hắn như một thứ tiêu khiển, cứ hết lần này đến lần khác vung tay chạy lấy người trước mặt hắn. Là ai cho cô lá gan đó chứ?

“À há?” Cổ họng Kiều Na phát ra một âm thanh không rõ, bờ môi đỏ mọng khẽ mở, nói “Thế tổng giám đốc Phương lại muốn gì đây? Một đêm trước vẫn không đủ cho nên lại muốn thêm một đêm à?”

Trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu rọi vào, chiếu lên khuôn mặt của Kiều Na đỏ hồng vì rượu, hai má hồng hồng, ánh mắt long lanh ứa nước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở kiều mị như hoa.

Phương Thiệu Hoa nhìn thấy liền nhớ đến đêm đó, một đêm tối phủ kín hương hoa anh túc. Một đêm hắn gặp cô, gặp một người phụ nữ mà hắn chưa từng thấy ai giống như vậy.

Kiều Na nhìn ánh mắt hắn dần nhiễm đầy sắc dục liền cười rộ lên, hai tay ôm cổ hắn, khẽ hôn lên: “Nói đi Phương thiếu, còn bao lâu nữa anh mới có thể mất đi hứng thú với tôi hả? Tôi đây sẽ phục vụ, nhưng sau đó, xin anh đừng đến quấy rầy tôi nữa nhé!”

Mỗi một âm điệu đều triền miên đến mức làm cho lòng người mê muội, nhưng lời nói lại như đang giao dịch, mục đích chính là mau chóng thoát khỏi sự dây dưa của Phương Thiệu Hoa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv