K thị nằm ở phía nam của Z quốc, bốn mùa ấm áp như xuân, cảnh sắc mê người.
Phong cảnh nơi đây vẫn còn bảo lưu vẻ đẹp nguyên sơ chưa từng khai phá, so với những tòa nhà chọc trời, xi măng cốt thép ở thành phố B thì nơi đây hoàn toàn là hai thế giới khác biệt. Vì vậy rất nhiều bộ phim cổ trang quay ngoại cảnh đều sẽ đến nơi này.
Lúc đoàn người bọn họ tới K thị thì trời đã tối.
Bởi vì người tới rất nhiều, khách sạn sắp xếp cho hai người một phòng, việc đầu tiên khi Triệu Khải tới K thị là bố trí ổn thỏa cho tất cả mọi người, sau đó bao một tầng ở khách sạn, xem như là gặp mặt đầu năm.
Tô Thanh Việt cùng một diễn viên phụ quan trọng ở cùng phòng.
Vai phụ này gọi là Dư Bân, xuất đạo sớm hơn hai năm so với Tô Thanh Việt.
Tuy Dư Bân đã từng diễn rất nhiều vai khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận vai phụ quan trọng như vậy. Cho nên vô cùng nghiêm túc, mặc dù hắn chỉ đóng vai một thị vệ.
Dư Bân có gương mặt chữ điền, không phải quá đẹp trai, nhưng rất đứng đắn, khiến người ta vừa nhìn thấy liền cảm giác người này vô cùng chính trực, không nói nhiều lắm, lại rất dễ ở chung.
Hai người vào phòng, Dư Bân chào hỏi với Tô giáo chủ trước, sau đó liền không nói một lời sửa sang lại hành lý.
Tô Thanh Việt phát hiện tất cả mọi vật dụng của hắn đều được đặt rất chỉnh tề. Ngay cả chăn cũng gấp lại một lần, chỉnh chỉnh tề tề, giống như khối đậu hủ, nhìn lại giường của Tô giáo chủ, Tô Thanh Việt có chút cảm thấy không nỡ nhìn thẳng. (ノ_<。)
"Anh gấp chăn như thế nào vậy?"
"Cậu nói cái này?" Dư Bân thấy Tô Thanh Việt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cười cười: "Từ sau khi xuất ngũ bộ đội xong, thói quen này vẫn không thay đổi."
"Bộ đội?" Tô Thanh Việt có chút tò mò, khó trách thoạt nhìn luôn cảm giác hắn rất quang minh chính trực: "Anh đã từng đi lính?"
"Ừ, nhưng bởi vì một số việc nên xuất ngũ." Dư Bân cũng không nhiều lời.
Tô Thanh Việt nhìn biểu tình có chút cô đơn của hắn nghĩ có lẽ là đây một đoạn chuyện cũ không vui, liền không nói về đề tài này nữa.
Sắp xếp đồ đạc xong, Dư Bân liền cầm kịch bản ở một bên lên chuyên tâm nghiên cứu.
Tô Thanh Việt sau khi thu dọn lại đồ đạc liền báo bình an với Diệp Lệ Hành, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ mấy giây sau wechat của Diệp Lệ Hành đã phản hồi.
Diệp Lệ Hành: Đến rồi? Thế nào? Có say máy bay không?
Tô Thanh Việt: Không có, ngủ một giấc trên máy bay, còn anh, tới rồi à?
Diệp Lệ Hành: Mới vừa xuống máy bay, đang ở trên xe.
Tô Thanh Việt: Vậy là tốt rồi, trên đường chú ý an toàn, em đi ăn cơm trước.
Diệp Lệ Hành: Khoan đã, tôi nghe nói... Bên em hai người cùng ở một phòng.
Tô Thanh Việt: Vâng, người hơi nhiều, không sắp xếp đủ.
Diệp Lệ Hành: Ai ở cùng em vậy?
Tô Thanh Việt: Dư Bân, hẳn là anh không quen, một người cũng khá tốt, nghe nói đã từng đi lính.
Diệp ảnh đế đang ngồi ở trong xe chạy về phía khách sạn hơi hơi siết chặt di động, cái gì gọi là một người khá tốt?
Diệp Lệ Hành: Lúc em vào phòng tắm nhớ khóa cửa kỹ, lúc ngủ phải mặc quần áo, không cho phép em để thân thể trần truồng đi lại trong phòng.
Tô giáo chủ khó hiểu nhìn vào mấy yêu cầu liên tiếp trên điện thoại, lại giương mắt nhìn nhìn Dư Bân đang chuyên tâm đọc kịch bản, cảm thấy Diệp Lệ Hành quả thực suy nghĩ nhiều rồi.
Tô giáo chủ qua loa có lệ nói: Ừa, nhớ rồi!
Tô Thanh Việt gọi Dư Bân lên tầng cao nhất khách sạn. Tiệc rượu được Triệu đạo tổ chức ở đó.
Thang máy dừng lại, Tô Thanh Việt mới vừa đi ra liền nghe thấy âm thanh tin nhắn wechat.
Diệp Lệ Hành: Việt Việt, để anh đổi cho em một phòng khác, không thì đổi khách sạn cũng được!
Bệnh thần kinh...
( Há há há Diệp ảnh đế cưng quá xáo(*≥▽≤)ツ )
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ làm lơ wechat đó, đi qua chào hỏi Triệu đạo.
"Tiểu Tô a, mấy ngày không thấy, cậu mập lên đấy à?" Triệu Khải nhìn sắc mặt hồng nhuận của Tô Thanh Việt, cảm thấy có chút không giống trước đây.
Mỗi ngày mập ba cân...
Tô Thanh Việt nhéo nhéo má của mình, lại nhéo nhéo cánh tay, hoàn toàn không cảm thấy có chút gì biến hóa.
Tuy rằng Diệp Lệ Hành nấu cơm rất ngon, làm người ta muốn ngừng mà không ngừng được, nhưng cũng không đến mức mới có mấy ngày ngắn ngủn liền khiến cậu béo lên nha. Triệu đạo hẳn là hoa mắt rồi.
"Ha ha, đùa cậu đấy." Triệu Khải tùy ý nhìn sắc mặt thiếu niên thay đổi liên tục, nhịn không được bật cười, ngay cả Dư Bân ở một bên cũng hơi kéo kéo khóe miệng.
Triệu Khải nói xong liền xoay người cùng những người khác nói chuyện. Tô Thanh Việt xoa xoa gương mặt, không hiểu sao cảm thấy có chút nóng, nhìn cậu dễ bị bắt nạt như vậy hả?
Mọi người đều vào chỗ ngồi, Tô Thanh Việt cùng Dư Bân sau khi ngồi xuống cùng nhau xong, không nghĩ tới Địch Kiến Kỳ cũng ngồi xuống phía bên kia của cậu.
"Tại sao anh không ngồi cùng Triệu đạo?" Tô Thanh Việt có chút tò mò.
"Lười, các nhà đầu tư đều phái người đến đây để theo tiến trình điện ảnh, đám người kia vội vàng vuốt mông ngựa Triệu đạo, tôi trốn còn không kịp, mắc gì lại chui đầu vào rọ chớ."
"Trước kia tại sao không nhìn thấy mấy người này nhỉ?"
Địch Kiến Kỳ nhìn chung quanh một chút, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: "Có tin đồn, nghe nói một vị Thái Tử gia của nhà đầu tư coi trọng một người trong đoàn phim chúng ta, đang trong quá trình theo đuổi mãnh liệt, cho nên đuổi tới tận nơi này, cụ thể là ai tôi cũng không biết."
Tô Thanh Việt không ngờ Địch Kiến Kỳ lại rành rọt mấy chuyện bát quái như thế, so với tiểu ca phụ trách có khi còn hơn.
Nhưng mà cậu cũng khá tò mò rốt cuộc đó là người nào, đoàn phim bọn họ không thiếu trai xinh gái đẹp á!
Bởi vì hôm sau còn phải quay phim, Triệu Khải không cho mọi người uống rượu, chỉ là ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, liền tan.
Trước khi đi, Tô Thanh Việt không thấy Dư Bân, vốn định gọi hắn cùng nhau đi, xoay người một cái liền chẳng thấy người đâu nữa.
Địch Kiến Kỳ bỗng dưng xông tới: "Cậu ở cùng với ai? Có muốn đổi hay không? Hai chúng ta ở cùng một phòng."
Tô Thanh Việt trêu tức nói: "Thế nào, nam chính cũng không có đãi ngộ đặc biệt một mình một phòng hả?"
"Nam chính thì sao chứ, không phải đều đóng phim giống nhau à, làm gì có đãi ngộ đặc biệt, đáng tiếc a, người khác chỉ nhìn đến phong cảnh mặt ngoài, ai biết sau lưng trả giá!" Nam chính ôn nhu thân sĩ buồn bã nói.
"Bạn cùng phòng của tôi khá tốt, không có việc gì liền đổi phòng, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào." Hơn nữa, Tô giáo chủ cũng không cảm thấy quan hệ giữa mình với Địch Kiến Kỳ quá tốt như vậy!
Địch Kiến Kỳ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, cũng không để ý lời cự tuyệt của cậu.
Lúc Tô Thanh Việt trở về phòng mới phát hiện Dư Bân đã trở lại, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Tô giáo chủ căn cứ chủ nghĩa nhân đạo an ủi một câu: "Sắc mặt của anh không được tốt lắm, sinh bệnh rồi sao?"
Cái lưng thẳng tắp của Dư Bân cứng đờ một chút, dừng giây lát, kéo ra một nụ cười mỉm nói: "Không phải, có thể do ngồi máy bay lâu quá, có chút mệt, ngủ một giấc liền tốt."
Tô giáo chủ tuy rằng biết lời này của hắn chỉ là có lệ, nhưng chuyện người khác không muốn nói cũng không nên hỏi quá nhiều.
Tắm rửa một lát liền leo lên giường.
Diệp Lệ Hành wechat đã oanh tạc di động.
"Việt Việt, em ở đâu?"
"Tại sao không lên wechat, tôi muốn nói chuyện với em?"
"Việt Việt, tôi là chồng của em, em làm như vậy có phải không lễ phép lắm không?"
"Tô Thanh Việt, trả lời?"
......
Ngay cả họ tên đầy đủ cũng gọi rồi, xem ra Diệp ảnh đế có chút nóng nảy a!
Tô giáo chủ nhắn tin ngắn gọn trả lời.
"Em vừa mới ăn cơm xong, có chút ầm ĩ, ngày mai còn phải quay phim, ngủ ngon, nhớ đi ngủ sớm một chút."
Diệp ảnh đế đang ở đảo, do chênh lệch múi giờ vất vả lắm mới chờ tới lúc Tô giáo chủ hồi âm, mặc dù rất muốn gọi video, nhưng nghĩ lại ngày mai cậu còn phải đóng phim, liền bỏ qua ý tưởng này, nói một câu ngủ ngon.
Cuối cùng, còn bỏ thêm một câu: "Nhớ phải mặc quần áo thật tốt, đắp chăn kín mít nghe chưa."
Dù sao Việt Việt nhà hắn xinh đẹp như hoa, cô nam quả nam ở chung một phòng như vậy, có chút không an toàn!
Tô Thanh Việt cười cười, đối với Dư Bân nói câu ngủ ngon liền nhắm hai mắt lại, tu luyện.
Tô giáo chủ có được thần công cái thế, ngủ cũng có thể luyện công, lợi hại như vậy đó!
Dư Bân nhìn thấy Tô giáo chủ đã ngủ say, lén lút ra cửa.
Nghe cửa phòng mở răng rắc một tiếng, Tô Thanh Việt mở mắt, nhìn cửa phòng đã đóng lại, trong mắt một mảnh thanh minh.
Đã trễ thế này, hắn muốn làm gì?