*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ed: Jang Bò
Ta nhắm mắt mở cửa, nặn ra khuôn mặt tươi cười mà ta tự cho là đẹp mắt nhất: "Khéo vậy."
Thủy Hành Ca cười như không cười: "Không khéo, ta là lần theo tung tích của ngươi đuổi tới."
Mặc dù lời nói không có một chút sát khí nào, nhưng ý muốn giết ta đã thể hiện rõ trong mắt hắn, nhìn bộ dáng đẹp mắt của hắn, nụ cười này, nhất thời trên mặt ta tràn đầy gió xuân. Ta ngay lập tức phỉ nhổ mình, ta đảo mắt thử thăm dò: "Không biết giáo chủ có suy nghĩ như thế nào về Tiên Hạc phái của chúng ta? Còn có Thiên Cơ môn, còn có Ngũ Nhạc và Ngũ độc giáo?"
Ta đã hỏi rất uyển chuyển, nếu hắn ta không có thành kiến với Ngũ độc giáo, ta lập tức đưa tay cho hắn nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.
Ngược lại Thủy Hành Ca rất có tính nhẫn nại, người không biết còn tưởng rằng hắn chính là một thư sinh dịu dàng, ai có thể đoán được hắn lại là một đại ma đầu. Lông mi dài khẽ nhếch, hắn nhìn ta suy nghĩ, nói: "Ngươi nói quá nhiều."
Ta che miệng lại: "Ta bảo đảm sẽ không nói nhiều như vậy nữa."
"Tiên Hạc phái là cái gì, chưa từng nghe qua. Thiên Cơ môn Môn chủ là Minh Chủ võ lâm của Trung Nguyên, thực lực hạng nhất. Ngũ Nhạc phái liên thủ có thể coi là xưng bá một nửa võ lâm, nhưng nếu phân chia ích lợi tất nhiên sẽ nội chiến. Ngũ độc giáo...... Hạ độc không bằng Đường Môn, võ công đánh không lại Ngũ Nhạc, hơn nữa ngày xưa còn có thù oán với sư phụ của ta...... Mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?"
Ta vuốt vuốt mặt: "Không có gì."
Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn nha, rất hợp với bề ngoài tuấn lãng này căn bản là rất có tiền đồ trở thành thiếu niên đại hiệp. Còn chưa kịp nghĩ xong, hắn lại hỏi: "Cô còn có gì muốn hỏi?"
Ta lắc đầu: "Không có, Giáo chủ đại nhân, nước tắm của ta đã sắp lạnh, nếu ngài không có việc gì thì xin bái biệt tại đây, không tiễn ha."
Hắn giơ tay ngăn lại cánh cửa đang đóng, khóe miệng lại dâng lên nụ cười: "Ta có một thói quen, không thích thiếu người chết thứ gì, cho nên trước mỗi lần ta ra tay, đều sẽ đặc biệt kiên nhẫn hoàn thành tâm nguyện của bọn họ."
"...... Thật ra thì tâm nguyện của ta là sống sót trở về."
"Nghe không hiểu?” Hắn lại đổi giọng: “Hoặc là, ngươi cho ta xem tay phải một chút, nói không chừng ta có thể suy xét bỏ qua cho ngươi."
Tiểu tử này còn nhớ rõ Ngũ độc giáo và giáo chủ Ma giáo của hắn có thù oán, có cho nhìn hay không cũng đều là chết, hít một hơi thật sâu ta nói: "Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn nhìn tay phải của các cô nương!"
"Ân công dặn dò, tìm người."
Ta âm thầm than thở, kể từ khi ra đời tới nay ta chưa từng gặp qua người lạ, cũng chưa từng cứu người, càng chưa bao giờ giữa ngày tuyết rơi đưa than sưởi ấm cho người nghèo, người hắn muốn tìm nhất định không phải là ta, nhìn cũng vô dụng. Nhìn vô dụng sau lại vẫn phải chết, ta từ từ đưa tay phải mò ra sau lưng, tới gần eo nơi để ngũ độc phấn, chuẩn bị nhân cơ hội tung vào mặt hắn sau đó vắt chân lên cổ mà chạy.
Không đợi ta thành công sờ tới túi phấn, đã thấy đáy mắt hắn thoáng qua một tia tàn khốc, nếu không phải ta đang chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, sẽ bị nụ cười trên mặt hắn che lấp, người này giết người không chớp mắt. Nghĩ đến tốc độ động thủ của hắn, cả người ta đều đã lạnh lẽo, xong rồi, hồn ta sẽ tha hương rồi. Ta còn chưa lập gia đình, đáy giường còn có một túi tiền mà ta đã tích góp từng tí suốt sáu năm.
Cổ tay phải bỗng dưng bị hắn nắm lấy, đang chuẩn bị xem, thì thấy một người xuất hiện tại hành lang lầu hai, lăng không phi tới, tay cầm đại đao hét lớn một tiếng: "Yêu nữ, ta biết ngay ngươi không phải là chính phái, trên đời này làm gì có Tiên Hạc phái!"
Lời của Lưu tam gia tuy là nói với ta, nhưng đại đao lại đâm về phía Thủy Hành Ca. Đảo mắt thấy hành lang hai bên cũng chạy ra hai người, là hai huynh đệ Mộc Thanh, dưới lầu cũng đầy tiếng hỗn loạn, có lẽ là người của Lưu tam gia.
Thủy Hành Ca thân là đại ma đầu nhưng lại không có ẩn núp, thân phận bị bại lộ đáng đời bị chính phái vây đánh, ta giơ tay lên bổ về phía tay của hắn, tay mới vung đến giữa không trung đã bị hắn tóm lấy, trở tay vặn ngược lại phía sau, thiếu chút nữa là nghe tiếng răng rắc trật khớp, ta đau hai hàng lông mày nhíu lại. Chẳng qua ta thật hy vọng cảnh tượng này có thể để cho Lưu tam gia cảm thấy ta đang là con tin, không phải cùng một phe với hắn!
Thủy Hành Ca rút trường kiếm, trượt qua sống đao của Lưu tam gia, Đao Quang Kiếm Ảnh và tiếng kim loại va vào nhau, lòng ta kinh hãi run rẩy, âm thầm kêu khổ, tại sao còn không thả ta ra, thả ta ra sau đó đánh nhau thật tốt với Lưu tam gia đi mà Giáo chủ đại nhân.
Lưu tam gia là người của Thiên Cơ môn, hàng năm ở bên ngoài buôn bán, là người nắm giữ trụ cột kinh tế cho minh chủ. Nhưng bàn về đao pháp cũng coi là cao thủ, hôm nay lại bị Thủy Hành Ca ép cho liên tục lui về phía sau. Mộc Thanh và sư đệ của hắn lại càng không tiếp được mấy chiêu.
Ta nghĩ thuốc mê chỉ chút nữa thôi sẽ phát tác, ta bèn hung hăng điểm vào huyệt vị trên tay hắn, thấy tay hắn như bị gai đâm buông lỏng một chút, ta vội rút tay về, run rẩy bò vào trong nhà, cầm túi tiền cùng thư tín nhảy ra ngoài cửa sổ. Vào chuồng ngựa cưỡi Tật Phong chạy trối chết về phía nam.
Giây phút nâng roi ngựa, ta lại lần nữa bi phẫn, ta là xuống núi đưa tin, không phải xuống núi dâng mạng, tại sao hết lần này đến lần khác đụng phải những chuyện xui xẻo này đây.
Còn tên Thủy Hành Ca kia, nếu lại chạm mặt hắn ta nhất định sẽ bị hắn bóp chết. Sắc trời dần sáng, ta xuống ngựa, đến bên bờ sông rửa mặt, nhìn cái bóng mơ