Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 180: Tiền mừng





Những lời này, thật ra Chu Hiểu Đồng đã kìm nén ở trong lòngtừ rất lâu, rất lâu rồi. Mỗi lần trong quán bar, cô ngồi một góc tận mắt nhìn hắn cười cười nói nói cùng người phụ nữ khác. Trong lòng cô cũng có khó chịu nhưng vẫn cố giả bộ không sao cả.

Mỗi lần ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ trên người hắn, hay hoặc là, mỗi lần những người phụ nữ diêm dúa lẳng lơ xa lạ chặn đường cô, thị uy với cô, cô khó chịu đến phát điên.

Nhưng cô đều cố nhịn, bởi vì cô biết Tiền Phong thích sự tự do, cho nên cô nhất định phải giả bộ rằng mình không quan tâm, cho dù trong lòng có khó chịu bao nhiêu cũng phải giả vờ như không sao cả.

Cô chịu không nổi, thật sự là chịu không nổi. Đúng vậy, cô là vô địch, cô thật vẫn có thể chống đỡ, nhưng cô cũng là một người phụ nữ. Một người phụ nữ dù có mạnh mẽ bao nhiêu cũng không thể ngăn được một chút tổn thương.

Trong hai năm này, tại sao bọn họ luôn chia tay rồi lại quay lại? Cũng bởi vì lòng cô rất bất an, căn bản sờ không tới đáy, mà cái đáy đó, Tiền Phong chưa bao giờ cho cô!

Mà đêm trước cửa tòa án ngày đó, đúng là đã đốt cháy cọng rơm cuối cùng.

Cô dày vò bản thân hai năm, đủ rồi, thật sự đủ rồi. Trong hai năm này, có hơn phân nửa thời gian là cô sống trong sợ hãi, cô sợ, sợ mình xoay người một cái sẽ nhìn thấy Tiền Phong rời đi cùng người phụ nữ khác.

Ngay cả cha mẹ hắn có thể nhìn ra sự bất an , sự do dự trong cô, mà hắn tại sao lại cố tình không nhìn ra?

Ngực Chu Hiểu Đồng đập kịch liệt. Cô khó chịu, cho dù là nơi trái tim hay là vết thương do dao đâm kia, mỗi đêm cô đều thấy đau.

Cô cảm thấy nếu không phải còn có ba mình, cô nhất định sẽ chết mất. Nghĩ đến cảnh tượng Tiền Phong trên giường cùng với người phụ nữ khác, cô hận mình không thể đi nhảy lầu.

Tiền Phong nghe thấy câu: Muốn tôi tha thứ sao? Được thôi, vậy anh để cho tôi lên giường với người đàn ông khác một lần đi, hai ta coi như huề nhau, anh có thể không?

Đồng tử của hắn đột nhiên trợn to, cả người phát run, sắc mặt hắn tái nhợt. Đôi mắt đỏ ngầu, hắn không ngừng lắc đầu nói: “Chu Hiểu Đồng, em đừng ép anh, nếu em dám làm như vậy, không phải anh giết hắn thì chính là ba người chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!”

Chu Hiểu Đồng cười “Anh xem, tôi chỉ mới nói bây nhiêu thôi mà anh đã hận không thể giết người rồi, vậy anh có nghĩđến tôi hay không? Lý do của anh tốt lắm, bởi vì chúng ta chia tay nên anh có thể đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, có phải không? Thế tôi đây vì sao lại không thể kết hôn cùng người khác? Anh, chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi!”

Tiền Phong cảm thấy Chu Hiểu Đồng lúc này thật giống mẹ kế của Bạch Tuyết, đang cầm con dao từng lát từng lát cắt trái tim hắn. Hắn có thể tình nguyện giao tim mình cho cô từ từ cắt ra còn tốt hơn là cảm giác lúc này.



Tiền Phong khi về đến nhà, chỉ cảm thấy trong ngực có một cái gì đó nghèn nghẹn muốn phát nổ. Hắn ngã mạnh xuống salon, cắn lấy lớp da ghế như đang cắn da thịt của Chu Hiểu Đồng.

Cô nói cái gì? Cô nói: “Trong cuộc sống, cũng không chỉ có tình yêu. Tôi thừa nhận, tôi yêu anh. Thế nhưng tình yêu cũng không thể phá bỏ hết rào cản xung quanh. Tôi yêu anh, anh yêu tôi, sau đó tất cả đều có thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời, cái đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi, đây là thực tế. Đau khổ, trải qua một lần là đủ rồi…”

Tại sao lại không được? Tại sao cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô mà lại không được? Đầu óc cô rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Hắn cắn sô pha, hét to: “A……..!!!”

Khốn kiếp! Khốn kiếp! Hắn không tin!

Đêm nay, Chu Hiểu Đồng lại ngủ rất ngon, không cần phải uống thuốc ngủ nữa. Ngủ đến tận sáng, những điều ẩn sâu trong lòng lại không còn khó nói nữa, nói ra một cách rất dễ dàng.

Chuyện yêu đương của Chu Hiểu Đồng truyền ra ngoài rất nhanh, thứ trên đời này khó giấu nhất chính là mấy bà tám không phải sao? Lại nghe nói, ông Chu rất hài lòng chàng rể tương lai này, cũng có ý định làm hôn lễ trong vòng ba tháng.

Thật ra mục tiêu của Chu Hiểu Đồng rất đơn giản, đó là kết hôn sớm một chút để ba mình có thể an tâm. Cũng may nhà họ Mạc cũng hối thúc, hai bên ăn ý hẹn ngày gặp mặt hai gia đình. Chu Hiểu Đồng cảm thấy giống như ba mẹ mình, cả đời mặc dù kkhoong phải là tình yêu mãnh liệt, nhưng vẫn làm bạn đến đầu bạc không phải sao?

Cô quyết định tự tạo ình một sự khởi đầu hoàn toàn mới. Kiều Na nói: Phụ nữ, phải tự đối xử với mình tốt một chút.

Nguyên Đán đi qua, không bao lâu nữa là đến ngày đón ông Táo. Gia đình Phong Kính lại tổ chức tiệc ở một khách sạn lớn. Ngoại trừ kẻ độc thân Phương Thiệu Hoa ra thì còn có Tiền Phong và Chu Hiểu Đồng.

Ngoài ý muốn chính là lần này Chu Hiểu Đồng không hề từ chối, sảng khoái đáp ứng.

Người ta nói “đỏ tình đen bạc”. Tiền Phong mấy ngày nay xử nhiều vụ án quan trọng, thanh danh lại càng nổi tiếng nhưng cơ thể lại gầy hơn trước. Cái tên từ khi cha sinh mẹ đẻ đã có khí chất phong lưu lãng tử này lại trầm ngâm như người mất hồn. Phương Thiệu Hoa thiếu chút nữa đã lột sạch đồ hắn, cho hắn xem tiền quan trọng hay sức khỏe quan trọng.

Bên trong phòng đặt trước, mọi người đang chờ Chu Hiểu Đồng. Thật ra bọn họ chỉ muốn trước là tạo cơ hội trả thù Tiền Phong, sau là tìm cách hàn gắn lại hắn cùng Chu Hiểu Đồng. Bộ dạng mấy ngày nay của Tiền Phong, mọi người đầu đặt ở trong mắt.

Thật không nghĩ đến, Chu Hiểu Đồng sau khi đi vào, phía sau là Mạc Thụy.

Hai người cùng đi vào, tay Mạc Thụy còn rất thân mật quàng lên vai Chu Hiểu Đồng. Chu Hiểu Đồng cười, chào hỏi: “Mọi người khỏe chứ? Em không báo trước đã dẫn anh ấy đến, mọi người đừng trách. Em sẽ bảo anh ấy giới thiệu nhé?”

Mọi người đều cúi đầu, ta nhìn người, người nhìn ta, cuối cùng là nhìn về phía Tiền Phong. Tiền Phong ngồi trong góc, tay cầm cốc bia, ánh mắt đặt trên người Chu Hiểu Đồng, giống như hận không thể tìm ra một lỗ hổng trên người cô

Giới thiệu? Giới thiệu cái *beep*! Thật muốn xem hắn ta là bạn trai cô sao? Nằm mơ đi!

Tô Mộc Vũ đứng ra hoà giải, mời người mới tiến vào, sắp xếpchỗ ngồi rồi nói: “Không sao, mọi người cũng đến đông đủ rồi, để nhân viên mang thức ăn lên đi”. Không khí trong phòng rất ngột ngạt, thật sự làm cho người lo lắng sẽ có đánh nhau hay không.

Phương Thiệu Hoa ngồi một chỗ mỉm cười như đang chờ xem một vở kịch hay.

Chu Hiểu Đồng cầm ly rượu, nói: “Em với anh Mạc Thụy định hai tháng sau sẽ kết hôn, hai gia đình cũng đã chọn ngày cả rồi, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến đầy đủđó. Tuy nhiên, không được quên tiền mừng nha” Cô cười, nháy mắt mấy cái giống như đang rất vui vẻ.

Tiền Phong thấp giọng nói: “A! Tiền mừng của tôi chắc ai đó cũng tiêu không nổi đâu” Tiền mừng, tiền mừng, tiền con mẹ nó mừng!

Chu Hiểu Đồng cười, nói: “Tiền thiếu yên tâm, chờ anh kết hôn chúng tôi nhất định sẽ trả lại, một phân tiền cũng không thiếu đâu”

Mặt Tiền Phong cũng đã tái nhợt, từ khẽ răng phát được được mỗi một chữ “Em!!!”

Mạc Thụy cầm lấy ly rượu trong tay Chu Hiểu Đồng, nói: “Dạ dày Hiểu Đồng không tốt lắm, không thể uống nhiều, ly này để tôi thay mặt cô ấy uống đi” Nói xong, hắn ngẩng đầu, một ngụm uống cạn.

Chu Hiểu Đồng vội đưa một ly nước lọc cho hắn “Mạc Thụy, uống gấp quá không tốt đâu, mau uống một chút nước lọc đi”

Tiền Phong ở một bên nhìn Chu Hiểu Đồng cùng Mạc Thụy cố ý ân ân ái ái, gương mặt điển trai lúc đen lúc trắng. Hắn biết Chu Hiểu Đồng đang trả thù hắn, muốn khiến hắn tức đến hộc máu thì cô mới hả dạ đây mà!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv