Từ quán bar bị lôi ra ngoài, lôi lên xe, rồi lại lôi vào nhà.
Cửa nhà đóng lại cái rầm.
Cổ tay của Tô Mộc Vũ bị hắn lôi kéo đến phát đau “Anh làm gì…?”
Người này cả ngày hôm nay lúc nắng lúc mưa, rốt cuộc hắn đang tức giận cái gì?
Lời còn chưa nói hết, một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cái ót của cô, hơi thở hắn mang theo nồng đậm mùi rượu xông vào mũi, nụ hôn mạnh mẽ đánh úp đến, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Tô Mộc Vũ giật mình ưm lên một tiếng lại càng khiến hắn nhiệt tình hơn, đầu lưỡi ấm nóng dây dưa cùng chiếc lưỡi của cô, không cho cô một lối thoát, giống như muốn nuốt hết con người cô vào bụng.
Cắn môi của cô, dùng sức xé lấy, giống như phải gặm cho hết. Cái này thật sự không gọi là hôn, cánh môi mềm mại bị hàm răng của hắn phá nát, mùi tanh nhanh chóng lan toả.
Chiếc lưỡi hung ác dùng sức banh ra hàm răng cô, trằn trọc mút lấy toàn bộ những gì ở bên trong, hút hết không khí của cô. Không khí trong phổi dần dần giảm bớt, Tô Mộc Vũ nhịn đến nghẹn đỏ cả mặt.
“Ưm… đừng…” Cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi để tìm lấy hơi thở nhưng hai tay lại bị kèm chặt trên đầu, không thể nhúc nhích, tư thế như vậy quả thực là kiểu mở rộng cửa hoan nghênh người khác đến nhấm nháp.
Cô vừa thẹn vừa giận nhưng hắn dường như phát hiện ý đồ của cô, dùng hết sức chặn đứng hai chân cô, phong kín hoàn toàn đường lui của cô, chỉ có thể bị bắt nhận lấy sự trừng phạt như gió bão mưa rào của hắn.
Thật đáng sợ… Cô còn nghi ngờ rằng mình thật sự sẽ bị hôn cho đến khi nghẹt thở đến chết.
Nhưng một giây sau, nụ hôn điên cuồng lại trở nên vô cùng triền miên, mang theo mùi vị bạc hà tự nhiên qua chiếc lưỡi ấm, khéo léo rút lấy mật ngọt của cô. Trong miệng của cô, nhảy múa triền miên, không ngừng thay đổi góc độ, khắng khít, tiếng nước bọt vang lên mỏng manh mang theo mờ ám kích thích thần kinh con người, nước bọt chảy xuống hai bên khoé miệng khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Tô Mộc Vũ cũng dần cảm thấy cháng váng, cô chưa bao giờ biết… nụ hôn cũng có thể làm người ta thất thần.
Ngay lúc cô muốn ngất đi, đôi môi hắn đột nhiên rút đi. Lập tức toàn thân cô vô lực, xụi lơ trong lòng hắn, bàn tay che ngực liều mạng hít thở, choáng váng trước mắt còn chưa hoàn toàn mất đi.
Nhìn thấy gương mặt cô đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, chiếc miệng to cố gắng thở ra hít vào, bờ ngực phập phồng lên xuống cùng với khoé mắt có chút ẩm ướt, đôi mắt Phong Kính nhất thời sâu sắc, ôm lấy người cô, trán kề vào trán.
Hơi thở gấp gáp, còn có bàn tay to nóng cháy như thiêu đốt, chứng tỏ ý nghĩ của hắn. Hắn… muốn!
Nhận thấy điều đó, Tô Mộc Vũ lập tức hít một hơi, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập mất khống chế.
“Ngẩng đầu” Thanh âm của hắn truyền vào tai cô, tràn vào não cô, khiến cô không tự chủ làm theo mệnh lệnh của hắn.
Trước mặt, khuôn mặt hắn hiện ra trong bóng tối, hoàn mỹ như vậy, như một pho tượng bằng gốm sứ tuyệt mỹ. Người này căn bản không cần mê dược cũng có thể mê hoặc vô số con gái.
Thấy cô có vẻ thất thần, khóe môi hắn giương lên tà mị, bắp chân mạnh mẽ chặn giữa hai chân cô, ái muội cọ lên bắp đùi cô.
“Ôi!” Hành động ái muội mang theo ý tứ ra hiệu như vậy khiến Tô Mộc Vũ thở hốc vì kinh ngạc, hai chân như nhũn ra, hai má không khống chế được đỏ hồng lên, khóe mắt hơi long lanh nước mắt.
Cô chưa bao giờ biết bắp đùi của mình lại mẫn cảm như thế. Cảm giác bị hắn nắm trong tay khiến cô vừa giận vừa xấu hổ. Tô Mộc Vũ muốn tránh khỏi hắn nhưng hai tay lại bị giữ chặt trên đỉnh đầu, mà hai chân lại càng vô lực. Tư thế như thế, khiến cô không khỏi nóng trong người, hai má đỏ rực.