Editor: Xám
Thủy Hành Ca liếc mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc Thu Thu có phải ân nhân cô nương hay không? Năm xưa Tam trưởng lão tin tưởng ngươi như vậy, nếu như bảo ngươi đi chăm sóc con cháu của Thẩm gia, ít nhiều gì cũng sẽ nói chuyện này cho ngươi."
Thủy Hành Uyên giơ cổ tay: "Thẩm Đông từng nói, đặc trưng rõ ràng nhất của ân nhân cô nương là tay phải có dấu vết màu đỏ. Nhưng Thẩm cô nương không có. Trước đây khi sư phụ trừ được hơn một nửa Ma độc trên người Tứ trưởng lão, ta đã hỏi ông ấy rất nhiều. Bởi vì chưa từng nghe nói sư phụ biết pháp thuật, về sau sư phụ mới nói với ta chuyện của Dược tiên. Nói nếu như thật sự giống như ân nhân nói, vậy trong số các con gái của ông ấy, nhất định có một người là Dược tiên, vì thế đã thu thập hai mươi tám giọt máu về để trừ ma."
Thủy Hành Ca hỏi: "Tam trưởng lão cũng không biết rốt cuộc ai mới là Dược tiên? Vậy thì làm sao ông ấy biết được Dược tiên ở trong số các con gái của ông ấy?"
Thủy Hành Uyên cưới: "Bởi vì ân nhân từng tặng cho ông ấy một loại pháp khí, một khi đến gần Dược tiên, sẽ có cảm ứng. Mỗi lần sư phụ về đến nhà, đều có thể nhìn thấy pháp khí lóe sáng. Cho dù thử nghiệm như thế nào, ánh sáng đó đều chỉ sáng ở trước mặt con gái. Mà thử từng người một, pháp khí đều sẽ phát ra ánh sáng, nhưng trong hai mươi tám người, lại không có ai mà cổ tay có vòng đỏ. Vì thế sư phụ nghĩ, có lẽ hồn phách của tiên và người khác biệt, một hồn đã biến thành hai mươi tám người? Mặc dù rất hoang đường, nhưng lúc Ma giáo sinh biến, sư phụ vẫn lấy máu, vậy mà thật sự có tác dụng, ông càng kết luận, trong số những người này, có Dược tiên ở đây."
"Sư phụ không nói với ta những chuyện này, ngược lại vẫn bảo ta đi tìm khắp năm sông bốn bể." Thủy Hành Ca suy nghĩ giây lát, cười, "Ta đột nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Tam trưởng lão rồi."
Thủy Hành Uyên gật đầu: "Sư phủ biết máu của con cháu Thẩm gia có thể trừ được Ma độc, nếu như dùng lên người ngươi, có thể sẽ khiến ngươi mất mạng. Để bảo vệ ngươi, vì thế thà rằng nhịn đau đưa từng đứa con gái của mình đi, cũng không muốn các nàng tập hợp lại uy hiếp đến ngươi."
Ta dần dần khôi phục thần trí, nghe thấy lời này lại càng tỉnh táo hơn nhiều. Nguyên nhân trước đây cha chẳng ngó ngàng gì đến chúng ta lại là như vậy sao? Vậy nên phú thương lớn như thế đột nhiên rời đi, không phải vì cha bận chiếu cố Ma giáo mà không kịp thu xếp ổn thỏa cho chúng ta, mà là cố ý làm vậy. Suy nghĩ tỉ mỉ, cho dù lúc đó cha dẹp yên phản loạn của Ma giáo sau đó thân mang trọng thương mà rời khỏi cõi đời, nhưng người hầu và di nương trong phủ đều là người của Ma giáo, nếu như không muốn Thẩm gia loạn, hoàn toàn không phải vấn đề.
Nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Giữa Thẩm gia và Ma giáo, cha đã chọn bảo vệ Ma giáo. Chẳng trách về cơ bản huynh đệ tỷ muội bọn ta đều ở trong các môn phái lớn, đó hoàn toàn chính là những gì ông đã sắp xếp khi còn sống! Một mặt không muốn chúng ta lưu lạc đầu đường, một mặt lại tìm cơ hội tách chúng ta mỗi người một nơi.
Thủy Hành Ca lại ôm chặt ta hơn một chút, thấp giọng: "Xin lỗi, Thu Thu."
Thủy Hành Uyên cười lạnh lùng: "Có tình nhắc nhở một câu, bởi vì đệ muội rất có khả năng chính là Dược tiên, mà hiện giờ trên người đệ đệ có Ma độc, cho nên đệ muội muốn giết ngươi, là bản năng, ai bảo ngươi là một nửa Ma vật."
Ta giơ tay bị trói lên, chạm lên đầu: "Nói cách khác, chúng ta không thể ở bên nhau?"
"Đúng, nếu không nói không chừng nửa đêm của một ngày nào đó, ngươi sẽ bò dậy chém đệ đệ."
Ta sững sờ nhìn Thủy Hành Ca, suýt chút nữa đã khóc òa: "Không được..."
Thủy Hành Ca cúi đầu cười nói: "Nàng sẽ không làm vậy, đừng khóc." Hắn lại hỏi, "Ngoài hai mươi tám giọt máu này, có còn cách khác có thể giải trừ Ma độc không?"
Khóe miệng Thủy Hành Uyên nhếch lên thêm ba phần ý cười: "Giao hợp với diễm quỷ, sau khi lấy Ma độc ra, diễm quỷ cũng sẽ chết. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không làm chuyện này. Bằng không lúc Thẩm Đông ở đó, ngươi đã làm vậy rồi."
Ta thật sự muốn nhào tới đánh hắn: "Đừng nhắc đến Đông Đông! Đông Đông chết hơn một nửa trách nhiệm là thuộc về ngươi! Nếu như ngươi không đánh ta bị thương, làm sao Đông Đông có thể vì cứu ta mà hồn bay phách tán! Ta trách nàng đâm ta một đao, nhưng ta không cho phép đao đâm ngược trở lại không phải từ tay ta!"
Nếu không phải Thủy Hành Ca ngăn ta lại, ta đã có thể nhảy bổ đến trước mặt hắn, đánh hắn một trận rồi.
Thủy Hành Uyên lại khựng lại, nghiêm mặt: "Đệ muội, tay của ngươi đang phát sáng."
Thủy Hành Ca nắm tay ta lại, cũng kinh ngạc: "Vết đỏ."
Đầu liên tục kêu ong ong, ta run rẩy giơ tay nhìn, vết đỏ vốn dĩ thiếu một đường kia đã trở thành vòng. Càng siết càng chặt, càng lún càng sâu, mãi đến khi biến mất dưới cổ tay.
Vào khoảnh khắc ngất đi, ta lẳng lặng cảm thấy mình đang bước vào điện Diêm La, ta đã trải qua nhiều kiếp nạn như vậy rồi, lại bị một cái vòng đỏ cỏn con siết chết... Thế đạo này thật đúng là... không có cách nào để lăn lộn...
"Thu Thu, đừng ngủ, Thu Thu!" Ý thức mơ hồ không rõ, suy nghĩ đã bay đến rất lâu rất lâu về trước...
&&&&&
Bật Mã Ôn là sư huynh của ta, mặc dù ta rất không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, ta có một vị sư huynh khỉ ngang ngược.
Năm đó chúng ta bái sư vào cùng một ngày, đến dưới chân núi cùng một ngày, nhưng hai chân ta không leo trèo nhanh bằng khỉ, vì vậy ta đã rất bất hạnh trở thành sư muội.
Đối với lần đó ta canh cánh trong lòng, lần nào sư huynh cũng an ủi ta, muội à, cho dù ta là khỉ thì cũng là một con khỉ vĩ đại, muội nên cảm thấy vinh dự.
Đúng vậy đúng vậy, ta nên cảm thấy vinh dự. Có một ngày con khỉ ở ngọn núi đó dám đánh đít thiên binh thiên tướng, làm loạn yến tiệc của Vương Mẫu, đạp lão yêu Ngọc Đế, cuối cùng còn kinh động đến Phật tổ, dùng lòng bàn tay chấn áp ở đó.
Sau khi xuất sư, ta đã đến Linh Vụ sơn chuyên tâm tu hành, hy vọng sớm ngày đắc đạo thành tiên. Đến khi ta bế quan ra ngoài, trở thành một Dược tiên nho nhỏ trên tiên giới, ngày ngày làm chút chuyện tưới hoa bón phân, nuôi tiên hoa tiên thảo trắng tròn mập mạp là được. Một ngày nào đó lảm nhảm với một đám tiên, nghe bọn họ tán dóc chuyện trước đây có kẻ đại náo thiên cung. Sắp nghe đến hồi kết, ta vốn chậm chạp cuối cùng đã phản ứng lại, vỗ đùi cái đét, con bà nó đó chẳng phải là sư huynh ta sao!
Ta đang bừng bừng khí thế miêu tả chuyện hôm đó, con khỉ rất không khách khí mà cắt ngang ——
"Lưng ta ngứa."
Ta lập tức đút vào miệng hắn một quả nho, đưa tay gãi lưng giúp hắn, thở dài nói: "Huynh cũng không biết câu nói đó của ta giống như sấm dậy trên đất bằng, trong nháy mắt mọi người đã cách xa ta ba trượng."
Sư huynh nhổ phì phì ra mấy cái hạt, khịt mũi khinh bỉ: "Mấy lão thần tiên đó đều có tính tình giống y như nhau." Hắn lại cười đùa cợt nhả, "Muội à, không uổng công yêu thương muội."
Đúng vậy, ta tư chất đần độn mỗi lần bị yêu quái ức hiếp, sư huynh sẽ nhảy ra, chỉ có lúc đó ta mới cảm nhận được hình tượng anh minh thần võ không gì sánh bằng của hắn.
Sắp ăn hết ba chùm nho, hắn thỏa mong nguyện: "Chờ mùa đào đến, mang một sọt tới cho ta đỡ thèm."
Ta khựng lại một chút: "Không cần chờ, bây giờ đã có rồi."
Hai mắt sư huynh sáng lên: "Mau lấy ra."
Khi ta đặt hai quả đào lớn ở trước mặt hắn, đôi mắt đen sì của hắn đảo qua đảo lại: "Đây là bàn đào?"
"Ừm." Ta né tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, "Hôm qua ta bước vào hàng ngũ thần tiên, đây là Vương Mẫu ban thưởng."
Bộ lông màu vàng ưa nhìn của sư huynh dựng ngược lên: "Cút! Cút hết cho ta!"
Ta lăn ngay hai vòng, dính bụi đất đầy người, lại lăn trở về, tiếp tục bóc vỏ nho, nhét vào miệng hắn.
"Có hạt cát..."
"Ai bảo huynh bảo ta lăn* đi."
*cổn (滚), vừa có nghĩa là cút, vừa có nghĩa là lăn.
Bốn phía đều là nham thạch, gió rất lớn, nhưng thổi qua không lưu lại tiếng. Hai người chúng ta yên lặng không nói gì, càng tĩnh mịch hơn. Im lặng hồi lâu, sư huynh nói: "Làm cho tốt, đừng ngu ngốc giống như bọn họ."
Ta vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, thật ra ta muốn ẩn núp giữa bọn họ, sau đó nhân cơ hội làm loạn."
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Hắn cười khà khà, giơ tay sờ sờ đầu, nhổ một cọng lông xuống: "Cho muội, có thể cứu muội trong lúc nguy nan. Hơn nữa linh mao cách mười trượng trăm trượng đều sẽ phát sáng, sau này dễ nhận người thân."
Ta lập tức nhận lấy, lại nhân cơ hội túm thêm một cái: "Nếu là đồ tốt thì đừng keo kiệt chứ, khắp người toàn là lông lại chỉ cho có một cọng."
"... Ta là linh hầu! Nếu như rơi vào Luân Hồi Đạo, bộ lông này của ta đều có thể thành người!"
Ta cười ha ha: "Còn linh hầu, còn thành người, sư huynh huynh xem đây là pháp khí thượng cổ sao?!" Ta cất kỹ cọng lông, nhìn sắc trời một cái, "Sư huynh, ta phải đi rồi."
Hắn xua tay: "Đi đi đi đi."
Ta chậm rãi đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, lại nhìn sư huynh một cái, trong mắt người khác hắn là con khỉ ngang ngược, là Bật Mã Ôn, là Tề Thiên Đại Thánh, nhưng ở trong mắt ta, chỉ là vị sư huynh sẽ bảo vệ ta.
"Sư huynh, có cơ hội ta sẽ mang một sọt đào tới, không, hai sọt."
Hắn xua tay, không thèm ngẩng đầu: "Biết rồi biết rồi."
Rời khỏi Ngũ Chỉ sơn, nhảy lên mây, một đám thiên binh và Thác Tháp Lý Thiên Vương Lý Tĩnh đã chờ ở đó. Vừa nhìn thấy ta, giọng nói rất trầm: "Hoàn thành tâm nguyện rồi à?"
Ta gật gật đầu: "Hoàn thành rồi."
Thân hình Lý Tĩnh thẳng tắp, tiếng vang trong cổ họng khí thế ngất trời: "Dược tiên của Linh Vụ sơn, ăn trộm búa thần khai thiên, ý đồ cứu thoát con khỉ ngang ngược, coi thường cương thường của thiên đình, đày xuống Súc Sinh Đạo, luân hồi mười kiếp."
Âm cuối rơi xuống, đã có ba tiên tử bay đến, quấn lụa trắng vào người ta, áp giải đến địa phủ.
Nếu như ta không đi trộm búa, vậy ta cũng sẽ giống như các nàng, làm một tiên tử an phận thủ thường.
Nhưng cho dù luân hồi vào Súc Sinh Đạo, cũng không có gì đáng tiếc.
Diêm Vương gia đã sớm chờ đợi ở cửa Quỷ, đi trước dẫn đường, bầu không khí của địa phủ u ám, ta bị trói thành cái bánh tét nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo u ám kéo tới đập vào mặt. Đây không phải là mười tám tầng địa ngục, cho nên tiếng kêu thảm thiết nghe thấy cũng không quá kinh hãi.
Lúc ba tiên tử thả ta xuống, sáu con đường hiện ánh sáng âm u màu xanh đã in vào đáy mắt, nhìn con đường nào cũng cực kỳ quỷ dị.
Phán quan lật xem cuốn sổ trong tay, bẩm báo: "Đại nhân, Luân Hồi Đạo đã mở."
Diêm Vương gật gật đầu: "Dẫn vào Súc Sinh Đạo."
Ba tiên tử đồng loạt giao lụa trắng trong tay cho Quỷ quan, ta chấp nhận số phận nhắm mắt lại, ánh sáng mạnh xuyên qua màu đen dưới mí mắt, đang cho rằng cửa lớn của Luân Hồi đã mở ra, chuẩn bị cảm khái một chút rằng đời người của ta ngắn ngủi, chợt nghe thấy một tràng tiếng động hỗn loạn.
"Trên người nàng ta có pháp khí, nhiễu loạn lục đạo, mau kéo chặt nàng ta, đừng vào nhầm đường."
Mở mắt nhìn, ba tiên tử túm chặt lụa trắng trong tay định kéo ta về từ vòng sáng kia, nhưng bước chân lại từ từ bị kéo theo ta. Lại nhìn Lý Tĩnh và Diêm Vương gia kia, tay trái tay phải đều đang kéo người ở Luân Hồi Đạo, nhưng lại không rảnh tay kéo hai người còn lại. Đến khi ta nhìn rõ ánh sáng kia thì ra là đến từ người mình, mặt mày không dám nhăn, lẽ nào là linh mao sư huynh cho ta...
Sau lưng hoàn toàn nhẹ bẫng, tiên tử cũng đã ngã, cùng ta rơi vào Luân Hồi Đạo, tay áo tung bay, đẹp không tả xiết.
Ánh sáng đủ loại màu sắc tan biến từng vòng ở trước mắt, dựa theo bản tính lừa bịp muội muội của sư huynh, sẽ không phải là ta sắp tiến vào Ngạ Quỷ (quỷ đói) Đạo chứ...
Không khỏi nghĩ nhiều, ký ức lướt nhanh như ánh sáng, từ từ trống rỗng. Không biết đã qua bao lâu, mơ hồ có người kêu lớn xé cổ:
"Chúc mừng lão gia chúc mừng lão gia, Thập tam di nương đã sinh được tứ bào thai!"