Ed: Jang Bò
So với ta Trình Sương rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, mới vừa rồi còn một bộ con cừu nhỏ kiều diễm ướt át, vừa mở cửa, nhìn thấy Ngư Tri Nhạc, đã giống như sư tử cái.
Ngư Tri Nhạc cười lạnh: "Thẩm Thu, ngươi thật đúng là để cho ta một hồi tìm kiếm, ngươi cho rằng giả bộ thành Sương nhi ta sẽ không nhận ra ngươi sao?"
Trình Sương: ". . . . . ."
Nhận thấy cả người nàng tản mát ra một loại hơi thở âm u ngươi nhất định phải chết, ta yên lặng từ phía sau nàng nhảy ra ngoài, nghĩ đến việc Ngư Tri Nhạc có thể phải bị phạt quỳ trên bàn giặt, tâm tình thật tốt, mặt cũng giãn ra: "Hiii~."
". . . . . ." Ngư Tri Nhạc sặc mấy tiếng, ngạc nhiên chốc lát, chạy tới bắt lấy tay của Trình Sương, nói: "Sương nhi, vừa rồi thật ra là ta đang diễn trò, ta biết rõ là muội."
Trình Sương cười lạnh: "Nghe nói ngươi nhầm thân muội muội của ta thành ta bắt lại nhốt mấy ngày, Ngư Tri Nhạc, ở đáy vực ngươi vẫn không nhận ra ta, thật là làm cho ta thất vọng."
Ta trừng mắt nhìn hai người nắm tay thân mật, đại gia, Ngư Tri Nhạc ngươi thế nhưng lại làm ra loại chuyện đó với tỷ tỷ ta! Hơn nữa mới quen biết bao lâu! Ta nhất thời cảm thấy Thủy Hành Ca hít phải mê tình thuốc còn có thể tự khống chế bản thân rõ là. . . . . . Đợi chút, ta hồ nghi nhìn về phía hắn, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn, hắn sẽ không phải là. . . . . . Bất lực chứ?
Thủy Hành Ca quăng ánh mắt, cau mày: "Ta là thịt sao?"
Ta cười hắc hắc, âm thầm nhéo mình một cái, điều này sao có thể, cơ thể bền chắc thế kia làm sao có thể bất lực . . . . . . Ừm!
Hình ảnh Ngư Tri Nhạc chán chường trong chớp mắt nhìn thấy Trình Sương lập tức tan thành mây khói, ta thầm than thật thần kỳ. Hai người này nếu đã gặp mặt, vậy giá trị lợi dụng của ta cũng kết thúc, nhận thấy thời cơ, ta vội ghé đầu: "Lâu chủ đại nhân, sẽ không bắt ta nữa chứ?"
Hắn nghiêm nghị: "Dĩ nhiên sẽ không, tiểu di tử." (*Tiểu di tử là em vợ đó mọi người, ta để vậy nghe cho hay)
"Phốc." Ta một hồi kích động hỗn loạn, yên lặng hiểu vì sao Thủy Hành Ca nói ngày sau xưng bá võ lâm chắc chắn sẽ là Thẩm gia chúng ta, ta đây lại nhiều hơn một cái thế lực Lâu chủ tỷ phu. Hơn nữa Phong Vũ Lâu là một kho tiền tài, ta tùy tiện đi qua một chuỗi phân đà đoán chừng có thể được một số tiền lớn. Ta lắc đầu một cái, tại sao có thể vì tiền tài mà bán tỷ tỷ, ta kéo nàng ra phía sau: "Ngư Tri Nhạc, ngươi cũng đừng có quên, ngươi hại tỷ tỷ ta trên lưng gánh tội danh ăn trộm."
Trình Sương kéo ta: "Tiểu Thu yên tâm, sư phụ từ trước đến giờ thương ta nhất, chỉ cần ta trả lại bí kíp, nhất định sẽ không trách cứ ta."
Ta gật đầu, nhe răng với Ngư Tri Nhạc: "Nhanh lên giao bí kíp ra đây, để tỷ tỷ mang trả."
Ngư Tri Nhạc lấy từ trong ngực ra một cái bao giao cho Trình Sương, nàng vạch miếng vải màu tím liếc mắt nhìn, lại cất đi: "Lần này về gặp sư phụ cũng có cái mà khai báo."
Nhìn sắc mặt nàng cảm thấy nàng sẽ lập tức chạy tới chỗ tình lang, ta vội túm nàng ra sau nhà, không cho Ngư Tri Nhạc đi theo, nghiêm túc nói: "Tỷ, hắn có thể tin được không? Tỷ thật sự muốn cùng hắn qua một đời?"
Vẻ mặt Trình Sương thâm thúy, vỗ vỗ đầu ta: "Tỷ tỷ của ngươi không phải đứa bé, hắn thật lòng hay giả tâm, ta nhìn là biết. Nếu như không phải là biết tâm tư của hắn, ta sẽ không làm ra chuyện trộm cắp sư môn. Hôm nay hắn cũng đã hiểu tâm ý của hắn, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện phụ ta."
Ta im lặng, tuy có lúc Ngư Tri Nhạc rất động kinh, nhưng hình như quả thật rất ưa thích tỷ tỷ. Quan trọng là, tỷ tỷ cũng thích hắn. Như thế xem ra, lưỡng tình tương duyệt, ta đây làm muội muội, cũng không nên ngăn trở. Trình Sương lại nói: "Thu Thu, hiện tại tạm thời ta vẫn không thể đi gặp sư phụ, nếu đi cùng Ngư Tri Nhạc, nhất định sẽ bị sư phụ ném ra cửa. Muội giúp ta giao bí kíp người, thăm dò ý tứ của người, nếu người không nổi giận, ta lập tức đến cầu xin sư phụ tha thứ."
Ta gật đầu, nhận lấy bí kíp, nhét vào trong ngực, vỗ vỗ: "Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ giao cho Mặc chưởng môn."
Trình Sương đưa tay ôm lấy ta, chợt khóc lên: "Thu Thu, mới vừa gặp mặt đã phải tách ra, tỷ tỷ có phải quá ác tâm."
Ta thấy trong lòng chua chua: "Chờ các ngươi thành thân, ta nhất định sẽ tới. Việc cấp tốc bây giờ là giải quyết chuyện bí kíp, sau đó chúng ta có thể quang minh chánh đại hành tẩu giang hồ rồi." Ta cười cười, an ủi nàng, "Hơn nữa tỷ phu lợi hại như vậy, nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ chịu uất ức như sáu năm trước."
Nàng thở dài một hơi, giơ tay gạt lệ: "Muội có tin tức gì của Nhị thập ngũ tỷ và Nhị thập bát muội không?"
Ta dừng một chút, lắc đầu. Không phải lo lắng nàng sẽ tiết lộ chuyện của Long Diệu Âm, chỉ là không muốn nàng biết, Long Diệu Âm đã làm ra chuyện khủng bố như vậy với ta.
Trình Sương lại ôm lấy ta: "Giang hồ hiểm ác, phải cẩn thận." Cuối cùng lại nói: "Nếu không hãy cùng Thủy Hành Ca trở về Tây Vực đi, ta thấy hắn rất che chở muội."
Ta cười cười, che chở. . . . . . Chỉ là che chở mà thôi. . . . . . Chẳng lẽ đi Tây Vực làm nha hoàn cho hắn?
Trở lại trước nhà, Thủy Hành Ca cùng Ngư Tri Nhạc đang nói chuyện với nhau. Ta híp híp mắt, Ngư Tri Nhạc người này ở trước mặt Trình Sương cùng trước mặt người khác hình tượng hoàn toàn bất đồng, vừa thấy, giống như lần đầu tiên gặp, chỉ một chữ, đẹp trai.
Trình Sương cùng Ngư Tri Nhạc nói một hồi, đại loại chính là không cho Phong Vũ Lâu khi dễ muội muội nếu không ta với ngươi không xong, ngươi còn dám đuổi bắt Thu Thu ta sẽ làm thịt ngươi, thời điểm thành thân ta muốn trang sức màu đỏ, mười dặm….đợi chút. Ta xa xa lắng nghe, không khỏi cảm thán tỷ tỷ thật là nữ vương.
"Thu Thu, vẻ mặt của cô là hận không thể gả."
Ta tức giận nhìn Thủy Hành Ca: "Ta chính là hận không gả, hận không thê gả, hận không thể gả."
Thủy Hành Ca không hiểu, nói: "Như thế nào lại lên cơn rồi?"
Không có tim không có phổi! Chờ đến ngày ngươi biến thân ta sẽ đi bắt con gà mái tới nhét vào lòng ngươi. Nghĩ tới đây, chợt cảm thấy cuộc sống vô cùng thoải mái. Thủy Hành Ca giơ tay lên gõ đầu ta: "Mặt của cô không thích hợp làm ra vẻ âm hiểm."
Ta xoa xoa đầu: "Nhưng Long Diệu Âm làm rất tốt, dáng dấp ta và nàng có chỗ nào không giống?"
Giọng của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: "Chỗ nào cũng không giống."
Ta hỏi: "Nếu là ba tỷ muội chúng ta cùng nhau đứng ra, ngài có thể phân biệt được chúng ta sao?"
Hắn nghĩ cũng không nghĩ: "Có thể."
Ta sợ hãi than, kẻ cùng tỷ tỷ có quan hệ xác thịt như Ngư Tri Nhạc còn không nhận ra, Thủy Hành Ca sao có thể. . . . . . Ta đột nhiên nghĩ đến hắn hóa thành hình dáng của ta hai ngày, mặt bỗng nóng bỏng.
Trình Sương "Dạy dỗ" Ngư Tri Nhạc xong, tạm biệt chúng ta, cùng hắn trở lại Phong Vũ Lâu. Ngư Tri Nhạc sai mấy người dẫn chúng ta đi một đường khác, cứ như vậy từ biệt.
Trở lại trấn trên, chúng ta trước tiên ở trong khách điếm ăn một bữa. Ăn đến no nê, mới hài lòng buông chén đũa xuống.
"Thủy Hành Ca, ngài có biết hay Mặc chưởng môn của phái Hoa Sơn ở đâu không? Lý Thương mở đại hội võ lâm, có lẽ hắn cũng tới."
"Chính phản hai phái chen chúc nhau tại trấn này ."
Ta chợt hiểu, lại nói: "Ngài nhanh đi tìm Tống Nghị đi, nói không chừng còn có thể cứu vãn hình tượng uy nghiêm của mình."
Thủy Hành Ca nhếch miệng: "Đã bị cô hủy tan thành mây khói."
Ta hừ nhẹ: "Sư huynh cùng Mộc Thanh cũng đã nghĩ ta bị trúng Mê Hồn Thuật." Ta nuốt một cái, đứng dậy: "Ta muốn đi khách điếm tìm sư huynh, tránh cho bọn họ lo lắng."
"Ta đi với ngươi."
Ta khoát tay: "Ngài đột nhiên mất tích, giáo chúng khẳng định cũng gấp, chờ ta giải thích xong, sẽ đi tìm ngài."
Thủy Hành Ca gật đầu: "Cẩn thận."
"Ừm." Ta lấy một khối bánh nướng, chạy sang khách điếm bên kia. Chạy chạy lại cảm giác không đúng, tại sao ta giải quyết xong chuyện của mình lại phải quay về tìm hắn? Hắn còn đáp như chuyện đương nhiên, chẳng lẽ hắn cũng muốn bắt ta trở về Tây Vực làm nha hoàn?
Chạy đến khách điếm, so với ngày đó tới tìm Mộc Thanh người ở đây càng lúc càng nhiều, liếc mắt nhìn qua —— người người người người, đều là người, ầm ĩ ù cả tai.
Ta ra sức chen qua đống người, bắt lấy tiểu nhị: "Xin hỏi Ngũ độc giáo ở gian phòng nào?"
Tiểu nhị nâng tay, ta cắn răng, thưởng năm lượng. Hắn trợn mắt nhìn, ta nhẫn nhịn nén đau lại cho thêm năm lượng, lúc này hắn mới miễn cưỡng đáo: "Sân viện số bảy, vào hậu viện rẽ bên trái."
Chạy qua năm ải, chém bay sáu tướng, cuối cùng mới tới được hậu viện. Ta vừa nới lỏng cánh tay, thì trước mặt có mười mấy người đi tới, cầm đầu là mấy lão giả trung niên, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết bọn họ đầu có nội lực thâm hậu. Nhìn lại trang phục, ta dừng một chút, đợi bọn hắn đi qua, ôm quyền: "Tại hạ Thẩm Thu đệ tử của Ngũ độc giáo, xin hỏi vị này chính là Mặc chưởng môn của phái Hoa Sơn?"
Ta chưa từng thấy qua Mặc chưởng môn, nhưng bảo kiếm trong tay hắn chính là Bảo Vật Trấn Phái của Hoa Sơn, phàm là binh khí chí tôn trong võ lâm đều có bản vẽ, mười đồng tiền một quyển, nhàn hạ không có việc gì ta sẽ xem một chút, cũng may có mấy loại thoại bản đó tham khảo.
Mặc chưởng môn một thân chánh khí, trên mặt cạo sạch sẽ, mặc dù đã là trung niên, trông lại không giống mấy trung niên tang thương, giữa hai lông mày là một đời đại hiệp phong độ, hắn khách khí nói: "Chính là tại hạ, xin hỏi cô nương có chuyện gì?"
Cửa bên cạnh cửa chợt mở ra, Đại sư huynh mập kêu lên: "Quả nhiên là tiểu Thu!"
Không đợi ta trả lời, đã bị Nhị sư tỷ nhảy ra ôm cổ, cọ cọ đầu: "Thu Thu, ta nhớ ngươi muốn chết. Nghe nói ngươi trúng Mê hồn thuật, còn đánh gẫy cánh tay của Mộc Thanh, cho ta xem xem ngươi có bị thương không."
Thấy Mặc chưởng môn sắc mặt kỳ quái nhìn ta chằm chằm, ta giơ tay lên đẩy sư tỷ ra, cười cười xấu hổ: "Mặc chưởng môn chớ để ý, thật ra thì ta chịu sự ủy thác của Trình Sương, trả lại một đồ vật cho ngài."
Mặc chưởng môn biến sắc: "Tên nghịch đồ kia! Nàng ở nơi nào!"
Này, trở mặt nhanh như lật sách. . . . . . Ta vội cười làm lành, lại dùng sức đẩy đầu sư tỷ vẫn đang cọ cọ trên cánh tay ta ra nói: "Ta cùng với Trình Sương là bằng hữu thất lạc nhiều năm, hôm nay nàng có chuyện không thể tự mình tiến đến, vì vậy nhờ ta trả lại bí kíp, kính xin Mặc chưởng môn tha lỗi."
Mặc chưởng môn cười lạnh: "Nếu Trình Sương nhờ ngươi giả lại bí kíp, như vậy nàng vẫn có thể cùng tà ma ngoại đạo tiêu diêu tự tại."
Ta vội vàng nói: "Nàng sẽ không như vậy."
Hắn thẳng tắp nhìn tới: "Ngươi cho rằng nàng bản bí kíp nàng giao cho ngươi là chân bản?"
"Ừm." Ta hai tay dâng bí kíp lên, Ngư Tri Nhạc ưa thích tỷ tỷ như vậy, chắc sẽ không lừa nàng. Trình Sương là thân tỷ tỷ, cũng sẽ không hại. . . . . . Ta. . . . . . Ta bỗng dưng lấy lại tinh thần, rõ ràng dáng dấp của ta và nàng giống nhau như đúc, mà Mặc chưởng môn là sư phụ của nàng, nhưng vì cái gì mới vừa rồi Mặc chưởng môn không nhận sai ta là Trình Sương, vừa rồi cũng không có kêu lên ta không phải Trình Sương?
Nghĩ tới đây, tay chân nhất thời lạnh lẽo, nhìn lại hắn, chỉ thấy Mặc chưởng môn giận tím mặt: "Ngươi được đấy Thẩm Thu! Thế nhưng lại dám tự mình đổi bí kíp của phái Hoa Sơn! Còn không mau giao nó ra đây!"
Ta kinh ngạc nhìn quyển sách trên tay hắn, trừ ngoài bìa viết《 Vạn Kiếm Thánh Tông 》, bên trong trang sách lại toàn giấy trắng. Ta kinh hãi thiếu chút nữa xụi lơ trên người sư tỷ: "Không, không thể nào. . . . . . Lúc nàng giao cho ta rõ ràng. . . . . ."
Ta nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lẽo của Mặc chưởng môn, bỗng nhiên hiểu tại sao lúc vừa bắt đầu Trình Sương lại nói nhiều lời xin lỗi với ta như vậy, cuối cùng còn ôm ta khóc. Còn muốn ta đi Tây Vực cùng Thủy Hành Ca. Bởi vì nàng đã sớm biết bí kíp là giả, ngay từ đầu đều là diễn trò, thương lượng với Mặc chưởng môn, lợi dụng sự tin tưởng của ta với nàng, đẩy ta vào cái bẫy này.
Mục đích là gì? Tại sao thân tỷ tỷ lại muốn đẩy ta xuống Địa ngục?
Thân thể lạnh đến khó chịu, ta run giọng: "Bí kíp là nàng giao cho ta, ta không có lén đổi đi."
Mặc Chưởng môn cười lạnh: "Nàng ta đang ở nơi nào?"
"Nàng. . . . . ." Ta ngập ngừng, không phải là không muốn nói, mà là, nếu như tất cả đều là do Trình Sương hãm hại, vậy căn bản lúc này nàng cũng không còn ở đáy vực rồi. Chẳng lẽ lại nói nàng cùng Ngư Tri Nhạc đi Phong Vũ Lâu, nhưng có ai tin, hiện tại mặc kệ ta giải thích thế nào, cũng đều trở thành kẻ trộm bí kíp, tội danh khó thoát.
Không suy nghĩ nhiều, Mặc chưởng môn rút trường kiếm đột ngột đâm tới, ta ngây ngẩn, sư tỷ đột nhiên đẩy ta ra, sư huynh cũng nhảy tới, gấp gáp kêu: "Chạy mau! Tiểu Thu!"
Ta cố nén lệ, xoay người chạy trốn.
Lúc này ta chỉ có một ý nghĩ, tới Phong Vũ Lâu, tìm Trình Sương hỏi rõ ràng!