Thân thể Tô Thanh Việt có chút cứng đờ.
Hô hấp ấm áp ở bên tai thở nhẹ, lồng ngực trơn nhẵn mang theo nhiệt độ bất thường phảng phất như muốn đem Tô giáo chủ cả người đều bốc cháy lên. Những sự biến hóa dưới nước giữa bọn họ, trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
Diệp Lệ Hành đột nhiên đem Tô Thanh Việt đẩy đến cạnh suối nước nóng, một bàn tay ôm sát eo cậu, một cái tay khác nâng lên hàm dưới, một đồ vật ấm áp mềm mại liền dán lên môi cậu.
Tô Thanh Việt hơi hơi trừng lớn hai mắt, rồi sau đó chậm rãi nhắm lại, đôi tay vô lực vòng qua thắt lưng điêu luyện của Diệp Lệ Hành.
Chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác phảng phất như có dòng điện chạy qua lại rồi xoay tròn giữa hai người. Cảm giác từng trận tê tê dại dại kèm theo tiếng hô hấp hổn hển cùng bàn tay ấm áp truyền khắp toàn thân.
Một cái quần tứ giác màu trắng khả nghi nổi lên mặt nước.
Cảm nhận được bàn tay Diệp Lệ Hành duỗi đến sau lưng dần dần đi xuống, Tô Thanh Việt rụt lại.
Diệp Lệ Hành thu hồi tay, cảm thấy có chút quá gấp gáp, mang theo thở dốc thanh khàn khàn thân mật nói: "Đừng sợ, dùng tay là được."
Thanh tâm quả dục nhiều năm Tô giáo chủ rốt cuộc hiểu được một chiêu thức bằng tay vô cùng mới mẻ không giống trước đây. Khuôn mặt giấu ở trong hơi nước mờ mịt, đỏ đến nỗi sắp cháy luôn rồi.
Không biết qua bao lâu, Tô giáo chủ có chút mặt đỏ tai hồng bị Diệp Lệ Hành ôm ra khỏi ôn trì.
Tô Thanh Việt xuyên qua bả vai Diệp Lệ Hành nhìn cái quần màu trắng trôi nổi lơ lửng giữa hồ nước, lại nghĩ tới chất lỏng màu trắng không rõ trong nước kia, trong đầu toát ra một ý tưởng lỗi thời: "Một hồ nước này phỏng chừng là không thể lại ngâm mình được rồi!"
Diệp Lệ Hành ôm cậu vào phòng tắm, hai người cùng nhau tắm rửa, cọ xát hơn phân nửa giờ mới tinh bì lực tẫn (aka sức cùng lực kiệt) từ phòng tắm đi ra.
Hai người lăn lên giường liền tiến vào mộng đẹp.
Trước khi ngủ Tô giáo chủ nghĩ, rõ ràng không có làm cái gì, so với luyện công còn mệt hơn, thật sự là sắc đẹp hỏng việc a!
Một giấc này của hai người ngủ thẳng tới khi trời tối, thời điểm Tô Thanh Việt tỉnh lại, sau lưng đang tựa vào một lồng ngực ấm áp.
Phía dưới chăn hai thân thể gắt gao mà dựa vào nhau.
Tất cả ký ức trước khi đi ngủ lập tức tràn vào trong đầu, Tô giáo chủ yên lặng cứng đờ thân thể, che lại khuôn mặt đang đỏ lên.
Lão lưu manh đều là giả bộ, thiên hạ đệ nhất thì như thế nào, còn không phải con gà con sao...
Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, Diệp Lệ Hành thanh âm so với ngày xưa nhiều hơn một tia lười biếng cùng thỏa mãn.
"Tỉnh?"
Một bàn tay đeo nhẫn đột nhiên đem thân thể Tô Thanh Việt lật lại, Diệp Lệ Hành kéo cánh tay cũng mang một chiếc nhẫn giống như hắn, nhẹ nhàng mà đặt ở bên môi hôn một cái.
"Tôi có hay không còn chưa nói cho em biết, món quà này là món quà tuyệt nhất tôi nhận được, tôi rất thích, thích vô cùng."
Tô Thanh Việt mặt ửng đỏ, lẩm bẩm nói: "Thích là tốt rồi."
Ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, Tô giáo chủ có chút rầu rĩ nói: "Anh đại khái không thể quang minh chính đại đeo nó như vậy nhỉ?"
Hai người đồng thời trầm mặc.
Diệp Lệ Hành chính là ảnh đế có vô số fan. Dù là trên người có một chút ít biến hóa cũng sẽ bị fan nhìn thấu triệt, quang minh chính đại đeo nhẫn cưới như vậy, đây không phải là rõ ràng nói cho người khác biết sao?
Huống chi Tô Thanh Việt cũng vừa bước chân vào cái vòng luẩn quẩn này, trước khi gót chân chưa đứng vững, nếu người khác biết quan hệ của bọn họ, Tô Thanh Việt sẽ bị vĩnh viễn kéo theo cái danh hiệu phu phu của Diệp Lệ Hành, nói không chừng anti sẽ nói cậu dựa vào Diệp Lệ Hành để thượng vị.
Diệp Lệ Hành biết, Tô Thanh Việt có thực lực.
Diệp Lệ Hành ôm cậu vào trong lòng ngực, "Không sao cả, chúng ta có thể đem nó đeo trên cổ, đặt ở trong quần áo, bọn họ sẽ không nhìn thấy."
Tô Thanh Việt cười cười: "Chúng ta bây giờ... Xem như là đang thổ lộ với nhau sao?"
Diệp Lệ Hành có chút không có hảo ý sờ sờ làn da non mềm dưới tay, có chút âm u khàn giọng hỏi: "Em nói xem?"
Tô giáo chủ vừa mới khôi phục tinh thần liền nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm, tràn ngập tính xâm lược của Diệp ảnh đế, nghiêm trang nói: "BOSS, chúng ta đã lâu rồi chưa ăn cơm."
Diệp Lệ Hành ánh mắt tối tăm, chậm rãi nói: "Phía trước không phải vẫn luôn ăn sao?"
Sau khi ý thức được hắn nói cái gì, Tô Thanh Việt quả thực không thể tưởng tượng mà trợn to mắt, thật là một... lão lưu manh!
Đối lập mà nói, Tô giáo chủ thiên hạ vô địch cấp độ mặt dày vẫn là thấp hơn một chút.
Diệp Lệ Hành bị biểu tình liên tục thay đổi của cậu chọc đến vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ mông Tô Thanh Việt, nói: "Không đùa em nữa, rời giường đi ăn cơm, tôi cũng đói bụng."
Cái hành động trong thời kì nhiệt huyết dâng trào này, quả thực là... Có chút thiếu nhã nhặn!
Tô giáo chủ một bên lên án mạnh mẽ hành vi gây rối của lão lưu manh Diệp Lệ Hành, một bên lại nhớ đến cảm giác sảng khoái đến bay lên lúc trước, cảm giác chính mình muốn tách làm hai mất rồi.
Đi ra khỏi hội quán, bên ngoài truyền đến một loạt thanh âm ồn ào náo nhiệt.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, không khí Giáng Sinh vui vẻ tràn ngập ở mỗi góc phố.
Diệp Lệ Hành có một cuộc điện thoại, liền bảo Tô Thanh Việt đến nhà hàng trước.
Nhưng mà ở bên trong nhà hàng, cậu lại ngoài ý muốn gặp được một người quen.
Em gái cùng cha khác mẹ của Tô Thanh Việt, Tô Mỹ Lâm.
Tô Thanh Việt nguyên bản đối với cô em gái đỏng đảnh, ngang ngược, tu hú chiếm tổ chim khách này có thể nói là hận thấu xương. Tô giáo chủ mặc dù không giống vậy, nhưng cũng rất không thích cô ta.
qingyufighting.wordpress.com
Bên trong nhà hàng mở điều hòa, Tô Mỹ Lâm ăn mặc một thân váy liền áo màu đỏ, đang tựa vào một cái chàng trai bên cạnh.
Chàng trai trông khá anh tuấn, nhưng mà toàn thân đều mang theo một loại hương vị ta đây có tiền, nhìn qua giống như là nhà giàu mới nổi.
Tô Thanh Việt không muốn tiến vào nhà hàng, không bằng để người phục vụ đem đồ ăn đưa đến trong phòng, vẫn có thể ăn như cũ.
Nhưng mà, không đợi cậu rời đi, Tô Mỹ Lâm liền mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn lại đây, tựa như đang xác nhận điều gì?
Tô Thanh Việt liền xoay người rời đi, vừa vặn đụng phải Diệp Lệ Hành đang đi tới nhà hàng.
"Làm sao vậy? Không có đồ ăn em thích sao?"
"Không... Chỉ là nhìn thấy một người không thích, chúng ta về phòng ăn đi!"
Diệp Lệ Hành nhìn Tô Thanh Việt biểu tình có chút bất đắc dĩ, liền tùy theo cậu, ăn ở đâu đều giống nhau.
Trở lại phòng, hai người gọi cơm, sau khi lấp đầy bụng, Diệp Lệ Hành liền bắt đầu thu thập hành lý không nhiều lắm.
Tô Thanh Việt có chút hơi giật mình, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải làm việc, nơi này cách phim trường lại quá xa, chỉ có thể hiện tại về nhà.
Nhưng mà, thật muốn ở lâu hơn một chút, dù sao đây là một kỷ niệm vô cùng đáng giá mà!
Diệp Lệ Hành tựa hồ đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Về sau có cơ hội tôi lại mang em đến đây."
"Đi thôi!"
Ban ngày suối nước nóng khá yên tĩnh, buổi tối mới là thời gian vô cùng náo nhiệt, Tô Thanh Việt cùng Diệp Lệ Hành một trước một sau điệu thấp ra khỏi hội quán, lén lút vào bãi đỗ xe.
Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Lệ Hành có chút mệt mỏi, Tô giáo chủ chủ động xin đi giết giặc lái xe về nhà.
Nhưng mà, Diệp ảnh đế không đành lòng, dù sao cũng phải lái xe lâu như vậy, sau khi ôn nhu cự tuyệt thỉnh cầu của giáo chủ, đạp chân ga nhanh chóng rời đi.
Trở lại Cẩm Tú Loan đã là đêm khuya, hai người tắm qua loa một chút liền lên lầu.
Diệp ảnh đế mắt như mù bỏ quên giường lớn trong thư phòng, danh chính ngôn thuận trở lại phòng ngủ chính, nằm ở trên giường lớn mềm mại, trong lòng ôm hương vị ngọt ngào giáo chủ mềm mại đang ngủ say mà tiến vào mộng đẹp.
***
Sáng sớm hôm sau, sau khi kết thúc một hồi vận động tay ở trên giường Tô giáo chủ mặt đỏ tới tận mang tai đi ra khỏi cửa.
Ở trên cổ dưới mấy lớp áo đeo một chiếc nhẫn nam sáng lấp lánh, trên cổ tay mảnh khảnh là một chiếc đồng hồ nạm kim cương, thiếu chút nữa chói mù hai mắt Chu Thu Bân tới đón cậu.
Nếu hắn không nhớ lầm, ông chủ Diệp của hắn cũng có một chiếc đồng hồ giống hệt như vậy. Nhưng mà kiểu dáng hơi có chút bất đồng.
Cảm giác bị cho ăn một ngụm cẩu lương vô hình, Chu Thu Bân hoàn toàn không biết giữa hai người này xảy ra chuyện gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy giữa bọn họn có cái gì đó không giống.
Thôi thì hắn vẫn nên an tâm làm người đại diện đi, bởi vì biết quá nhiều không tốt, tuy rằng hắn biết cũng đủ nhiều rồi.
Mới vừa leo vào xe thương vụ, tiếng chuông điện thoại liền chậm rãi reo lên, xa cách chưa được bao lâu, điện thoại Diệp ảnh đế liền gọi tới.
"Sắp tới tôi sẽ đến một thành phố khá xa, em phải tự chiếu cố tốt chính mình."
"Vâng." Tô Thanh Việt mặt mày mỉm cười, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng ngoại trừ tình yêu, bọn họ còn cần sinh hoạt.
"Tôi sẽ mỗi ngày gọi điện thoại cho em."
"Vâng"
"Vậy em... Em cũng phải chú ý an toàn."
Diệp Lệ Hành cảm giác đây chắc chắn là lần mình không muốn đi xa nhất, nhưng mà bộ phim điện ảnh mới vừa chỉ tiến hành tuyên truyền một nửa. Bộ phim phim Tết này hao tổn không ít tinh lực của hắn, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
"Được, anh cũng vậy."
"Tôi sẽ nhớ em."
"Vâng"
Còn không có thói quen nói trắng ra như vậy Tô giáo chủ nhỏ giọng đáp lại. Dù sao còn có khác người ở đây, thật là những lời tình cảm cũng chẳng nói nên lời. Chỉ là sau khi cúp điện thoại liền gửi đi một cái biểu tình bao đáng yêu < nhớ anh > cho Diệp ảnh đế.
Vừa mới biết được tâm ý của đối phương hai người quả thực là gắn bó như keo sơn, một khắc cũng không muốn chia lìa.
Chính cái gọi là tình trường đắc ý, chức trường* thất ý.
*Chức trường: Công việc
Tâm tình vui vẻ Tô giáo chủ hôm nay diễn suất chính là một hồi hắc bạch đánh nhau cẩu huyết tuồng.
Đầy mặt hàm xuân, khóe mắt mang theo ý cười Tô Thanh Việt đem vai phản diện nam thứ ba diễn xuất thành một người ngập tràn trong cảm giác vui vẻ. Triệu đạo hóa thành Dung ma ma, ở phim trường mắng Tô Thanh Việt té tát, cẩu huyết lâm đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Tô giáo chủ cũng không để ý lắm, sau nhiều lần NG, dưới ánh mắt đã sắp tuyệt vọng của Dung ma ma, cuối cùng cũng mạnh mẽ áp chế chính mình quên đi tất cả niềm vui sướng tối hôm qua, đem bản thân hóa thân vào nhân vật, một thân xơ xác tiêu điều, rốt cuộc biến thành vai phản diện đúng nghĩa.
Dù sao đây cũng xem như nghề cũ của cậu mà.
Lúc nghỉ ngơi, Tô Thanh Việt bị Triệu đạo gọi đến đơn độc dạy dỗ.
Mọi người vui sướng khi thấy người gặp họa, tình cảnh này thật là hiếm lắm mới thấy được.
Tô giáo chủ không khỏi nghĩ đến, ai nói hồng nhan họa thủy, lam nhan cũng không kém bao nhiêu đâu!
Lúc Tô Thanh Việt xong việc, chuẩn bị về nhà gọi video cho lão công ảnh đế nhà cậu thì nhận được một cuộc điện thoại.
Đầu bên kia của điện thoại là người cha cặn bã của cậu Tô Thế Quốc.
Nói là nhớ Tô Thanh Việt, muốn cậu về nhà ăn bữa cơm.
Tô giáo chủ hơi khó chịu nghe đầu kia tràn ngập thâm tình chờ đợi, có chút tà ác gợi lên khóe miệng.
Một khi đã như vậy, trở về gặp mấy kẻ đáng ghét đó, cũng không tồi!