Edit: Thảo My
"Một đám vô tích sự, tất cả đều lăn ra ngoài cho trẫm." Đông Lý Quyền lửa giận ngập trời vung chén thuốc trong tay cung nữ rơi xuống mặt đất, theo âm thanh bịch vang lên, các cung nữ, bọn thái giám trong tẩm cung, cùng tất cả thái y mới vừa thay hắn bắt mạch xong đều run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, cơ thể hơi lay động.
"Hoàng thượng tha mạng!"
"Tha mạng?" Cặp mắt phượng hẹp dài của Đông Lý Quyền hiện lên ánh sáng lạnh âm u màu đen, lãnh môi mỏng nhạt vẽ ra nụ cười mang theo lệ khí, hắn khẽ mở cánh môi, nói: "Các ngươi đều cho rằng trẫm là một người khát máu, trẫm đây há lại có thể phá hư tưởng tượng của các ngươi. Có ai không! Kéo tất cả bọn họ ra ngoài chém."
Sau khi người cúi đầu quỳ dưới đất nghe được lời nói của Đông Lý Quyền, bảy hồn đi sáu phách, bị sợ đến toàn thân xụi lơ dập đầu một mạng, trong khoảng thời gian ngắn, trong tẩm cung vang lên âm thanh dập đầu thanh thúy, chỉ chốc lát sau, không khí trong tẩm cung bí mật mang theo chút mùi tanh.
Trên sàn nhà bạch ngọc bị dập đầu đã dính đầy đỏ thẫm máu, nhưng bọn họ cũng không dám dừng lại, vẫn không ngừng dập đầu, không ngừng cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng tha mạng!"
"Có ai không! Mọi người đi nơi nào? Khụ khụ......" Đông Lý Quyền nghe mùi máu tanh, dã tính trong máu của hắn càng thêm điên cuồng kêu gào, thấy không có người đi vào phục mệnh, giận đến rống giận, vuốt ngực ho kịch liệt, ho đến sắc mặt đỏ lên.
"Hoàng thượng." Thị vệ từ bên ngoài tẩm cung chạy chậm đi vào, nhìn trên đất một đám người bộ mặt đầy máu, trong lòng ngẩn ra, nhưng cũng không dám thay người khác cầu cạnh. Ở nơi hoàng cung ăn không nhả xương này, đừng nói thay bọn họ cầu cạnh, đầu trên cổ mình cũng chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống đất.
Nhất là gần đây, tiên hoàng băng hà, công chúa đời sau chết non, phi tử trong lãnh cung đâm hoàng thượng bị thương, hoàng hậu đẻ non, một loạt sự tình, người người trong hoàng cung đều trôi qua trong nơm nớp lo sợ, như đối mặt với vực sâu, như bước trên băng mỏng.
"Kéo tất cả bọn họ ra ngoài chém, nếu như động tác của các ngươi lại chậm rãi, các ngươi cũng xử lý cùng."
"Hoàng thượng tha mạng! Nô tài đi làm ngay." Tiếng lòng của bọn thị vệ đều run lên, lập tức lĩnh lệnh, đứng lên mang tất cả người còn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, nhanh chóng không lưu tình dắt ra ngoài.
"Hoàng thượng tha mạng!" Trong khoảnh khắc, trong tẩm cung, bên ngoài tẩm cung, vang lên tiếng cầu xin tha thứ như như giết heo.
"Đông Lý Quyền, ngươi tên bạo quân, ngươi không có tình người như thế, nhất định sẽ không chết tử tế."
"Đông Lý Quyền, ngươi tàn bạo vô lương, làm đủ chuyện xấu, ngươi nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn."
"Đông Lý Quyền, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, hồn phách của ta nhất định sẽ vây lượn ở bên cạnh ngươi, ta chờ xem một khắc ngươi không chết tử tế."
"Đông Lý Quyền, ngươi nhất định sẽ có báo ứng."
"Đông Lý Quyền......"
Có lẽ là lòng bọn họ đều đã chết như bụi, trong lòng biết dù cầu xin tha thứ thế nào cũng chạy không thoát một kiếp này, càng lúc càng xa, tiếng cầu xin tha thứ từ từ nhỏ đi đổi thành tiếng chửi rủa cuồng loạn.
Ầm, ầm, ầm.....
Đông Lý Quyền nghe tiếng chửi rủa của những người đó, giận đến từ trên giường bò dậy, đều ném tất cả đồ trên mặt bàn, đồ chơi cổ trên giá xuống đất, để phát tiết lửa giận trong lòng.
Bọn họ phản thiên, thật sự là phản thiên.
Những người đó chết đã đến nơi miệng lại còn dám đầy bất kính, chẳng lẽ không sợ hắn dò xét cửu tộc bọn họ? Trên sàn nhà bạch ngọc là một mảnh hỗn độn, Đông Lý Quyền giận đến gân xanh hai bên trán cũng làm lộ ra ngoài, hai tay siết chặt.
Đoạn tử tuyệt tôn?
Hắn thật vẫn có thể, Doãn Tâm Nhi thiên đao vạn quả lại gạt hắn chữa hết tay phải, ngày đó hắn nghe tin Tiểu Ân Nhã bất ngờ bị một chưởng vô tình của chính mình mà mất mạng, hắn vô cùng lo lắng, hối hận lại đau lòng chạy tới lãnh cung, lại thấy Doãn Tâm Nhi ngơ ngác ôm di thể của Tiểu Ân Nhã, thừa dịp lúc hắn tra xét, ra tay dùng chủy thủ đâm bị thương ngực của hắn.
Doãn Tâm Nhi lúc ấy đã bị hắn trở tay rút chủy thủ ra đâm chết, nhưng không biết nàng ở trên chủy thủ thoa thuốc gì? Mặc dù không thương tổn đến tâm mạch, nhưng hắn vẫn không tốt lên được, thịt bên trên vết thương thậm chí bắt đầu biến thành màu đen, bốc mùi, thối rữa. Thái y trong cung cũng bó tay hết cách, đây chính là nguyên nhân hôm nay hắn lửa lớn như vậy.
Hắn mới vừa đi lên ngôi vị hoàng đế, hắn vẫn chưa muốn chết, cũng không muốn đoạn tử tuyệt tôn. Nhưng nữ nhi duy nhất của hắn bị chính hắn giết, đứa nhỏ trong bụng Mạc Nhan Thiển cũng hóa thành một vũng máu chảy mất, cái này bảo hắn làm sao bình tĩnh? Làm sao không nóng nảy, phát hỏa, tức giận?
"Cố Vô Hoan." Đông Lý Quyền quét nhìn mảnh vụn đầy trên sàn nhà, nhìn về phía bên ngoài tẩm cung hô lên.
Chỉ chốc lát sau, Cố Vô Hoan thân thể cao lớn đã đứng ở trong tẩm cung Đông Lý Quyền, đối mặt tình cảnh một mảnh bừa bãi, trong mắt hắn chỉ chợt lóe lên dị sắc, thoáng qua vừa một bộ mọi sự không có quan hệ gì với hắn.
"Hoàng thượng có phân phó gì?" Hắn đối với Đông Lý Quyền thái độ vẫn luôn trong cung kính mang theo xa lánh nói không rõ, cũng bởi vì loại thái độ này của hắn, Đông Lý Quyền vẫn không liệt hắn vào tâm phúc.
Đông Lý Quyền vẫn luôn lợi dụng thù hận trong lòng hắn để khống chế hắn, nói là thay hắn tra ra người sát hại Hiên Viên Ưu, nhưng hắn ta vẫn không nói cho hắn biết, đến tột cùng là người phương nào? Đây cũng chính là nguyên nhân những năm gần đây, Đông Lý Quyền khiến Cố Vô Hoan vẫn bán mạng cho hắn ta.
"Cái này ngươi cầm đi, chớ hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta an bài." Đông Lý Quyền cầm một cuốn sổ trong tay đưa tới trước mặt Cố Vô Hoan, trầm giọng dặn dò.
Bên cạnh hắn đã mất bao nhiêu tâm phúc, hắn hiện tại cần Cố Vô Hoan đạo nghĩa không cho phép chùn bước theo đuổi hắn, bán mạng cho hắn.
"Dạ!" Cố Vô Hoan cung kính lên tiếng.
"Tất cả người trong tẩm cung của trẫm đều kéo ra ngoài chém, ngươi đi xuống phân phó Nội Vụ phủ tìm ít người tới phục vụ, mặt khác, ngươi lại thay trẫm thu xếp một ít tử sĩ tới bảo vệ trẫm, lui xuống đi."
"Thuộc hạ tuân chỉ, thuộc hạ đi ngay làm." Cố Vô Hoan mặt không chút thay đổi bỏ sổ vào trong tay áo, hành lễ, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Đông Lý Quyền lệnh Lễ bộ thay hắn từ các nơi chọn lựa ít mỹ nữ xuất sắc vào cung, vì tăng thêm nhân khí cho hậu cung trống không.
Ngày thứ ba, Đông Lý Quyền tuyên bố với bên ngoài Nhã công chúa bởi vì bệnh chết yểu, bởi vì Tiểu Ân Nhã chưa cập kê, cho nên cũng không đưa vào tông miếu Hoàng thất.
Ngày thứ tư, tin tức Lễ bộ thay Hoàng đế tuyển tú thông báo khắp thiên hạ, sau khi đẻ non Mạc Nhan Thiển đang điều dưỡng thân thể nộ hỏa công tâm, rong huyết, bị thái y tuyên cáo không còn có thể thụ thai. Sau khi Mạc Nhan Thiển biết, giận tím mặt hạ lệnh lăng trì xử tử thái y chẩn đoán.
Ngày thứ năm, biên thành truyền đến cấp báo, quân đội Hiên Viên triều nhiều lần phái binh ở biên thành cướp đoạt dân nữ, lương thảo, cướp sạch cửa hàng, Đông Lý Quyền phái Lý Cảm đại tướng quân mang theo mười vạn binh mã tiến về phía biên thành thủ trận ngăn địch.
Trong khoảng thời gian ngắn, người người Đông Lý triều cảm thấy lo lắng, dân gian nhanh chóng rộng truyền một bài dân dao.
Dân khó khăn, quân không biết.
Ngày ngày chỉ biết mỹ nhân hương,
Biên thành khó khăn thủ, dân chúng lầm than.
Đế Tinh dời, Đông Lý diệt.
Bầu trời xuất hiện Bạch Long quân,
Cứu dân cứu nạn, tâm như bồ tát.
......
"Lão Lục, vào đi." Lôi Ngạo Thiên ngồi ở trước bàn đọc sách, trên mặt bàn yên tĩnh để một phong thư hóa vàng, hắn xa xa đã nghe ra tiếng bước chân của Lục hộ pháp, cho nên không chờ hắn mở miệng đã yêu cầu hắn đi vào.
"Dạ, Giáo chủ." Lục hộ pháp đi vào thiên sảnh, nghi ngờ liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên sắc mặt nặng nề, khi hắn thấy Tô Nhược Mộng bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, lại vội vàng hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến phu nhân."
"Lão Lục, ngồi xuống tán gẫu." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, đứng lên cùng Lôi Ngạo Thiên đi đến cái bàn tròn, ba người ngồi vây quanh thành một bàn.
Nàng sáng sớm hôm nay nhận được thư Nam Cung Trọng Khiêm truyền tới, đây là một phong thư hóa vàng, nghe nói là một thái giám biết được nội tình vụ án năm đó Trình gia diệt môn lưu lại. Nàng không ngờ Nam Cung Trọng Khiêm nhanh như vậy đã có tin tức tốt, tìm được sự thực Ma Giáo nhiều năm chưa từng điều tra ra.
Lôi Ngạo Thiên đưa tay đẩy thư hóa vàng trên bàn tới trước mặt Lục hộ pháp, nhẹ giọng nói: "Lão Lục, thật xin lỗi! Đã nhiều năm như vậy, cũng không thay ngươi tra ra nguyên nhân thực sự thảm án năm đó Trình gia các ngươi. Lá thư này là Mộng nhi nhờ Nam Cung Thừa Tướng tra được, ngươi trước xem một chút, sau khi xem xong, ngươi cũng biết đại khái chuyện đã xảy ra."
Nghe vậy, trên mặt Lục hộ pháp hiện lên từng tia kích động, hắn cảm kích liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, đôi tay khẽ run cầm phong thư lên, không kịp chờ đợi rút ra giấy viết thư cũng hóa vàng, tinh tế đọc nội dung bức thư.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cặp mắt Lục hộ pháp càng trừng càng lớn, trên mu bàn tay cầm giấy viết thư cũng nhảy lên gân xanh.
Ầm ——
Một tiếng vang thật lớn, cái bàn tròn ba người bọn họ ngồi chung quanh bị Lục hộ pháp một chưởng đạp thành một đống gỗ bỏ đi. Môi của hắn mím thật chặt thành một đường, ngực kịch liệt phập phòng, Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng cũng chỉ lẳng lặng đứng, lặng yên chờ tinh thần hắn trở lại bình thường.
Qua một hồi lâu, Lục hộ pháp mới trầm giọng cả giận nói: "Ta cùng Đông Lý Quyền thề không cùng tồn tại, ta nhất định báo thù rửa hận cho hơn một trăm mạng người Trình gia chúng ta."
Hắn trách lầm Lý Cảm rồi.
Lý Cảm không có bán nghĩa huynh của mình, năm đó đám binh khí kia bị Đông Lý Quyền phái người thay đổi, hắn dùng một nhóm binh khí kia làm ám chiêu trong binh đội của mình, chính là vì có một ngày có thể giành ngôi vị hoàng đế.
Không chỉ có như thế, Đông Lý Quyền đã sớm rình coi gia sản bạc vạn của Trình gia, sử dụng mưu kế một hòn đá ném hạ hai con chim, không chỉ giành một nhóm lớn binh khí tốt, còn mượn cơ hội dẫn binh lính tịch biên gia sản, âm thầm khấu trừ hơn phân nửa tiền bạc tài sản Trình gia