Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 153: Nữ tướng cướp của anh



Trong quán bar.

Tiền Phong một thân đầy sát khí ngồi trong góc, tức giận đến nỗi miệng phình ra như một con ếch.

Mắt say lờ đờ lôi kéo Phong Kính, hắn nói: “Cậu có từng gặp một người phụ nữ không biết điều như vậy chưa? Mình bảo cô ấy nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho cô ấy, cô ấy ngu ngốc nên không hiểu sao? Thế mà còn mắng mình có tiền có thế nên không hiểu gì cả. Mụ nội nó!”

Phương Thiệu Hoa bên cạnh thấy vui sướng khi người gặp họa “Cậu vốn là kẻ có tiền có thế!”

Tiền Phong một cước đạp qua “Biến đi!”

Phong Kính liếc mắt một cái, nói: “Đã nói các cậu không hợp, chia tay sớm đi”

Tiền Phong lập tức trừng lớn một đôi mắt hoa đào như con thỏ “Chia tay? Đừng hòng dễ dàng cho cô ấy như vậy! Nếu không cô ấy còn tưởng như chính mình là đúng rồi, Tiền Phong đây thật không chịu nổi!”

Phương Thiệu Hoa xoa xoa huyệt thái dương, Tiền thần kinh này lại như con thiêu thân, chẳng phân biệt được đâu là lửa đâu là đèn, giận giận điên điên rồi cuối cùng bị dày vò chẳng phải là anh em của hắn hay sao?

Tiền Phong lại nốc liên tiếp hai ly rượu, trong tròng mắt ngập nước, oan ức muốn chết.

“Kính, cậu nói xem Hiểu Đồng sao lại không biết điều dịu dàng giống như Tiểu Vũ nhà cậu vậy? Tiểu Vũ nhà cậu thật tốt, từ nhỏ đã biết nấu cơm, cậu nói xem cũng là bạn bé thân thiết, sao Hiểu Đồng lại không được như vậy? Chu Hiểu Đồng quả thật chính là nữ tướng cướp, vẫn là loại phụ nữ cầm nồi niêu xoong chảo để đánh nhau”

Phương Thiệu Hoa thấy sắc mặt Phong Kính có điểm không ổn, vội một cái tát chụp được đầu Tiền Phong, cảnh cáo: “Cậu muốn chết à? Muốn thì tự đi nhảy sông đi, đừng lôi thêm mình vào”

Tiền Phong ôm chai rượu lăn dài trên ghế sa lon, y y nha nha giả khóc, lại giống như thật.

________________________

Chu Hiểu Đồng thật đau đầu, cha mẹ lại gọi điện thoại hỏi xem cô cùng Liễu Huệ Thành như thế nào rồi. Cô thật muốn nói thẳng hai người bọn họ chỉ giống như anh em, chuyện trai gái thật như một gậy cũng không đánh ra được.

Nhưng là cô lại không dám, bởi vì dựa theo tính tình của mẹ cô, ngày mai liền có thể tiếp tục an bài một buổi xem mắt khác.

Tàm tạm ứng phó, Chu Hiểu Đồng cúp điện thoại, quả thật muốn tìm cái bao cát đến đánh ột trận.

“Chu Hiểu Đồng, đến phòng làm việc của tôi một chút” Ông chủ lớn giọng gọi.

Chu Hiểu Đồng còn cho là mình bị bắt nói chuyện điện thoại trong giờ làm việc, nhất định sẽ bị mắng liền vội đứng dậy, dưới ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp đi vào văn phòng ông chủ.

Còn tưởng rằng bị mắng, không nghĩ tới ông chủ đột nhiên nói: “Hiểu Đồng, thư ký của tôi phải nhập việc phẫu thuật, cô ấy xin nghỉ ba tháng. Tôi thấy cô cũng cần cù làm việc, cô có muốn thay thế cô ấy trong ba tháng này không? Tiền lương tôi sẽ tăng gấp đôi, phí tăng ca cũng gấp đôi, cô thấy sao?”

Chu Hiểu Đồng sửng sốt, gấp đôi?

Tiền lương hiện tại của cô là sáu nghìn, nghe nói tiền lương của thư ký cũng gần một vạn chưa tính phí tăng ca. Nếu làm ba tháng này, ít nhất cô cũng nhận được năm vạn đồng.

Lần trước về nhà, cô nhận ra không ít đồ trong nhà cũng bị thay đổi. Máy giặt thiếu điều muốn giật điện, cha mẹ tiếc tiền không dám mua đồ mới. Thật ra cô cũng muốn đổi chỗ ở cho họ nhưng với đồng lương ít ỏi cũng phải mất vài năm. Thế nhưng với cơ hội này, cô có thể đối phó với vài vấn đề trước mắt.

Chu Hiểu Đồng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Được ạ!”

Từ văn phòng đi ra, đồng nghiệp nghe lén bên ngoài đều cảm thấy đầu óc của cô như nổ rồi “Hiểu Đồng, cậu có ngốc không? Cậu thật không biết thư ký của ông ta vì sao lại nhập viện à? Đó là bởi vì liên tục thay ông chủ tiếp rượu, dạ dày bị xuất huyết nên phải nhập viện phẫu thuật gấp đó!”

Người khác cũng nói: “Hiểu Đồng, đầu cậu còn sốt à? Bạn trai cậu không phải là rất có tiền sao, sao cậu phải vất vả làm việc như vậy? Phụ nữ, đừng quá miễn cưỡng bản thân”

Chu Hiểu Đồng cười nói: “Không sao đâu, chỉ ba tháng mà thôi. Mình mạnh mẽ như thế này, chút chuyện ấy không làm khó được mình”

Cô kiên trì như vậy, người khác cũng khuyên không được đành phải tản ra.

Chu Hiểu Đồng dọn dẹp đồ đạc trên bàn mình, không nói chuyện.

Tiền Phong có tiền, nhưng hắn là hắn, tiền của hắn cũng chính là của Tiền gia, mà không phải là của Chu Hiểu Đồng cô. Cho dù tương lai bọn họ có đi đến hôn nhân, cô cũng không muốn sài tiền của hắn.

Đêm đó cô bị ông chủ lôi đi dùng cô với vài vị khách hàng.

Trên bàn cơm, khách hàng liên tiếp mời rượu, ông chủ uống tượng trưng hai ly liền đưa Chu Hiểu Đồng đến trước để từ chối khéo “Gần đây sức khỏe tôi không tốt cho lắm, không thể bồi mọi người uống nhiều, Hiểu Đồng, đển thay tôi mời các vị đi”

Chu Hiểu Đồng liều mạng, kính rượu từ ly này đến ly khác, uống đến nỗi dạ dày cũng muốn trướng lên liền vội ngượng ngùng đi vào toilet nuốt một viên thuốc giã rượu rồi lại đi ra.

Ăn cơm xong, khách hàng đề nghị đến quán bar. Chu Hiểu Đồng có thể từ chối sao? Đành phải tiếp tục tiếp khách thôi.

Quán bar vào giờ này người người tấp nập, ánh đèn chớp nháy. Nhưng ngoại trừ những người uống rượu trong quán bar ra thì cũng chỉ còn những kẻ uống nhiều rượu mà thôi.

Lần thứ ba Chu Hiểu Đồng bước ra từ toilet, cô cảm thấy hai chân của mình muốn mềm nhũn, bụng sôi cồn cào, rõ ràng đã ói hết trong toilet nhưng vẫn không ngăn được cảm giác buồn nôn.

“Hiểu Đồng, làm sao cô đứng ở đây? Bọn họ còn đang chờ cô ngoài kia đấy!” Ông chủ thấy cô lâu quá chưa ra nên tự mình đi tìm.

Chu Hiểu Đồng cười cười hối lỗi, xoa xoa mặt tiếp tục trở về.

“Em gái, anh thật thích tính cách của em, anh chưa thấy ai thoải mái như em vậy… Nào, đến uống thêm một ly, xong ly này anh lập tức ký tên vào hợp đồng! Nhất định sẽ hợp tác lâu dài với công ty em!” Một khách hàng phóng khoáng vỗ vỗ bả vai Chu Hiểu Đồng.

Cô cười cười, nhìn ly rượu trước mặt mà bụng lại sôi ầm ầm. Thế nhưng một câu cô cũng không nói, trực tiếp nâng ly hướng miệng chuốc xuống.

Mới vừa uống được một nửa, đột nhiên một bàn tay kéo lấy vai cô từ phía sau, giựt lấy ly rượu đang uống ném mạnh xuống đất.

Chu Hiểu Đồng cả kinh, theo bản năng nhìn qua, là một gương mặt đầy tức giận.

Tiền Phong lạnh lùng nhìn cô, hừ lạnh một tiếng. Hắn giữ lấy hai vai cô, bóp mạnh đến xương vai kêu rôm rốp “Em không về nhà nghỉ ngơi mà còn ở đây uống rượu, là sao?”

Khách hàng bị rượu văng lên người, cả kinh vội đứng lên nhìn thấy vết rượu trên quần áo mình, bộ mặt không vui “Cái gì vậy? Đến đây quấy rối sao? Ông chủ Tôn, là do ông không muốn ký hợp đồng với chúng tôi à?”

Ông chủ vội liên tục giải thích: “Các vị đừng nóng giận, anh chàng này chúng tôi không quen biết nha” Ông chủ biến sắc, nhìn về phía Chu Hiểu Đồng “Hiểu Đồng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói rõ cho tôi xem nào!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv