Trên đường trở về, Tô Thanh Việt nhịn không được hiếu kỳ, liền hỏi về chuyện em trai của Diệp Lệ Hành.
Diệp Lệ Hành trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói.
Năm đó từ khi sinh ra thân thể Tần Lệ Thần đã không tốt. Tần Vinh Hải bận lo sự nghiệp, cậu bé Diệp Lệ Hành liền gánh vác trọng trách chăm sóc em trai, ngoại trừ lúc đi học vẫn luôn một tấc cũng không rời, có thể nói là vừa làm cha lại vừa làm mẹ.
Tình yêu đối với mẹ đều được Diệp Lệ Hành ký thác trên người em trai, đối với người em trai này có thể nói là đau đến tận tâm khảm.
Cho đến khi Tần Lệ Thần tám tuổi.
Diệp Lệ Hành nhớ rõ đó là vào mùa đông, ước chừng cũng là đêm trước lễ Giáng Sinh.
Tần Vinh Hải đáp ứng lễ Giáng Sinh sẽ mang Tần Lệ Thần ra ngoài chơi.
Tuy rằng mấy năm nay trong lòng Diệp Lệ Hành vẫn mang hận ý đối với ông ấy, nhưng cũng không ngăn cản quan hệ cha con giữa bọn họ, thậm chí còn cổ vũ Tần Lệ Thần giao lưu cùng Tần Vinh Hải nhiều hơn.
Dù sao con cái cũng cần có cha, có một số việc tự mình hắn gánh chịu là được rồi.
Nhưng mà, suốt mấy năm qua, Diệp Lệ Hành vẫn luôn hối hận tại sao bản thân lại không đi cùng em ấy, nếu hắn ở đó, tất cả mọi chuyện đã không xảy ra.
Lễ Giáng Sinh hôm ấy, Tần Lệ Thần lòng tràn đầy chờ mong cùng Tần Lệ Hải ra ngoài, trước khi đi cậu bé vô cùng vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt hắn. Nhưng mà chờ đến lúc hắn nhận được tin tức của cậu một lần nữa, Tần Lệ Thần đã yên tĩnh nằm ở bệnh viện không còn cử động nữa rồi.
Lúc Diệp Lệ Hành chạy tới bệnh viện, trời đã tối hẳn, những con gió lạnh lẽo gào thét khắp không gian mang theo hàn ý nói không nên lời.
Thân mình nho nhỏ của Tần Lệ Thần vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường bệnh, Tần Vinh Hải vẻ mặt thống khổ ngồi ở một bên, nước mắt chảy dài.
Diệp Lệ Hành không dám tin vào hai mắt của mình, rõ ràng buổi sáng trước khi ra ngoài em trai còn cùng hắn chào hỏi, vậy mà giờ đây em ấy lại nằm đây, thân thể lại lạnh băng không mang theo một tia hơi thở, một chút sức sống nào.
Đôi tay Diệp Lệ Hành run rẩy chạm lên khuôn mặt bé con, quên cả hô hấp, chỉ hy vọng tất cả những chuyện này đều là ảo giác.
Nhưng mà, thân hình nho nhỏ vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt sớm đã lạnh băng, thậm chí còn lộ ra mấy phần tái nhợt.
Diệp Lệ Hành nắm chặt nắm tay, ba bước mà như hai bước đi tới trước mặt Tần Vinh Hải, không cầm được nước mắt xẹt qua trên gương mặt: "Tại sao? Tại sao lại như vậy? Ông nói cho tôi biết tại sao lại như vậy hả?"
Tần Vinh Hải không nói lời nào, vốn dĩ mọi chuyện đang yên lành, nhưng chỉ vì hắn nghe một cuộc điện thoại từ công ty, ngoảnh mặt đi một cái đã không thấy bóng dáng Tần Lệ Thần đâu nữa, chờ cho đến khi tìm được cậu, cậu đã được người ta từ dưới nước cứu ra.
Lúc đó Tần Vinh Hải mới biết Tần Lệ Thần vô ý rơi xuống nước.
Mùa đông khắc nghiệt nước hồ có bao nhiêu lạnh hắn sao lại không biết chứ, vốn dĩ thân thể Tần Lệ Thần đã không tốt, lại liên tiếp gặp nạn, mặc dù đưa đến bệnh viện đúng lúc, nhưng mà tất cả đều đã chậm...
Tô Thanh Việt một tay nắm chặt tay lái, một tay vói qua gắt gao cầm chặt tay Diệp Lệ Hành.
"Xin lỗi? Em không nên hỏi chuyện này." Tô giáo chủ cảm thấy mình có chút đáng giận, nếu sớm biết cậu sẽ không hỏi rồi.
"Không có gì, đã qua nhiều năm rồi." Diệp Lệ Hành duỗi tay lau mặt.
Tô Thanh Việt nhìn hốc mắt hắn đỏ lên, biết đây là chuyện lòng hắn không bỏ được, cũng không giống biểu hiện không để bụng mà hắn thể hiện ra bên ngoài.
Diệp Lệ Hành để ý em trai như thế.
Đột nhiên, Tô Thanh Việt không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên một tia khổ sở, đối với Diệp Lệ Hành thấp giọng nói: "Nếu như cậu ấy còn sống, hẳn là cũng lớn bằng em nhỉ!"
"Ừ, em ấy nhỏ hơn em một tuổi."
"Cho nên... Anh... Đối với em có phải hay không..."
Diệp Lệ Hành có chút sững sờ, đột nhiên hiểu ra Tô Thanh Việt đang nói cái gì.
"Nghĩ gì thế, tình thân cùng tình yêu anh vẫn biết phân biệt rõ ràng."
Xe tiến vào gara ngầm, Tô Thanh Việt hơi hơi giận dỗi, lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế lái.
Bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới một việc, chuyện này ở trong trí nhớ của nguyên chủ để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Cậu nhìn về phía Diệp Lệ Hành, có chút chắc chắn nói: "Năm đó người nhảy xuống nước cứu em trai anh là mẹ của em, đúng không?"
Diệp Lệ Hành không biết tại sao Tô Thanh Việt lại nhắc tới chuyện này, trầm mặc một chút, gật đầu.
"Cho nên, hai năm trước anh đáp ứng kết hôn với em là bởi vì điều này sao?"
Diệp Lệ Hành cảm thấy những lời này của Tô Thanh Việt có chút ông nói gà bà nói vịt, bọn họ không phải đang thảo luận về chuyện em trai của hắn sao? Có quan hệ gì với việc bọn họ kết hôn chứ.
"Em muốn nói cái gì?"
Tô Thanh Việt sắc mặt có chút khó coi, bởi vì Tô giáo chủ đột nhiên phát hiện sự thật so với chính mình tưởng tượng càng khiến người ta thêm khổ sở.
qingyufighting.wordpress.com
Cậu từ trong trí nhớ của nguyên chủ thấy được, mẹ của mình năm đó ở mùa đông khắc nghiệt nhảy xuống nước cứu một đứa bé, còn bởi vì chuyện này mà phát sốt hơn nửa tháng. Cậu nhớ rõ có người đã từng tới thăm bà lúc bà sinh bệnh. Nếu tất cả đều hợp lý, chỉ sợ là từ lúc đầu Diệp Lệ Hành đã đáp ứng yêu cầu gì đó đi!
Mặc dù biết Tô Thanh Việt cùng Diệp Lệ Hành kết hôn chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng Tô giáo chủ vẫn cảm thấy không vui.
Nhưng nếu Diệp Lệ Hành bởi vì thích Tô Thanh Việt mới cùng cậu kết hôn, chỉ sợ Tô giáo chủ bây giờ lại càng không vui hơn nữa.
Tô Thanh Việt cảm thấy chính mình có chút quái đản, cuộc sống an nhàn mấy ngày qua đã khiến cậu quên mất cậu đã từng là một Giáo chủ Ma giáo, chỉ vì mấy thứ tình cảm nữ nhi này mà nhiễu loạn tâm tư.
"Việt Việt, em đang suy nghĩ cái gì?" Diệp Lệ Hành có chút khẩn trương, hắn nhìn liếc mắt nhìn Tô Thanh Việt, bỗng dưng cảm thấy có chuyện gì nằm ngoài dự đoán của chính.
Diệp Lệ Hành nghĩ, thời điểm bọn họ kết hôn không phải đều biết đây chỉ là một hiệp nghị sao, nhưng mà bây giờ tất cả đều không giống, bọn họ yêu thương lẫn nhau, cùng ở một chỗ thì có cái gì không đúng.
"Trước đây... Lúc anh nói nơi này vĩnh viễn đều là nhà của em, có phải hay không bởi vì xem em là em trai của anh." Tô Thanh Việt môi có chút run rẩy.
Thích một người, cần phải có cơ hội và lý do gì đó, Tô giáo chủ cảm thấy chính mình đối hắn động tâm hẳn là khi Diệp Lệ Hành nói sẽ cho cậu một gia đình.
Nhưng khi biết được có khi mình chỉ vẻn vẹn là một đồ vật thay thế. Nói không chừng, Diệp Lệ Hành vẫn luôn xem chính mình là em trai của hắn mà thôi.
Tô Thanh Việt không dám nghĩ nữa, bởi vì Diệp Lệ Hành trầm mặc.
Tô Thanh Việt có chút không muốn nghe câu trả lời lời của hắn. Cậu mở cửa xe chạy như điên ra ngoài, thân hình quỷ mị dường như biến mất ở gara ngầm. Chờ đến khi Diệp Lệ Hành vội vã đi ra, đã không thấy bóng dáng Tô Thanh Việt đâu nữa.
Diệp Lệ Hành một vòng lại một vòng đi vòng quanh gara vẫn không phát hiện Tô Thanh Việt, trong lòng sốt ruột vạn phần.
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện tại sao Tô Thanh Việt lại đột nhiên biến mất, hay thân thủ quỷ dị lúc ở nghĩa trang của cậu, hay cậu với trước đây dường như là hai người khác nhau.
Bây giờ trong đầu Diệp Lệ Hành chỉ nghĩ làm sao tìm được Tô Thanh Việt.
Diệp Lệ Hành bắt đầu gọi điện thoại cho cậu, ban đầu, Tô Thanh Việt chỉ là không tiếp, nhưng mà đến khi gọi lại, Tô Thanh Việt liền tắt máy, khi đầu kia di động truyền đến giọng nói máy móc lạnh băng lập tức khiến hắn lạnh thấu tim.
Diệp Lệ Hành hoang mang rối loạn trở về nhà, trong nhà không có ai.
Hắn bắt đầu tìm kiếm ở trong tiểu khu, cũng may mắn lúc này trời đã tối, trong tiểu khu cũng không có bao nhiêu người đi lại ở bên ngoài.
Bóng Diệp Lệ Hành dưới ngọn đèn đường kéo thành một đường dài cô tịch, hắn nắm di động trong tay, chạy vội vã ở mỗi một con đường trong tiểu khu, nhưng mà căn bản không có người.
"Chết tiệt!" Diệp Lệ Hành mệt đến bở hơi tai, hơi thở phì phò, nhìn con đường chẳng có ai, có chút nóng nảy vò vò đầu.
Hắn không biết thiếu niên còn có loại tính tình này, khiến người ta quả thực không thể nào xuống tay, ít nhất phải cho hắn một cơ hội để giải thích chứ!
Diệp Lệ Hành hắn lớn đến như vậy, lần đầu đào tim đào phổi thích một người, mới vừa đem toàn bộ gốc gác của mình nói rõ, kết quả lại đổi lấy cái kết cục như vậy, đây là có bao nhiêu bức bối.
Diệp Lệ Hành một bên sốt ruột, một bên trách cứ chính mình. Là do hắn không xử lý tốt tất cả mọi chuyện, hắn hẳn là nên sớm nói rõ ràng với Tô Thanh Việt mới phải.
Rồi lại nhịn không được nghĩ thiếu niên có phải hay không quá không tin tưởng chính mình. Nếu như hắn xem cậu trở thành em trai, lẽ nào Diệp Lệ Hành hắn lại đối với em trai của mình nảy sinh ý tưởng gì đó hay sao.
Quả thực nên đánh.
Diệp Lệ Hành tìm khắp tiểu khu, cũng không phát hiện Tô Thanh Việt thân ảnh, điện thoại di động gọi cho đến khi hết pin tắt máy, đầu dây bên kia vẫn là giọng nói máy móc lạnh băng.
Hắn có chút mệt mỏi đi vào thang máy, người quen Tô Thanh Việt mà hắn biết chỉ có Triệu đạo, còn đối với những người có quan hệ với cậu trước kia hắn lại chẳng biết một ai.
Diệp Lệ Hành ảo não vò đầu, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, bây giờ hắn quả thực là phát điên lên rồi.
Nhưng mà, khoảnh khắc vừa mở cửa, đèn còn chưa bật, hắn liền cảm giác được trong bóng đêm có một thân ảnh lẳng lặng ngồi ở trên ghế sô pha.
Diệp Lệ Hành thả chậm hô hấp, thật cẩn thận bật đèn lên, thiếu niên đang dựa vào sô pha nhìn về phía trước.
Trong nháy mắt đóng cửa, Diệp Lệ Hành vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe được thanh âm của Tô Thanh Việt: "Diệp Lệ Hành, chúng ta ly hôn đi!"
Diệp Lệ Hành xoay người, trong mắt là ngăn không được lửa giận, phảng phất như đang ấp ủ một trận phong ba bão táp điên cuồng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một nói: "Em Nói Cái Gì? Có Gan Lặp Lại Lần Nữa!"
Tô Thanh Việt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Lệ Hành, nhàn nhạt nói: "Em nói, chúng ta ly hôn đi!"