Bị vụn thủy tinh của ly rượu cứa vào, bàn tay trắng nõn Tô Thanh Việt lập tức chảy máu đầm đìa.
Lý Tùng Phong kinh ngạc nhìn ly rượu bị cậu bóp nát, vô cùng nghi ngờ chất lượng của nó. Hắn có chút đau lòng nhìn tay cậu nhuốm đầy máu đỏ tươi, nhất thời cũng không rảnh bận tâm tới nữ thần nữa.
"Tôi nhất định phải khiếu nại cái khách sạn này, chất lượng ly rượu quá tệ."
"Đúng là rất tệ." Tô giáo chủ oán khí tận trời, trong ngực như bị một tảng đá đè nặng, có loại xúc động muốn đánh người, không khỏi lại nhớ tới địa lao của Ma giáo.
Lý Tùng Phong lấy từ túi áo ra một cái khăn tay tối màu, buộc tạm lên tay cậu để ngăn máu chảy rồi mới dẫn người đi tìm hòm thuốc y tế.
Tuy vết thương này đối với Tô giáo chủ mà nói cũng không tính là gì, nhưng cậu không muốn nhìn tới nụ cười sáng lạn đôi "cẩu nam nữ" kia nữa, quyết định tính sổ sau.
Trong khoảnh khắc cậu xoay người, ánh mắt của Diệp Lệ Hành lại vô tình đảo qua bên này, không hiểu sao lại cảm thấy thấy bóng dáng kia rất quen thuộc. Nhưng khi nhìn lại thì không thấy người đâu nữa. Hắn nghĩ nghĩ rồi lập tức lắc đầu, sao người nọ có thể xuất hiện ở đây được.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngụy ảnh hậu đang đứng một bên tạo dáng, có chút bất dĩ mà nói: "Tôi nói này, cô tốt xấu gì cũng là ảnh hậu, sao công phu theo đuổi người lại kém cỏi như vậy, lần nào cũng muốn kéo tôi theo!"
Ngụy Hồng Như trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại cảm thấy động tác này có vẻ quá bất nhã, vội rụt rè cười cười, môi khẽ mấp máy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao anh dong dài thế, cứ ngoan ngoãn phối hợp là được. Tôi đã chủ động lâu như vậy mà người ta một chút phản ứng cũng không có. Nếu người đó tiếp tục thờ ơ..."
"Cô liền bỏ cuộc sao?" Diệp Lệ Hành nhấp ngụm rượu đỏ, cười khẩy nói.
"Không, tôi liền bá vương ngạnh thượng cung*, để người đó phải chịu trách nhiệm với tôi."
*Bá vương ngạnh thượng cung: "Bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn", từ "cường tiễn" (đọc là qiang jian) hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" (aka rape). Cho nên cụm từ này người xưa dùng để thay thế cho từ "cưỡng gian".
Cách đó không xa, một đôi mắt sắc bén xuyên qua mắt kính gọng vàng, không chớp mắt mà nhìn hai người nói nói cười cười, tay cầm ly rượu không tự giác mà siết lại. Khuôn mặt thoạt nhìn văn nhã hữu lễ, nhưng đôi môi lại mím chặt, biểu hiện ra chủ nhân không vui tới mức nào.
Lại là Diệp Lệ Hành.
Cảm thấy sau lưng như bị gai đâm, Diệp ảnh đế khẽ liếc mắt qua, cười nói với Ngụy Hồng Như: "Cô đại khái không cần bá vương ngạnh thượng cung nữa. Có người nhìn chằm chằm tôi đã lâu, có vẻ như không mấy vui vẻ."
Ngụy Hồng Như dùng tay che giấu khóe miệng cong cong, rất tiếc nuối nói: "Vậy thật là đáng tiếc, kỳ thực tôi rất thích tự mình xông lên."
Diệp Lệ Hành quả thực không muốn nhìn tới biểu tình lúc này của cô, cảm giác như mình vừa bị nhét đầy một miệng cẩu lương, bất giác liền nghĩ tới thiếu niên ở nhà. Đã vài ngày không gặp, không biết cậu có gặp rắc rối gì không.
"Cô đã đạt được mục đích rồi, bây giờ tôi đi được chưa?" Diệp Lệ Hành đột nhiên muốn về nhà, không biết giờ này cậu nhóc đó đang làm gì?
"Anh rời đi sớm như vậy, không sợ truyền thông đưa tin linh tinh sao?"
Ngụy Hồng Như nghĩ nếu hiện tại ra ngoài, nói không chừng mấy tiêu đề hot nhất ngày mai sẽ là...
《 Đường đường là ảnh đế, đi tham dự tiệc từ thiện lại vắt cổ chày ra nước. 》
《 818 Ảnh đế mà ai cũng biết là ai đấy, hóa ra là một tên vắt cổ chày ra nước. 》
Diệp Lệ Hành không thèm để ý, cười cười: "Tôi để lại một món đồ ở đây, toàn bộ tiền bán đấu giá sẽ quyên tặng cho quỹ từ thiện, có ở đây hay không cũng không thành vấn đề."
Ngụy Hồng Như vẫn chưa hết hy vọng, chủ yếu là muốn ở lại nhìn nam thần của mình lâu chút nữa.
"Anh vội vã muốn đi, không phải là kim ốc tàng kiều đấy chứ!"
Diệp Lệ Hành nghĩ trong nhà đúng là có "tiểu kiều thê", dứt khoát gật đầu: "Tôi cũng già rồi, không thể suốt ngày nhìn các người cho mình ăn cẩu lương được!"
"Là lạt mềm buộc chặt, có hiểu hay không? Đàn ông chính là như vậy, cô càng bám chặt, họ càng không để ý. Nhưng nếu cô biểu hiện chẳng thèm quan tâm, có một số việc chẳng mất công cũng đạt được." Diệp Lệ Hành theo chủ nghĩa nhân đạo mà phổ cập giáo dục cho cô.
"Thật sao?"
"Tin tôi đi, qua đêm nay, anh ta sẽ chủ động tìm cô."
"Vậy tôi tin anh một lần, chúng ta đi thôi!"
Ngụy Hồng Như và Diệp Lệ Hành cùng nhau rời đi, mọi người cũng không ai quan tâm. Dù sao ở nơi này, có ai không phải là người có máu mặt.
Băng bó vết thương xong, Tô Thanh Việt quay lại hội trường, nhìn khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng Diệp Lệ Hành, trong lòng càng thêm khó chịu, nhịn không được chửi má nó. Nơi này chính là khách sạn năm sao, ai biết đi sớm như vậy là muốn làm gì.
"Hắc, nữ thần của tôi đã đi mất rồi. Nhất định là bị tên tiểu bạch kiểm Diệp Lệ Hành lừa đi." Lý Tùng Phong vẻ mặt oán giận.
Nghe được lời này, Tô giáo chủ càng không vui, sắc mặt âm trầm.
qingyufighting.wordpress.com
Lý Tùng Phong nhìn biểu tình của cậu, không hiểu sao có chút sợ hãi, loại cảm giác bị sát khí bao trùm này thật kỳ quái.
"Em... không phải là muốn gặp đạo diễn sao, anh đưa em đi được không?" Hắn cẩn thận nhìn Tô Thanh Việt, càng chắc chắn rằng nhất định là do cái ly rẻ tiền kia nên cậu mới không vui, cũng tăng thêm quyết tâm phải khiếu nại của mình.
Khách sạn vô tội nằm không cũng trúng đạn, thật muốn tự châm cho mình một nén hương.
"Đi thôi!" Tô Thanh Việt nhàn nhạt nói.
Lý Tùng Phong dẫn người đi gặp đạo diễn, không biết vì sao luôn có loại cảm giác bị người sai khiến, thoạt nhìn như một thủ hạ muốn lấy lòng chủ nhân.
"Triệu đạo, gần đây chú đang phát tài ở đâu thế?" Lý Tùng Phong nhìn Triệu Khải, lộ ra một nụ cười đưa đẩy.
"Ai, đây không phải tiểu Phong ư? Sao hôm nay ba cậu không tới mà lại phái cậu tới thế này!" Triệu Khải là đạo diễn cực kỳ nổi tiếng, tuy lúc ở trường quay thì giống như Dung ma ma, nhưng thời gian còn lại đối xử với người khác vô cùng ôn hòa, gần gũi. Trong giới giải trí, ông nổi tiếng là đạo diễn đa nhân cách.
"Còn không phải sao, gần đây ông ấy nổi hứng nghiên cứu mấy thứ dưỡng sinh gì đó, chẳng thèm quan tâm tới chuyện gì nữa rồi."
"Ha ha, dưỡng sinh rất tốt, mấy người trẻ tuổi các cậu không hiểu đâu, chờ già rồi sẽ biết."
"Chú sao già được, cháu thấy còn có thể làm việc thêm ba mươi năm ấy chứ."
Triệu Khải đã đầu năm mươi, nghĩ tới mình ba mươi năm sau đầu tóc hoa râm, cầm kịch bản ở trường quay la thét thì không biết nên nói gì.
"Thằng nhóc cậu thật biết nói chuyện, thế có chuyện gì đây?"
Lý Tùng Phong thấy đã nói đến chủ đề chính, liền đẩy Tô Thanh Việt đang đứng một bên ra.
Kỳ thực, từ lúc bọn họ lại đây, Triệu Khải đã chú ý tới thiếu niên này. Người này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, toàn thân thoát ra một loại khí chất điềm nhiên, âu phục màu trắng rất hợp với người, kết hợp với khuôn mặt lạnh nhạt lại mang theo cảm giác cấm dục.
"Đây là... anh em tốt của cháu." Hắn vốn định nói là bạn tốt, nhưng nghĩ tới thân hình quỷ mị của Tô Thanh Việt mà có chút lúng túng, "Triệu đạo, chú xem hình tượng này thế nào?"
Nhưng bất luận là bạn tốt hay anh em tốt, bộ dáng đẹp đẽ như vậy cũng khiến người ta nghi ngờ. Triệu Khải hiểu rõ mà cười cười.
"Anh em của Tiểu Phong thì tất nhiên là không tồi, nhưng cậu cũng biết, tôi không nhận bình hoa."
Lời này của Triệu Khải khiến Tô Thanh Việt có chút tức giận, cuối cùng cậu cũng nhìn thẳng vào vị đạo diễn đầu trọc trước mặt, ánh mắt có chút sắc bén.
Triệu Khải bị ánh mắt này nhìn chằm chằm mà run run, không rõ bản thân đã lăn lộn trong giới này nhiều năm, vì sao lại bị thiếu niên vô danh trước mặt dọa sợ.
"Hắc, người anh em này của cháu cái khác không biết, chứ diễn kịch chính là số một." Lý Tùng Phong đã đồng ý giúp đỡ, tất nhiên sẽ không nuốt lời, ngay sau đó còn nói thêm, "Gần đây ba cháu cho một ít tiền, nói là tự mình học đầu tư."
Triệu Khải ánh mắt sáng lên, liền nghe Lý Tùng Phong tiếp tục nói: "Cháu vừa lúc có hứng thú với giới giải trí, nên muốn thử dùng chút tiền này xem có kiếm ra được đồng nào không."
Triệu đạo nghe được lời này, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, cười nói: "Hình tượng của cậu bạn này vô cùng tốt, chỗ tôi vừa vặn có một nhân vật, không bằng để cậu ta tới thử xem. Nhưng về sau phát triển thế nào thì còn phải dựa vào chính mình."
Lý Tùng Phong thầm mắng một câu cáo già, chỉ nhớ tiền của mình lại không bảo đảm khiến người nổi tiếng. Bất quá, hắn thấy như vậy cũng tốt, nói không chừng cậu ấy không lăn lộn được ở giới giải trí, sẽ nhìn thấy điểm tốt của mình.
Suốt cuộc nói chuyện, Tô Thanh Việt chưa từng xen vào lần nào, chỉ yên lặng nghe bọn họ anh đến tôi đi, trong đầu vẫn là hình ảnh Ngụy Hồng Như kéo Diệp Lệ Hành. Chuyện đó khiến cậu cảm thấy, công việc khiến mình hào hứng cũng chẳng còn thú vị nữa.
Lý Tùng Phong thấy cậu không quá cao hứng cũng không nói gì. Chỉ chốc lát sau, buổi đấu giá từ thiện liền bắt đầu.
Mấy buổi đấu giá như này đều là bỏ tiền ra mua mấy thứ linh tinh, nếu không bỏ tiền thì bỏ đồ, dù sao tiền cũng vào quỹ từ thiện. Nói trắng ra chính là mua danh tiếng.
Cho nên, khi đôi khuy măng sét của Diệp Lệ Hành được đưa ra, cậu cố ý nhìn xem ai là người mua nó. Không nghĩ tới, đó lại là một người không thể quen hơn.
Người cha ngụy quân tử và mẹ kế bạch liên hoa của cậu vậy mà cũng ở nơi này.
Thật là bực mình.