Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 2 - Chương 5



A... Thật chói mắt...

Nguyễn Mặc nhắm chặt mắt, sờ soạng tìm chăn bị túm mất, mò nửa ngày vẫn không thấy, cuối cùng đành mở mắt, một khuôn mặt tuấn tú dần xuất hiện trong tầm mắt.

A?

Vị tướng quân đại nhân lần thứ hai gặp mặt liền bẻ gãy tay trái của nàng vậy mà lại đến thăm nàng... Mặt Trời mọc từ phía Tây à?

Không đúng. Không đúng...

Thần trí mơ màng dần tỉnh táo, hồi tưởng lại các sự việc tối qua, Nguyễn Mặc mới ý thức được hình như vẫn nằm ở trên giường của hắn, còn...còn ngủ nướng... Nàng lập tức bật dậy, nhưng tay trái vừa chống xuống giường, đau đớn lập tức ập tới, suýt chút nữa lại ngã xuống giường.

Đan tướng quân tập võ nhiều năm, phản ứng cực nhanh, trong giây phút nàng sắp ngã xuống liền giơ tay đỡ lưng nàng, ẩn về phía trước, nàng liền hữu kinh vô hiểm ngồi thẳng dậy. 

"Đa tạ..."

Nguyễn Mặc vỗ vỗ chỗ tay trái bị thương, đang định ngẩng đầu nói lời cảm ơn hắn, ai dè hắn chẳng buồn để ý tới nàng, trực tiếp quay người ra ngoài... Thái độ thật đúng là quá tệ. 

"Cái gì thế... còn không phải chỉ là ngủ trên giường của ngươi thôi sao... Có cần phải căm ghét ta đến vậy không?"  Nguyễn Mặc bĩu môi, vùa lầm bầm lầu bầu vừa chậm rãi đi giày xuống giường.

Mà nam nhân mặt không chút biểu cảm đi ở đằng trước, sau tai lại bỗng xuất hiện chút đỏ ửng không dễ phát hiện. 

Nghĩ tới cảm giác mềm mại lúc nãy khi hắn theo bản năng đỡ lấy nàng vô tình đụng tới... 

"... ...." Hắn lập tức nắm chặt nắm đấm, hừ một tiếng thật mạnh, phất tay áo rời khỏi cửa phòng ngủ.

Nữ nhân... Thật đúng là phiền toái!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ nhân ra ra vào vào, bưng đồ ăn nóng hầm hập lên bàn, Đan Dật Trần lạnh mạt ngồi nơi chủ vị, chén đũa để ở trước mặt lại không đụng tới, hiển nhiên là đang đợi người.

Nguyễn Mặc ngủ lâu như vậy, bụng đã sớm rỗng tuếch, bị mùi hương thức ăn mê hoặc liên tục nhìn về phía bàn ăn. Nhìn thấy bên cạnh hắn còn bày một bộ chén đũa, liền cbo rằng hắn muốn chiêu đãi khách, không dám ở lâu, cúi người xuống đi về phía cửa, chuẩn bị chạy về phòng mình ăn cơm trưa. 

Ai dè hắn vừa liếc mắt một cái liền bắt gặp bóng dáng xen lẫn trong đám hạ nhân cực kì dễ thấy, không biết bộ dáng lén lút của nàng là định làm cái gì, mày kiếm nhíu chặt: "Đứng lại."

Bóng dáng nhỏ xinh kia bỗng chợt cứng lại. 

Đồ ăn đã được bưng lên gần hết, chờ tới khi đám hạ nhân lui hết xuống, nàng mới hơi xoay người lại, híp mắt cười cười: " Tướng quân... ngài gọi ta?"

Trên mặt Đan Dật Trần như xuất hiện dòng chữ "Vô nghĩa, chẳng lẽ còn có người khác à", lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó liền bưng bát gắp đồ ăn.

Cái này, nàng cho dù ngốc nữa, cũng hiểu được là hắn tỏ vẻ muốn nàng qua cùng ăn cơm.

Nguyễn Mặc nuốt nước bọt, thụ sủng nhược kinh đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, bất giác nhìn hắn trầm mặc ăn cơm.

Không biết vì sao, bỗng nhớ lại hình ảnh hồi còn ở trên sơn trại, nàng và hắn cùng ngồi một bàn ăn cơm. 

Cùng một người, động tác vẫn thế, thói quen không thích nói chuyện giống hệt, tốc độ ăn uống nhanh đến mức gần như không cần nhai không khác biệt, đó quả là cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

… Ngạch, bị bắt gặp rồi.

“Nhìn gì vậy?” Nam nhân dừng đũa nhìn nàng, gương mặt không chút biểu cảm hỏi nàng.

“Không…” Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Mặc là nhìn sang chỗ khác, sau đó lại thấy như vậy giống như là nàng đang chột dạ, đành phải dời tầm mắt về, kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chỉ là ta… cảm thấy ngài giống với một người ta biết nên mới nhìn nhiều chút.”

Thiên hạ to lớn, việc lạ vô số, người giống người cũng không có gì lạ, Đan Dật Trần cũng không để ý lắm, chỉ trầm giọng nói: “Mau ăn cơm đi, đừng nhìn lung tung.”

“Nga…” Ngồi đối diện với người ta mà lại không cho nhìn, thật đúng là… Lãng phí gương mặt tuấn mỹ đó.

Nàng vừa chửi thầm trong lòng, vừa gắp một cái chân gà vào trong bát của mình, yên lặng gặm.

Tuy rằng hoàn cảnh cùng hồi đó giống hệt nhưng mà bàn đồ ăn tinh xảo này lại ngon hơn so với nàng làm nhiều.

Tới phủ tướng quân nửa tháng, một trong những nguyên nhân khiến nàng mập lên chính là bởi vì đồ ăn nơi này quá ngon. Nàng vốn là con nhà nghèo, ăn bữa hôm lo bữa mai, sau khi gia nhập Hồng Loan Môn, cũng chỉ là áo cơm vô ưu mà thôi, muốn ăn đồ ăn ngon thì hầu như là không thể nào. Nào có được như trong phủ tướng quân này, đầu bếp có thể vào đây làm đều không phải hạng xoàng, tay nghề chính là nhất đẳng… Đặc biệt là món canh bắp (ngô), chậc chậc, món đó có thể nói là nhân gian mỹ vị, sau khi nàng ăn thử một lần thì về sau bữa nào cũng phải để nha hoàn dặn phòng bếp làm món đó.

Nhưng mà hôm nay nàng dùng cơm ở đây, xem ra là không dặn phòng bếp làm, e là không ăn được canh bắp rồi.

Nàng còn đang mải nghĩ vẩn vơ, ngoài cửa bỗng có nha hoàn đi vào, Nguyễn Mặc nghiêng đầu nhìn qua, lập tức ánh mắt sáng rực ˗˗

Cái chén trên khay kia đựng canh bắp đúng không?

“Oa…” Nàng thèm đến mức sắp nhỏ dãi, vừa định giơ tay ra đón lại bỗng sực nhớ ra một chuyện, lập tức đẩy khay ra, trầm giọng nói: “Không được, ngươi mau bưng cái này ra ngoài đi, nhanh!”

Tiểu nha hoàn không rõ vì sao, vội nói: “Nhưng đây là…”

“Đừng nói nữa, không muốn bị phạt thì mau bưng đi.”

Nàng biết rất rõ Đan Dật Trần ghét bắp cỡ nào, cũng không biết được vì sao tiểu nha hoàn lại bưng tới đây, vạn nhất bị hắn ngửi thấy mùi, tiểu nha hoàn chắc chắn sẽ bị phạt. 

Đan Dật Trần nhìn thấy động tĩnh bên này, lẳng lặng ngẩng đầu hỏi: “Có việc gì?”

“……” Thật đúng là sợ cái gì cái đó tới a.

Tiểu nha hoàn nâng khay, cúi đầu trả lời: “Thưa tướng quân, đây là canh bắp ngài dặn bưng lên ạ.”

“Ừ.”

Hắn liếc sang chỗ trống trên bàn trước mặt Nguyễn Mặc, tiểu nha hoàn hiểu rõ lập tức bưng chén canh vàng hườm trong tay đặt xuống, thu khay lui ra ngoài.

Nguyễn Mặc trợn mắt nhìn chén canh bắp, phát ngốc.

Đây… đây là lấy riêng cho nàng? Còn là do chính hắn dặn dò?

Khi hắn nhìn đi nơi khác, nhân tiện liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chỉ nhìn như vậy mà nó có thể xuống bụng được à?”

Ngữ khí nhàn nhạt, không chút cảm xúc.

“Đương nhiên là không…  Nhưng mà, không phải ngươi ghét bắp lắm sao?”

Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ từng có một lần hắn ở trước mặt nàng đem bắp ném sạch ra ngoài.

“Chỉ cần không ngửi thấy mùi là được.”

Hắn từng nghe Thẩm thúc nhắc tới, cô nương này cực kỳ thích bắp, mỗi ngày ba bữa đều phải ăn một chén canh bắp, hôm nay phòng bếp cũng nấu, cho nên hắn liền sai người bưng lên.

Không ngửi thấy sao? Nàng thấy mùi bắp vẫn còn nguyên mà…

“Vậy ư… Vậy thì tốt, ta không khách khí nữa.” Nguyễn Mặc cong môi, vui vẻ múc một thìa lên ăn, bộ dạng thỏa mãn.

“Nguyễn Mặc.”

“Sao thế?”

Đan Dật Trần bỗng híp mắt nhìn nàng chằm chằm, trong mắt mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu: “Vì sao ngươi biết ta ghét bắp?”

Động tác của nàng chợt dừng lại, thìa vẫn ngậm trong miệng.

Không tốt, nàng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, tự mình đào hố cho mình rồi.

“Ách…” Nàng cẩn thận rút thìa ra khỏi miệng, đảo đảo hạt bắp trong chén.

Không thể nói là đoán bừa được, như vậy quá dối trá, cho dù là nàng cũng sẽ không tin.

“Bởi vì có lần ta vô tình nghe thấy người của phòng bếp nói chuyện này cho nên mới biết được.”

Đan Dật Trần nâng giọng “Nga” một tiếng: “Biết được thì có tác dụng gì?”

Này… Làm sao mà nàng biết được?

“Chỉ là, trí nhớ của ta tốt nên nhớ kỹ thôi.”

Lời này… thật là quá không biết xấu hổ.

Quả nhiên, hắn nghe xong, liền cười một tiếng không mặn không nhạt, không rõ dụng ý.

Cười cái gì mà cười…

Hừ, tuy rằng lời nói của nàng có chút khoa trương nhưng đó cũng là sự thật mà. Bộ cầm phổ hơn trăm trang nàng đều có thể thuộc hết, hắn trào phúng cái gì chứ?

Vì biểu đạt sự bất mãn trong lòng, Nguyễn Mặc liền từ từ chậm rãi ăn, thậm chí còn xấu xa thổi thổi hơi nóng không tồn tại, để cho mùi bắp bay ra đậm hơn, để hắn ngửi đến khó chịu luôn. Dù sao cũng là chính hắn sai người bưng canh bắp lên, dù thế nào cũng không thể trách nàng được.

Nhưng mà, chiêu này đối với người ta lại vô dụng.

Nàng mới ăn được hai miếng, Đan Dật Trần đã buông đũa, ăn xong liền rời đi.

Ai, thôi, thôi, kiểu người nhát gan giận mà không dám nói gì như nàng, vẫn là ngồi yên ăn chén canh bắp này sau đó liền quay về Cầm Tiếu Viện dưỡng thương đi.

*************************

Nhưng mà Nguyễn Mặc lại không nghĩ tới, một chiêu vụng về này tuy không thành công, mấy ngày tiếp theo Đan Dật Trần lại vì nàng mà bị quấy nhiễu không ngừng.

Ban đêm, ánh trăng sáng ngời, nhẹ nhàng phủ xuống cánh cửa sổ đã tắt nến, chỉ còn lại chút ánh sáng mờ nhạt.

Vậy mà trong mắt người đang nằm nghiêng trên giường lại vẫn cảm thấy vô cùng chói mắt, sáng đến mức khiến cho người ta cảm thấy bực bội.

Hắn cũng không nhớ nổi đây đã lần thứ mấy bừng tỉnh trong tối nay, hắn biết rõ mình đang ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, cả người bủn rủn không có sức, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc lại minh mẫn dị thường, tỉnh táo đến mức giống như là đang tập thể dục buổi sáng vậy.

Loại cảm giác tệ hại có thể bức người phát điên này kỳ thật Đan Dật Trần đã sớm coi thành thói quen, từ sau khi phát sinh sự kiện kia, hắn liền hàng đêm đều như thế này, chịu đủ tra tấn, khổ không nói nổi, cho đến tận khi gặp Nguyễn Mặc, hắn mới có thể miễn cưỡng có thể ngủ ngon được mấy lần.

Nhưng mà bây giờ lại…

“Aizzz” Hắn không thể nề hà thở một hơi thật dài, chỉ đành xoay người xuống giường, kéo áo ngoài ở bên cạnh mặc vào, bước nhanh ra ngoài phòng.

Dù sao cũng không ngủ được, nằm ở trên giường cũng chỉ phí thời gian mà thôi, chẳng bằng ra ngoài đi một lát, nếu như vận khí tốt, có khi lát nữa liền có thể cảm thấy buồn ngủ.

Canh thâm lộ trọng (đêm khuya sương dày), mọi người trong phủ đều đã ngủ say, chỉ còn lại mấy hạ nhân gác đêm, cầm đèn cung đình chậm rãi đi xung quanh, ánh sáng tối tăm lắc lư qua lại, cũng không quá chói mắt.

Đan Dật Trần khoanh tay lang thang đi dạo xung quanh, trong đầu còn suy nghĩ, cân nhắc công vụ ngày mai cần xử lý, bất tri bất giác, chờ tới khi hắn hồi thần bỗng nhận ra mình vậy mà lại đi tới Cầm Tiếu Viện.

Đây là chỗ tiểu cô nương kia ở mà… Tuy rằng nàng ở trong này cũng đã khá lâu nhưng hắn bình thường ban ngày đều vô cùng bận rộn,cho dù rảnh rỗi cũng rất ít khi nhớ tới nàng, vì thế, đến tận bây giờ hắn đều chưa từng tới đây lần nào.

Giống như ma xui quỷ khiến, bước chân của hắn lại tiếp tục đi vào bên trong.

Ân?

…… Tiếng đàn?

Như là sợ chính mình nghe nhầm, hắn lập tức nhanh chóng vượt qua rừng trúc nhỏ trước viện, trước mắt liền xuất hiện căn phòng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, tiếng đàn nhẹ nhàng nhợt nhạt kia dần tiến vào trong tai hắn.

Nàng… đang chơi đàn sao?

Đan Dật Trần đứng trước cửa phòng, lẳng lặng nghe tiếng đàn không quá lưu loát, vẫn không động đậy.

Thật lâu sau, bỗng nhiên lạnh lẽo bật cười.

Nữ nhân này…

Nếu vết thương đã khỏi, đã có thể đánh đàn được rồi, vì sao còn tránh ở trong Cầm Tiếu Viện nho nhỏ này, không ra khỏi cửa, giả bệnh lười biếng? Chẳng lẽ hắn chuộc nàng về là để nuôi nàng không công sao? Nàng thà rằng ở chỗ này tự đàn tự nghe cũng không chịu đến trong phòng hắn, đàn cho hắn nghe?

Hỏa khí mấy ngày nay tích tụ trong long do ngủ không ngon lập tức dâng lên, hắn hận không thể một chưởng đánh bay cánh cửa gỗ trước mặt, vọt vào trong phòng hung hăng chất vấn nàng, có phải nàng cố tình hay không.

Nhưng mà hắn vừa nâng tay lên, bên trong lại đột nhiên vang lên một tiếng “Băng”, cực kỳ bén nhọn.

… Là tiếng dây đàn bị đứt.





TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv