Edit: Thảo My
Tô Nhược Mộng nghĩ tới Phó Linh Tử có thể biết nàng đến từ dị giới, nhưng mà, nàng lại không nghĩ qua, Phó Linh Tử cứ như vậy thoải mái nói ra. Đúng, hắn thần cơ diệu toán như vậy, làm sao không thể biết nàng tới nơi nào?
"Ngươi từ trước giờ không cảm thấy kỳ quái?"
"Không biết, đây là mệnh số của phu nhân." Phó Linh Tử mặt chân thành nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, tiếp tục ngẩng đầu nhìn về bầu trời, ngay sau đó mặt nghiêm túc nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Phu nhân, sao Đế Hoàng đã lệch vị trí, ngươi ngẩng đầu nhìn bầu trời này, trừ Bắc Đẩu và sao Bắc Cực ra, những sao khác đều sáng yếu nhược hơn trước."
"Ngươi suy đoán có chuyện lớn xảy ra sao?" Tô Nhược Mộng trực giác tiếp tục nói.
"Thiên hạ sắp có đại nạn, tương lai không lâu thiên hạ này chỉ sợ phải đổi chủ. Thông minh như phu nhân, ngươi cũng suy đoán ra, ai mới là minh chủ chân chính của dân chúng thiên hạ này?"
"Đây không phải là cuộc sống hắn muốn." Tô Nhược Mộng làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời của hắn? Nhưng mà, nàng cũng hiểu cái gì mới là cuộc sống Lôi Ngạo Thiên muốn.
"Lòng Lôi Giáo chủ có dân chúng thiên hạ, không thể trơ mắt nhìn dân chúng thiên hạ dân chịu khổ chịu nạn, phu nhân, không cần cảm thấy khó xử. Tất cả đều là mệnh, sư phụ ta năm đó để ta xuống núi chính là vì hiệp trợ giáo chủ và phu nhân, có thể nói, tương lai của các ngươi sớm bị sư phụ ta đoán được rồi."
Ánh mắt Phó Linh Tử xa xa nhìn về phía chân trời, lần đầu tiên nói ra mục đích thật sự mình đi tới bên cạnh bọn họ. Thời cơ đã đến, hắn cũng không cần thiết giấu nữa, tất cả trước mắt đều ứng chứng lời của sư phụ, mà cũng là thứ hắn một mực chờ đợi.
Đông Lý triều đã sớm không thích hợp lãnh đạo dân chúng thiên hạ, sự thật này, mọi người có mắt đều nhìn thấy.
"Đại khái từ lúc nào?"
"Ba tháng sau."
"Cần nói trước cho hắn biết không?"
"Không cần, nước chảy thành sông là được rồi."
"Vậy ta đi về trước, ngươi tiếp tục." Tô Nhược Mộng hơi thở dài một cái, xoay người cất bước rời đi, mới vừa đi mấy bước, Phó Linh Tử lại gọi nàng lại: "Phu nhân, xin dừng bước!"
"Thế nào?" Tô Nhược Mộng xoay người, trên mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Phó Linh Tử đưa tay chỉ sao Bắc Đẩu và sao Bắc Cực trên bầu trời, nói: "Phu nhân, thiên hạ sao Bắc Đẩu và sao Bắc Cực vừa vặn là tám khối, mà Tử Long Lĩnh cũng do tám tòa núi tạo thành, phu nhân cũng chưa nghĩ tới trong này có huyền cơ gì sao?"
Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, ý bảo chưa từng nghĩ tới phương diện này. Nàng có nghĩ qua, có lẽ sẽ có một ngày, Ma Giáo bọn họ sẽ đối lập chiến đấu với triều đình; nàng có nghĩ qua, có lẽ sẽ có một ngày, Lôi Ngạo Thiên sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ dân chúng thiên hạ; nhưng nàng thật không nghĩ tới, Tử Long Lĩnh này có liên hệ gì với sao trên trời.
"Sao Bắc Cực cũng chính là sao Đế vương, tương ứng với nó là núi Long Đầu Tử Long Lĩnh, như vậy phu nhân có phải sẽ hiểu hay không? Phu nhân, chuyện ngươi bây giờ cần làm chính là chờ, chuyện sẽ xảy ra theo quỹ đạo của nó, ai cũng không thay đổi được."
Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ nhìn về phía lắc tay Tử Ngọc Tô Nhược Mộng mang trong tay, khẽ mỉm cười.
"Ta hiểu, đây chính là quỹ đạo lịch sử. Ta đi về trước đây, ngủ ngon." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, xoay người không dừng lại nữa rời khỏi.
Phó Linh Tử nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng, thật lâu cũng không rút ánh mắt về, tám khối sao, tám tòa núi, tám viên Tử Ngọc, liên hệ trong này, hẳn rất nhanh có thể biết.
Chân Long, Phượng chủ, đây chính là mệnh của Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng .
Phó Linh Tử rút tầm mắt về, sờ lên cằm tâm tư trùng điệp ngồi bên cạnh bàn đá ở trong sân, suy nghĩ bay lộn. Lấy thực lực Ma Giáo giờ này ngày này, nếu như dùng để kháng lại lay động trăm vạn đại quân của Đông Lý triều, vẫn còn có chênh lệch. Đại chiến thì không cách nào tránh khỏi, máu chảy cũng là tất nhiên, như vậy phải làm sao mới có thể để chết chóc xuống đến thấp nhất?
Sáng sớm hôm sau, sáng sớm Bảo Bảo và Bối Bối hào hứng chạy tới trong phòng Tô Nhược Mộng, ríu rít ngươi một lời ta một câu.
"Mẹ, nghe nói mỗ gia (ông ngoại) ta tới, phải không? Ta còn chưa từng thấy qua mỗ gia đâu, mẹ, ngươi dẫn chúng ta đi xem mỗ gia một chút, có được hay không?"
"Mẹ, mỗ gia có phải là phụ thân của mẹ hay không?"
"Mẹ, tại sao chúng ta trước kia không gặp qua mỗ gia?"
"Mẹ, tại sao mỗ gia không ở bên cạnh mỗ mỗ (bà ngoại)? Hắn làm cái gì? Tại sao không sinh hoạt chung một chỗ với chúng ta?"
"Mẹ......"
"Ngừng, ngừng, ngừng!" Tô Nhược Mộng dùng trâm Tử Ngọc cố định búi tóc, xoay thân thể có chút nhức đầu nhìn Bảo Bảo và Bối Bối bộ mặt tò mò và tung tăng, vuốt vuốt cái trán mơ hồ đau nhức, nói: "Bảo Bảo, Bối Bối, các ngươi là nghe ai nói mỗ gia tới?"
"Buổi sáng, chúng ta đi học đường học thì nghe người ta nói. Hiện tại cả Tử Long Lĩnh đều biết mỗ gia của chúng ta tới, tất cả mọi người đang nghị luận đấy." Bảo Bảo và Bối Bối miệng đồng thanh nói, bọn họ nâng mặt trẻ con lên cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô Nhược Mộng, cũng không nói thật tình có người cho bọn hắn biết.
Nghe nói, quan hệ của mẫu thân và mỗ gia không tốt, nghe nói, mỗ gia cũng không tận trách nhiệm làm cha, nghe nói, mẫu thân khi còn bé không hề hạnh phúc giống như bọn họ có cha mẹ ở bên người làm bạn. Nghe đến mấy cái này, trái tim nhỏ của bọn họ, đau đớn. Lập tức quyết định muốn thay mẫu thân tìm về yêu thương của mỗ gia, muốn cho người một nhà sinh hoạt chung một chỗ thật tốt.
Bọn họ đều nhớ, mẫu thân đã từng nói, người một nhà không nên hận thù, mẫu thân còn từng nói qua, ở trên thế giới này, không có chuyện gì hòa thuận mĩ mãn hạnh phúc hơn người một nhà sinh hoạt chung một chỗ. Cho nên, trong lòng bọn họ cũng nhất trí cho là, nguyên nhân mẫu thân nằm mơ khó chịu cũng bởi vì mỗ gia, cũng bởi vì người một nhà không đoàn viên.
Nếu biết nguyên nhân thực sự, bọn họ lần này làm sao có thể để mẫu thân không tiếp tục nằm mơ, nhất định phải để mẫu thân có hạnh phúc chân chính. Hai tiểu tử kia liếc nhau một cái, đồng thời ngửa đầu nhìn Tô Nhược Mộng, một người lắc lắc một cánh tay của nàng, làm nũng nói: "Mẹ, ngươi không phải nói, người phải hiếu thuận và cảm ân sao?"
Hiếu thuận và cảm ân? Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, tròng mắt nhìn mặt trẻ con ngây thơ của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm sao cho phải? Muốn nói cho bọn hắn biết mỗ gia là một tên cặn bã, căn bản không đáng giá để bọn họ hiếu thuận sao? Muốn nói cho bọn hắn biết, hiếu thuận cũng cần phải nhìn đối phương có đáng giá hay không sao? Nhưng mà, những lời này nàng có thể nói sao? Nàng cũng không muốn để cho bọn họ nhỏ như vậy đã cảm thấy cái thế giới này không có chút nào tốt đẹp.
Trầm ngâm một lát, Tô Nhược Mộng đưa tay ôm Bảo Bảo và Bối Bối lên, chia ra ngồi trên đùi mình, nhìn bọn họ ý vị sâu xa nói: "Bảo Bối, nói cho mẫu thân biết, các ngươi vì cái gì muốn nhìn thấy mỗ gia?"
"Chúng ta hi vọng mẫu thân có thể vui vẻ, mẫu thân không phải nói, người một nhà ở chung một chỗ sẽ rất hạnh phúc sao?"
"Đúng vậy, như vậy mẫu thân cũng sẽ không gặp ác mộng nữa."
"Nằm mơ?" Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ hai tiểu bảo bối đầy đau lòng, hơi sợ run lên, nàng lúc nào gặp ác mộng? Cho dù nàng nằm mơ thì có quan hệ gì với Nam Cung Trọng Khiêm? Chuyện này bọn họ là từ nơi nào nghe được?
"Cái gì?" Bảo Bảo và Bối Bối liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm trong lòng, song song buông đầu nhỏ xuống. Bọn họ đây là không cẩn thận gợi lên chuyện đau lòng của mẹ sao? Có nên nói ra hay không?
"Hả?" Tô Nhược Mộng giọng mũi thật dài hả một tiếng, nhìn dáng vẻ giờ phút này của bọn họ, trực giác bọn họ có chuyện gạt mình.
Hai tiểu tử kia đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn nàng, nói: "Chính là buổi trưa lần trước chúng ta bắt chim nhỏ, chúng ta ở ngoài cửa nghe được âm thanh mẫu thân nằm mơ khó chịu. Chúng ta cho rằng hẳn là bởi vì người một nhà chúng ta không chân chính đoàn viên, cho nên, mẫu thân mới không chân chính hạnh phúc. Chúng ta cũng không muốn nhìn mỗ mỗ một mình, chúng ta hi vọng mỗ mỗ và mỗ gia có thể có cuộc sống giống như gia gia và nãi nãi."
Trình độ biểu đạt của đứa bé có hạn, nhưng mà, Tô Nhược Mộng xem như nghe hiểu ý của bọn hắn. Bọn họ không kịp chờ muốn gặp mỗ gia như vậy là bởi vì đau lòng mẫu thân, là bởi vì muốn nhìn mỗ mỗ không cô đơn. Nhưng mà, bọn họ không biết, chuyện cũng không phải đơn giản như bọn họ nghĩ, mỗ mỗ và mỗ gia của bọn họ vĩnh viễn không thể có cuộc sống hạnh phúc ở chung một chỗ như gia gia và nãi nãi bọn hắn.
"Bảo Bảo, Bối Bối, các ngươi tại sao không đi học đường?" Âm thanh giống như thiên nhiên giải cứu Tô Nhược Mộng ra khỏi khó khăn, Tô Nhược Mộng cảm kích nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, vểnh môi cười nhạt một tiếng, nói: "Chàng sớm như vậy chạy đi đâu?"
"Ta đi ra ngoài dò xét một vòng, chuẩn bị trở về ăn điểm tâm với nàng." Lôi Ngạo Thiên cười cười, đi tới phía ba mẹ con các nàng.
Bảo Bảo và Bối Bối tự giác từ trên người Tô Nhược Mộng tuột xuống, mang theo kính ý ngửa đầu nhìn phụ thân như thần bọn họ, nhẹ giọng lên tiếng: "Chúng ta xin Phó phu tử nghỉ."
"Lên học đường đi, chuyện của người lớn không phải đơn giản như các ngươi nghĩ, các ngươi có lòng yên mến mẫu thân, quan tâm người nhà, phụ thân lấy các ngươi làm vinh dự. Đi đi! Gi ao chuyện này cho phụ thân xử lý, các ngươi có thể yên tâm?" Lôi Ngạo Thiên đưa tay vuốt vuốt đầu bọn họ, khuôn cách từ phụ mười phần.
"Yên tâm!" Hai tiểu tử kia giòn giã lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Tô Nhược Mộng nói: "Mẫu thân, phụ thân, chúng ta lên học đường đây, gặp lại!"
"Ừ, ngoan! Gặp lại!" Tô Nhược Mộng đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của bọn họ, ôn nhu nói: "Mẫu thân có các ngươi và phụ thân các ngươi cũng đã rất hạnh phúc rồi, thật! Mỗ gia các ngươi có cuộc sống của hắn, chúng ta không nên làm xáo trộn cuộc sống của hắn, mỗ mỗ bởi vì có các ngươi cũng rất hạnh phúc, về sau, các ngươi tới bảo vệ mỗ mỗ, làm bạn với mỗ mỗ, có được hay không?"
"Được!" Bảo Bảo và Bối Bối gật đầu lia lịa, miệng đồng thanh nói: "Về sau, chúng ta sẽ bảo vệ làm bạn với mỗ mỗ và mẹ, người một nhà chúng ta sẽ rất hạnh phúc ở chung một chỗ. Phụ thân, mẫu thân, chúng ta biết rồi, mỗ gia tựa như con chim nhỏ, hắn không thuộc về chúng ta."
"Ừ, đi đi."
Tô Nhược Mộng ánh mắt rưng rưng cũng bí mật mang theo vui mừng nhìn bóng lưng nhỏ của bọn họ, có nam nữ như vậy, nàng còn có cái gì chưa đủ sao?
Mỗ gia tựa như con chim nhỏ? Ha ha! Thật không hổ là kết tinh tình yêu của nàng và Nhị Lôi Tử, năng lực lĩnh ngộ không phải mạnh bình thường. Ha ha, giống như con chim nhỏ? Nam Cung Trọng Khiêm không phải là một người chim sao? Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Nhược Mộng không nhịn được nâng lên thật cao.
"Nương tử, ta bỏ qua cái gì sao?" Lôi Ngạo Thiên một tay ôm Tô Nhược Mộng vào trong ngực, tròng mắt dịu dàng nhìn nàng nói.
"Nhị Lôi Tử, ta có lúc hoài nghi chàng chính là Thiên Sứ trời cao phái tới chăm sóc ta." Tô Nhược Mộng làm ổ trong ngực hắn, hơi cảm động nói.
"Thiên sứ? Đó là vật gì?"
"Đó là một vị thần trong truyện, nghe nói bọn họ sống ở Thiên đường, bọn họ có người mình cần bảo vệ, bọn họ có một đôi cánh dài màu trắng."
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên nhíu nhíu mày, mặt khó chịu châm chọc: "Mọc ra cánh? Đó không phải là người chim sao?" Nói là người bảo vệ nàng, hắn nghe vẫn còn rất thoải mái, nhưng nghe còn có một đôi cánh dài màu trắng, hắn hoàn toàn không có hảo cảm rồi. Một người mọc ra cánh, đó là lôi thôi lếch thếch dường nào?
"Phốc...... Ha ha ha!" Tô Nhược Mộng không nhịn được ha ha một tiếng bật cười, ngước mắt nhìn hắn, cười khanh khách.
Người chim? Hắn cũng thật tài tình, mới vừa nàng còn đang suy nghĩ Bảo Bảo nói Nam Cung Trọng Khiêm tựa như con chim nhỏ kia, vậy thì có thể gọi tắt hắn ta là người chim. Không ngờ, hắn lại dùng người chim để hình dung Thiên sứ, thật là quá hài hước, Chỉ là, hắn nói cũng không sai, người mọc ra cánh không phải chính là người chim chính cống sao?
Cái gì gọi là tâm ý tương thông? Đại khái tựa như bọn họ vậy.
"Nương tử, nàng cười cái gì?" Lôi Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng ở trong ngực hắn cười đến run rẩy hết cả người, hỏi.
"Không có gì, đi, chúng ta ăn điểm tâm đi."
"Được!"
Tô Nhược Mộng dắt tay hắn bước đi tới nhà ăn, bắt đầu từ hôm nay, nàng quyết định một ngày ba bữa đều muốn người một nhà ăn chung, cùng nhau thật tốt hưởng thụ phần vui vẻ bình thường này. Ba tháng thật sự là quá ngắn, mặc dù sau này vẫn còn có thể ở chung một chỗ, nhưng mà, vị trí không giống nhau, có một số việc chỉ sợ có lòng cũng không đủ lực.
Bên ngoài đã là một loạn thế, rất nhanh thiên hạ này sẽ nghênh đón kiếp nạn nó cần phải trải qua, mà nàng và Lôi Ngạo Thiên cũng sắp bị đẩy lên phía trên đầu sóng ngọn gió. Tối hôm qua nàng cả đêm trằn trọc không ngủ, trong đầu một mực nghĩ lời nói của Phó Linh Tử.
Phó Linh Tử nói không sai, dòng thác lịch sử sẽ không bị thay đổi, cũng sẽ không bị lực lượng cá nhân thay đổi, lịch sử nơi này mặc dù nàng không quen thuộc, nhưng mà, đạo lý cũng như nhau. Nếu tất cả đều phải tới, nàng có thể làm chính là thản nhiên sống, để tổn thương xuống đến thấp nhất.
Xem ra, nàng phải tìm thời gian thương nghị với Phó Linh Tử một chút, như thế nào để tổn thương xuống đến thấp nhất?
"Mẹ, ngươi cũng nghe nói chuyện cha cặn bã chưa?" Sau khi ăn xong điểm tâm, Tô Nhược Mộng tự mình đưa Tô thị trở về trong viện của nàng, hai mẹ con vừa đi, vừa nói việc nhà.
Tô thị hơi nhẹ gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: "Mộng nhi, hôm nay ngươi cũng là mẫu thân của hai đứa bé rồi, cũng đừng nữa gọi cha cặn bã cha cặn bã. Để bọn nhỏ nghe được không tốt đâu, mẹ không muốn ngươi nhận thức hắn, nhưng mà, trên người ngươi chảy dòng máu của hắn là sự thật không sửa đổi được. Nếu như ngươi thật sự không muốn nhận hắn, vậy ngươi gọi hắn là Thừa Tướng đại nhân thôi."
Nàng vô lực đi thay đổi cách nhìn của Tô Nhược Mộng đối với Nam Cung Trọng Khiêm, những năm gần đây, nàng cũng thật sự phai nhạt. Giữa bọn họ không thể nữa, đã như thế, còn không bằng chân chính để xuống, để phần hồi ức tốt đẹp nhất vững vàng ở lại dưới cùng trái tim.
"Mẹ, ngươi thật sự để xuống sao? Hay là?"
"Thật sự buông xuống, năm năm trước, ta lại gặp mặt hắn, ta đã biết, ta nên buông xuống." Tô thị gật đầu một cái, ánh mắt chân thành nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, nghe lời của mẹ, ngươi cũng để xuống đi!"
"Được!" Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nói: "Ta về sau coi hắn như người qua đường, sẽ không chủ động làm khó hắn, nhưng mà, nếu như hắn có bất kỳ hành động tổn thương người ta quan tâm, ta cũng tuyệt sẽ không nhân từ nương tay."
Người trong cuộc cũng buông xuống, nàng người ngoài cuộc còn để ý cái gì. Nói cho cùng, Nam Cung Trọng Khiêm cũng không phải là cha ruột của nàng, nàng vẫn không muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào với hắn bởi vì bọn hắn thật sự không có quan hệ, còn có chính là bất bình cho Tô thị.
Chỉ là, trực giác của nàng mục đích lần này Nam Cung Trọng Khiêm lên Tử Long Lĩnh sẽ không quá đơn giản, nghĩ đến hắn cả đời mưu cầu danh lợi làm quan, nghĩ đến lời nói của Phó Linh Tử, nàng thật sự có loại dự cảm tương lai sẽ cùng hắn chính thức là địch. Vì không để Tô thị đau lòng và khó xử, nàng trước hết cảnh cáo trước.
"Được!" Tô thị gật đầu một cái, nàng tin tưởng sẽ không có thời điểm nhìn thấy phụ nữ bọn họ trở mặt thành thù, Nam Cung Trọng Khiêm dù là có lòng dạ muốn bò lên trên, nhưng nàng có lý do tin tưởng, hổ dữ không ăn thịt con.
......
"Các ngươi những ma đầu này, các ngươi biết ta là ai không? Lại dám nhốt ta ở nơi tối tăm không ánh mặt trời nhiều ngày như vậy?" Nam Cung Trọng Khiêm rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời, sau khi thích ứng với ánh mặt trời, liền đổ ập xuống về phía hai nam tử mặt lạnh bắt hắn trách cứ.
"......" Nam tử mặt lạnh đối với trách cứ của hắn không giận cũng không tức, mặt mày bất động mang hắn tiến về phía đích.
"Này, các ngươi câm sao? Tại sao không nói chuyện? Ta là cha ruột phu nhân các ngươi, còn là Thừa Tướng đương triều, các ngươi tại sao có thể vô lý thô lỗ đối đãi với ta như vậy?" Nam Cung Trọng Khiêm thấy bọn họ hờ hững với hắn, hỏa khí càng lớn, giống như là muốn bồi thường khổ sở mấy ngày nay không người nào đối thoại, một đường không ngừng kêu la.
"......" Nam tử mặt lạnh như cũ không để ý tới hắn, hoàn toàn xem hắn là rắm thúi.
Lửa giận trong lòng Nam Cung Trọng Khiêm càng đốt càng lớn, suy nghĩ một chút hắn đường đường là một Thừa Tướng, nơi đó chịu loại đối xử này. Hắn căm giận giận dữ mắng mỏ, ánh mắt liếc lên từng mảnh từng mảnh đất đai dưới chân núi, không khỏi mất hồn, trong lòng thầm nói: "Tử Long Lĩnh quả nhiên gặp may mắn, bên ngoài nhiều năm liên tục đại hạn hán, hạt thóc cũng không thu được, nơi này không chút nào ảnh hưởng." Nhìn vườn trái cây,vườn chè, đất đai dưới chân núi, thật là tràn đầy sức sống, liếc mắt nhìn qua là biết sẽ là một năm được mùa.